Phủ nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gojo rất thích động vật, đặc biệt là mấy loài động vật nhỏ, lông mềm, đáng yêu. Thỏ con cũng nằm trong số đó, nên đương nhiên, chuyện hôm qua anh nói anh ghét động vật hoàn toàn là dối trá cả.

Tại sao anh phải nói dối? Tại sao anh phải tránh mặt cậu ta?

"Tôi chắc bị khùng," Gojo thở dài ngao ngán, tay chống cằm, mắt lơ đãng nhìn đám cây cỏ rung rinh trong gió.

Hiện tại đang giờ tập luyện của học sinh năm ba, song Gojo không tài nào tập trung được vào bài học, chỉ ngồi yên một chỗ trên những bậc lát đá trước sân cỏ. Tâm trí anh cứ quanh đi quẩn lại mấy suy nghĩ về Itadori. Anh tự hỏi rất nhiều về cảm xúc của mình dành cho cậu, hỏi vì sao anh xấu hổ khi thấy cậu trong bộ quần áo thể thao hôm ấy, hỏi vì sao anh thấy khó chịu khi cậu gần Fushiguro, hỏi vì sao anh muốn bắt gặp cậu nhưng lại làm mọi cách để lẩn tránh.

Gojo ban đầu không muốn dính dáng đến cậu một chút nào, nhưng dần dần, quan hệ giữa anh và cậu đã trở nên nhập nhằng tự bao giờ.

Rốt cuộc là sao nhỉ?

"Là yêu đó!"

Gojo giật bắn mình, ngay lập tức quay người về phía giọng nói vừa phát ra. Hoá ra là từ Geto và cô bạn cùng lớp của anh, Ieiri Shoko, nhưng người bọn họ đang trêu chọc lại là tiền bối Iori Utahime.

Bọn họ có nói anh đâu, anh giật mình làm gì?

Anh có yêu Itadori đâu, sao mà phải tự nhột?

Ừ thì đúng là thế, nhưng mặt Gojo vẫn trở nên xám ngoét. Một câu nói bông đùa như vậy, thậm chí còn không đích chỉ tên anh, song cuối cùng lại gợi cho anh một khả năng đáng sợ.

"Không. Không thể nào," Gojo lắc đầu nguầy nguậy bác bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Anh thích các cô gái, đặc biệt là nàng nào càng mỹ miều, càng dễ thương. Trước giờ anh còn chưa bao giờ đoái hoài đến người đồng giới, vậy nên đâu thể nào có cái chuyện thích một đực rựa như Itadori, không xinh đẹp, không đáng yêu và cũng quá yếu đi?

"A, senpai! Mọi người đang tập luyện ạ?"

Có tiếng gọi của Itadori.

Từ cửa sổ tầng hai đằng sau Gojo, Itadori vươn ra ngoài, háo hức vẫy chào năm ba bọn họ. Ôi, con bà nó. Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến. Gojo rất muốn bày tỏ một khuôn mặt chán ghét phiền phức, nhưng, thay vào đó, anh không tự chủ được mà mang theo cái biểu cảm ngẩn ngơ.

Lâu rồi không nhìn mặt trực tiếp, Itadori... vẫn luôn rạng ngời như này sao?

Cậu cười tít mắt, cảm tưởng đứng trong bóng tối cũng có thể toả sáng. Mái tóc hồng nổi bần bật trên phông nền gỗ nâu của gian nhà, trong gió còn loà xoà mềm mại tựa như chuyển động của hoa anh đào, tựa như bộ lông của một chú chó Pomeranian đang bay nhảy, tung tăng trong sân vườn. Đôi mắt nâu trong nắng mặt trời sáng rực rỡ màu hổ phách, ánh một tia phấn khích nhìn về phía hội Geto, song, khi bắt gặp cặp kính đen của Gojo, lại phảng phất chút lo lắng, chút dịu dàng, chút ngượng ngùng, chút lẩn tránh.

Tim Gojo thịch một cái. Bươm bướm bay loạn xạ trong bụng. Hai má nóng bừng bừng. Mắt vẫn không ngừng nhìn Itadori, mãi cho đến khi cậu rời đi mất.

"Hỏng thật rồi," Gojo bối rối cúi gằm mặt xuống.

Anh đỏ mặt trước một Itadori thể thao, mồ hôi mồ kê nhễ nhại là vì đây? Anh tránh mặt cậu những ngày sau đó là vì đây? Anh không thích cánh tay Fushiguro khoác trên vai cậu cũng là vì đây?

Anh thực sự thích Itadori?

Suy nghĩ này thực sự là một cú đả kích lớn với Gojo. Thay vì chấp nhận điều này, Gojo tiếp tục rơi vào trạng thái khủng hoảng, bởi thích Itadori là việc anh không ngờ đến, và cũng là một trong những điều anh không mong muốn nhất. Gojo rất ít khi hoảng loạn trong công việc và trong cuộc sống đời thường, vì thật ra dường như chẳng có điều gì có thể làm khó được anh. Nhưng một khi đã hoang mang, đã rơi vào những tình huống quá đỗi bất ngờ và oái oăm, Gojo, giống với rất rất nhiều con người bình thường khác, sẽ không dễ dàng bình tĩnh lại và suy nghĩ thấu đáo. Anh sẽ tuyệt vọng làm tất cả mọi thứ, không màng đến cái hậu quả nó ra sao, để cứu vãn điều mà anh cho là đúng.

Tối hôm ấy, Gojo không ăn tối ở kí túc xá, anh cũng không để lại tin nhắn cho bất cứ ai rằng mình sẽ không ăn. Vì vậy khi anh về nhà, lúc ấy đã là 10 giờ đêm, trên bàn trong phòng bếp vẫn còn một phần đồ tối đã được bọc màng thực phẩm cẩn thận.

Itadori đang ngồi trong phòng khách xem phim cùng Geto, nghe thấy tiếng khoá lách cách, lập tức quay người về phía cửa nhà. Cậu muốn chào Gojo một tiếng thật to, thông báo với anh rằng vẫn còn đậu sốt chua ngọt, thịt heo cốt lết chiên xù mà anh thích nhất trong phòng bếp, và mong sao cho anh sẽ không còn phớt lờ cậu nữa, có thể nạt nộ cậu cũng chẳng sao.

Nhưng Gojo lúc ấy không chỉ có một mình. Bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp, tóc xoăn lọn bồng bềnh, váy ngắn đến giữa đùi, má đỏ hây hây áp vào cánh tay anh.

"Cô ấy qua đêm ở đây nhé," Gojo tỉnh bơ nói, rồi kéo theo cô gái nọ về phòng riêng của mình.

Kể cả khi tiếng khoá cửa vang lên đã một hồi, Itadori vẫn nhìn về phía cửa nhà nơi anh từng đứng. Cả người cậu buông thõng, tim như chùng xuống tận bụng, kéo căng tựa sắp đứt khỏi lồng ngực.

Geto nhanh chóng tắt ti vi, giục cậu đứng dậy rồi cầm tay cậu đi đâu đấy. Itadori nghĩ anh đang đưa cậu về phòng và cậu cũng nghĩ anh đang cố nói gì đó với cậu. Song, đầu óc cậu không còn ở cái chốn này nữa. Nước đã ầng ậng trong đôi mắt nâu của Itadori, một giọt nóng hổi lăn dài xuống má. Sống mũi cay cay, cổ họng nghẹn ứ, lồng ngực thắt chặt như thể không khí xung quanh đã bị rút cạn.

Biết là sẽ có ngày này, biết là sẽ có thời điểm những quyết tâm trước đó của cậu bị lung lay dữ dội, nhưng cậu không ngờ nó đến sớm quá, và cũng không ngờ bản thân lại suy sụp đến mức này.

Làm sao để cậu có thể vượt qua? Làm sao để cậu không hối hận vì những lựa chọn của mình?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net