C316-365

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cũng cười gật đầu, thỉnh thoảng thốt ra mấy từ như 'en, oh, great'. Thế mà có người trước lúc rời khỏi còn nói với Bạch Ân rằng 'vị này' (Trịnh Hòa) rất lễ phép, không biết khen thật hay khen giả, nhưng Trịnh Hòa vẫn vui vẻ lắm.

Bạch tiên sinh chuyển hết bất động sản của mình cho Bạch Nhuận Trạch. Ông với Trịnh Hòa hưởng đêm tân hôn ở khách sạn đó luôn, sáng sớm hôm sau thì bay đi hưởng tuần trăng mật.

Bạch Ân đã đồng ý với Trịnh Hòa rằng hai người sẽ đi du lịch sau khi cậu quay xong [Oan gia ngõ hẹp], thế mà kéo dài đến giờ, đợi đến lúc kết hôn mới có thời gian rảnh đi chơi. Lúc ở sân bay, ông nắm chặt tay Trịnh Hòa, nhẹ giọng nói "Thực xin lỗi."

Nghe thế, Trịnh Hòa đột nhiên ẩm IC, không thèm để ý rằng sân bay còn nhiều người khác, cũng không quan tâm tới ánh mắt họ nhìn mình, ôm eo Bạch Ân, nói "Không, em có nhiều chuyện đáng xin lỗi ông hơn."

"Bảo bối, mỗi lần em săn sóc thế này đều khiến tôi cảm động." Bạch Ân lẳng hành lý xuống, ôm chặt lấy Trịnh Hòa.

Một bà mẹ dắt con đi qua, đứa bé hỏi "Ma ma, hai anh kia đang làm gì thế?"

Người mẹ bình tĩnh liếc mắt nhìn qua một cái, nói "Ôm."

"Sao họ lại ôm nha?"

"Ôm chứ có sao đâu, cần gì lý do." Vẻ mặt của bà mẹ đúng kiểu 'đừng có cái gì cũng hỏi mẹ'.

Đứa bé hiển nhiên không hiểu vẻ mặt của bà, vẫn cứ chớp chớp đôi mắt ngây thơ, hỏi "Ma ma, mẹ lừa con, thầy giáo nói rồi, hai người kia nhất định là vợ chồng mới cưới, chẳng qua người lùn hơn cắt tóc tém mà thôi."

Cha đứa bé cầm vé máy bay chạy tới, bà mẹ vừa lau mồ hôi trên trán hắn vừa càu nhàu "Dạy con cái gì không biết? Không đỡ nổi nó nữa."

Đứa bé dang hai tay ra, hô "Thầy, ôm cái."

Từ lúc nghe được tiếng của đứa bé, Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh đã đỏ mặt rồi tách nhau ra. Thấy đứa trẻ vẫy vẫy tay tạm biệt với mình, cậu cũng cười vẫy tay lại. Mẹ của đứa bé gật đầu mỉm cười với Trịnh Hòa đầy ngại ngùng, rồi vỗ nhẹ đầu của chồng con mình.

Bạch Ân kéo Trịnh Hòa ngồi xuống ghế, Trịnh Hòa tựa vào bả vai Bạch Ân, nhìn bóng gia đình ba người đó rời đi, đột nhiên thấy thực thỏa mãn.

Hạnh phúc có rất nhiều loại, cũng có nhiều cách để đạt được, nhưng có một nhân tố quan trọng nhất là —-

Người mình yêu ngay ở bên mình.

333.

Tháng 7 mùa mùa cưới.

Dường như các cặp tình nhân trên thế giới đều chọn một ngày trời trong xanh, nắng chan hòa để hứa hẹn trăm năm với nửa kia của mình.

Mới đứng trước quầy đăng ký, liếc qua một lượt mà Trịnh Hòa đã thấy mấy đôi vợ chồng son đi hưởng tuần trăng mật. Lúc lên máy bay, cậu bắt đầu cảm thấy bất an, cậu chọn địa điểm là Maldives, bởi trên diễn đàn cậu hay vào, có rất nhiều ảnh những cặp đồng tính tới đó trăng mật, cũng có nhiều người nói muốn tới đó hưởng trăng mật.

Những tấm ảnh đó rất nghệ thuật, Trịnh Hòa nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng nên mới quyết định đi Maldives. Nhưng cậu không định làm quen với những người đó, đồng tính luyến ái không phải chuyện đáng để rêu rao, Trịnh Hòa cũng rất để ý tới sinh hoạt cá nhân, cậu không muốn cuộc sống riêng tư của mình và Bạch Ân bị quấy rầy.

Bởi trước ngày cưới, hay người lo lắng tới mất ngủ nên Trịnh Hòa bảo Bạch tiên sinh ngủ bù đi, còn cậu đọc tạp chí, đến khách sạn mới ngủ. Nào ngờ, lúc máy bay hạ cánh, Bạch Ân tỉnh lại thì thấy Trịnh Hòa ngủ say như chết, nước miếng nhễu ra.

Bạch Ân cười khẽ, lau sạch nước miếng ở khóe miệng Trịnh Hòa, lay lay cậu "Bảo bối, tỉnh, tỉnh."

Ở ghế sau, hai người thanh niên trẻ liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt cổ quái.

334.

Điều Trịnh Hòa sợ hãi rốt cuộc đã xảy ra, cậu phải xếp hàng hơn hai mươi phút mới nhận được chìa khóa, theo nhân viên lên phòng.

Cậu lau mặt, hai cánh môi chúm chím bập bõm nói "Bạch tiên sinh, em cứ tưởng ở Trung Quốc mới có chuyện này, nhiều người quá nha nha nha, tới chiều chúng ta đi chơi sẽ như bánh chẻo vào nồi mất."

Bạch Ân nhịn không được, cúi xuống ngập lấy môi Trịnh Hòa, mút hồi lâu mới nhả ra, vỗ mông cậu an ủi "Chắc bờ biển sẽ đỡ hơn, đã đi chơi thì đừng nghĩ nhiều, sẽ không vui."

Trịnh Hòa bưng gương mặt đỏ lựng lao vào phòng dưới ánh mắt quỷ dị của cô nhân viên, cậu còn gì để nói chứ? Môi bị mút cho sưng lên rồi QAQ.

Phòng này là phòng cảnh biển, Trịnh Hòa ngồi trên ghế sa lông, dán mắt vào lớp thủy tinh nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Bạch Ân đi tới, ôm cậu vào lòng "Mệt?"

"Có chút, " Trịnh Hòa nói "Em cứ tưởng nước ở đây trong suốt như thạch, giống trên ảnh ấy, không ngờ lại xanh thế...."

Bạch Ân nhéo nhéo cổ Trịnh Hòa "Sao cái gì qua miệng em cũng thành đồ ăn thế?"

"Em là quỷ đói ham ăn mà, " Trịnh Hòa đáp rất đương nhiên "Em ham ăn, em tự hào."

Bạch Ân bóp mạnh mông cậu. Bảo bối nhà ông đúng là đáng yêu. Bạch Ân thông minh thế mà không hề nhận ra khái niệm cute của mình đã lệch khỏi quỹ đạo của người bình thường. Được rồi, có lẽ từ giây phút bắt gặp Trịnh Hòa, ba cái thứ gọi là nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan của ông đã vỡ nát rồi.

Cái ôm của Bạch tiên sinh thực dễ chịu, Trịnh Hòa bất giác thiếp đi trong lòng ông. Bạch Ân ôm cậu lên giường, lấy ra thiết bị kiểm tra kim loại mini trong túi, quét qua một lượt, thấy không có vấn đề gì, mới yên tâm vào phòng tắm rửa mặt.

Sau khi 'Hán Tân Đường' khai trương, những tập đoàn vốn rục rịch muốn chiếm điểm rửa tiền BEACHER của Bạch Ân nay cũng yên phận. Một là do chiêu này của Bạch Ân quá độc, thà bỏ hết địa bàn Tây khu mình hoạt động nhiều năm cũng không muốn cho kẻ khác vớ. Hai là, mới rút khỏi Tây khu đã mở 'Hán Tân Đường', không ai rõ khả năng và quyền lực của Bạch Ân sâu đến chừng nào. Một truyền mười, mười truyền trăm, nhiều người vẫn nửa tin nửa ngờ về thân phận của ông, nhưng qua chuyện này, ai cũng biết rõ một chuyện: Bạch Ân mà giận lên, ông ta lấy tiền đập vào mặt mày cũng đủ mày chết.

Mà nhân vật chính đang khiến cả giới thượng lưu của thành phố H xôn xao – Bạch Ân, đang nằm trong bồn tắm, nghĩ: bỗng nhiên không có máy theo dõi, hụt hẫng quá.

335.

Sau khi tĩnh dưỡng một ngày, Trịnh Hòa ôm phao lao thẳng đến bờ cát.

Bạch Ân không hiểu sao Trịnh Hòa đi bơi còn phải mang phao, làm xe không còn chỗ để ván lướt sóng nữa.

Trịnh Hòa kiên quyết không cho ông lướt sóng, quần bơi của Bạch Ân cũng bị cậu giấu trong túi của mình.

"Sao lại thế?" Bạch Ân không hiểu.

"Nguy hiểm lắm, nhỡ sóng trào đến úp sọt ông thì sao." Trịnh Hòa miêu tả rất sinh động, nói đến đoạn sóng đến còn dùng bàn tay giả sóng để đe dọa.

"Không sao đâu mà." Bạch Ân thấy Trịnh Hòa lo hão.

"Gan em bé mà." Trịnh Hòa liếc xéo Bạch tiên sinh một cái "Dù sao thì cũng không cho ông chơi, cơ bụng cũng che kín cho em, không được cho người khác thấy!" cậu nói bất chấp lý lẽ.

Bạch tiên sinh chưa từng vì những việc nhỏ này mà so đo với Trịnh Hòa, ông khởi động chiếc xe mình thuê, nói "Được rồi, mau lên đi."

Ở Maldives, có rất ít khách chọn thuê xe, thứ nhất, điều kiện giao thông ở đây rất tốt, xe điện và xe đạp bốn bánh sẵn sàng đưa khách đi khi được nhận tiền, giá cả dao động trong khoảng 20 – 30 đồng Rupi; thứ hai, đây là quần đảo nên thuyền là phương tiện tốt nếu muốn đi chơi nhiều. Tiếc là một Bạch tiên sinh hễ ra đường đều phải có sự trợ giúp của bí thư, và một Trịnh Hòa chưa xa nhà bao giờ không hề biết điều đó. Hai người thấy có xe địa hình trên cát đỗ trước cửa khách sạn liền hỏi giá, 150$/ ngày, không đắt lắm, thuê.

Cứ thế, Bạch tiên sinh – không biết giá thị trường, bị lừa.

Tới bờ cát, Bạch tiên sinh nhìn cảnh một cơn sóng lớn đẩy dạt mấy người lướt sóng khiến họ dính vào nhau liền lặng lẽ đi dựng ô bãi biển.

Trịnh Hòa buồn rầu nhìn bờ biển chật cứng, đi khắp một vòng rồi quay về nói "Họ nói ngoài đào nhỏ chắc sẽ đỡ hơn một chút, chúng ta đi đâu đây?"

Bạch tiên sinh dựng ô xong, nghi ngờ hỏi "Em nghe ai nói?" ông nhớ rõ Trịnh Hòa không biết tiếng Anh.

Trịnh Hòa xấu hổ, gãi gãi mặt, cậu còn chưa mở miệng, Bạch tiên sinh đã thấy có mấy người đàn ông nước C, mặc đồng phục quần đùi tứ giác hồng nhìn về phía này. Thực ra điều này cũng không quan trọng, quan trọng là, quần bơi của họ đều có chữ hán, có hai loại quần, một loại in 'đồng chí' (2), loại kia in 'vạn tuế'.

Bạch tiên sinh đã được Trịnh Hòa phổ cập khoa học nên biết 'đồng chí' là gì, ông nhìn về phía Trịnh Hòa, hỏi "Là cái tôi đang nghĩ sao?"

Trịnh Hòa bụm mặt gật đầu. Lần này là cậu sơ sẩy, cậu không ngờ cái topic ảnh tuần trăng mật ở Maldives ấy lại khiến diễn đàn sôi trao, thậm chí còn dẫn đến hoạt động 'offline ở Maldives'. Lúc nãy, Trịnh Hòa lớ ngớ đụng phải họ.

Bạch tiên sinh vỗ vỗ cát trên người, nói "Em muốn chơi với họ sao?"

Trịnh Hòa vừa định lắc đầu, lại nhìn qua đám người kia, cậu chần chừ.

"Xem em ngốc chưa kìa." Bạch Ân cười, xoa tóc Trịnh Hòa "Muốn đi thì đi, đi thôi."

Bạch tiên sinh vừa kéo Trịnh Hòa đi qua liền có hai người líu ríu đứng lên, họ giới thiệu rằng họ ngồi ở phía sau chỗ của Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh lúc trên máy bay, là người thành phố S, hai người tới nước H đăng ký kết hôn rồi tham gia tuần trăng mật tập thể cùng mọi người.

Trịnh Hòa thấy cảm giác này thực kỳ diệu. Ở nước C, cậu từng tham gia [Xuân Kiếp] nên cũng có chút nổi tiếng, nhưng trong số họ, không ai nhận ra cậu, còn đối xử như bạn bè với nhau. Trịnh Hòa cảm thấy không tệ.

Họ đưa cho Trịnh Hòa quần đùi tứ giác hồng, cũng có khẩu hiệu 'Đồng chí', 'Vạn tuế' củ chuối. Trịnh Hòa nói "Có gì phân biệt không? Giống như là....ừm, 0 mặc cái này, 1 mặc cái kia gì gì đó."

"Hai người chia vai rõ thế cơ à?" Người đưa quần nói.

Trịnh Hòa gật đầu, chỉ vào Bạch tiên sinh nói "Ông ấy là 1 thuần."

Bạch Ân liếc mắt nhìn Trịnh Hòa, cởi quần áo rất quyết đoán, rất menly, mặc quần bơi bên trong rồi mặc cái quần đó vào. Cơ ngực, cơ bụng còn có đường eo quyến rũ đó khiến cả đám ngơ ngẩn.

Trịnh Hòa vội choàng thêm áo khoác cho Bạch Ân, Bạch tiên sinh lắc đầu "Nóng."

Trịnh Hòa muốn khóc đến nơi, cậu chắc chắn Bạch tiên sinh không hề biết hành động khi nãy của mình đối với hội gay này quyến rũ tới mức nào. Tuy Bạch tiên sinh yêu mình (nam), nhưng ngoài lúc ghen ra, ông không thèm giữ ý hay chú ý đến những người đàn ông khác.

Anh công nhà iêm giống thẳng nam không biết là tốt hay xấu đây.

Trịnh Hòa thầm rớt nước mắt.

"Người yêu anh ngầu thật đấy." Có người nói với Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa gật đầu, mặt như đưa đám "Đúng thế, đúng thế, giờ có lột sạch ông ấy cũng không đỏ mặt, cậu tin không?" cậu vẫn nhớ rõ, hồi ở sơn trang, ngày nào ông cũng thả trym đi dắt chó, còn có vụ nằm tắm trên thảm cỏ trong vườn.

Liêm sỉ, em còn sống không.

Người hỏi không ngờ Bạch tiên sinh lại 'phóng khoáng' như vậy, chưa nhìn thấy cảnh thật đã vội đỏ mặt "Không, không được, tôi có người yêu rồi." cậu ta yên lặng nép vào người đứng cạnh, còn bưng kín mặt.

Trịnh Hòa "..."

Cậu thật lòng không chòng ghẹo mà, sự thật mà.

"Em nói gì với cậu ta thế?" Bạch Ân khoanh tay nhìn Trịnh Hòa.

"Nói ông đó." Trịnh Hòa đáp thật thà.

Bạch Ân không tin "Nói về tôi sao cậu ta lại có phản ứng như thế? Kể lại từng chữ cho tôi!"

Trịnh Hòa nhe răng "Não em nhỏ, không nhớ được, ông muốn làm gì thì làm."

Bạch Ân nói "Nhớ được chữ nào kể lại chứ đó, tôi xem não em nhỏ tới mức nào, so với Husky thì thế nào, xem chỉ số thông minh ai cao hơn thì là người."

"Ông không thể thế được, " Trịnh Hòa nghiêm túc phản bác "Tuy em sinh ra trong bộ dạng của loài linh trưởng, nhưng điều đó không thể chứng minh kết cấu bên trong của em giống ông. Em có thể là con cháu của người ngoài hành tinh từ mấy nghìn năm trước, ông biết không? Não của người ngoài hành tinh và người thường chắc chắn không thể giống nhau được, ông phải đối xử bình đẳng chứ, nếu không thì chẳng công bằng với em gì cả."

Bạch Ân cảm thấy tức cười trước câu ngụy biện của Trịnh Hòa "Thế ý của em là, tôi phải thuê một tàu vũ trụ đưa em tới hành tinh Avatar?"

Trịnh Hòa nghẹn họng, nói "....Trái đất tốt lắm, chúng ta lại vừa kết hôn, ông cũng không nỡ mà, he he."

_____

Ngáo:

(1) Thiên niên vương bát vạn niên quy: trên baike bảo ý chỉ trường thọ, sống lâu, khoảng thời gian dài. Nhưng có lẽ ý Bạch Ân ở đây còn ám chỉ "tai họa di ngàn năm" (tuyetmuathu)

(2) Đồng chí là cách gọi khác về đồng tính ở bên Trung.

Về quê, không dám edit trước mặt mẹ nên giờ mới đăng được >.<

336.

Bạch Ân dừng xe ở ngoài bờ cát, một cậu nhóc bán nước người địa phương đồng ý để họ đỗ xe ở đó, chỉ cần trả tiền boa là được.

Trịnh Hòa xách theo túi đồ ăn, đi tìm đảo cùng một vài người nữa. Cặp đôi đi phía trước họ là người khởi xướng chuyến đi tập thể này, Trịnh Hòa rất dễ hòa đồng, chẳng mấy chốc đã nhập bọn, cậu làm mặt quỷ nhìn về phía Bạch tiên sinh rồi hí hửng chạy lên thuyền chiếm chỗ.

Những người khác đứng trên bờ, đợi hồi lâu vẫn không thấy có thuyền tới, liền gọi điện hỏi nhóm đi trước xem có bảo thuyền vừa chở họ quay về đón được không. Nào ngờ lại nhận được một tin ngã ngửa.

Họ tìm được đảo nhưng trên đó có rất nhiều người đang nhặt vỏ sò, may mà tìm được chỗ thuê ca nô, nên đã đi ra chỗ xa hơn. Người gọi điện cảm thấy điều gì không ổn, hỏi "Thế mấy người đang ở đâu?"

"Để tôi hỏi chút....Biết rồi! Ở cạnh đảo san hô Haa Dhaalu, cứ đi dọc theo biên tìm là thấy bọn tôi."

Cúp máy xong, nhóm người đứng trên bờ biển đều trầm mặc.Bản đồ của Maldives giống như cái dải dài, mà đảo san hô Haa Dhaalu thì sao? Chính ở đỉnh cái dải đó có biết không? Mấy người đi bằng tốc độ gì thế không biết, có phải chạy trốn đâu!

Bạch tiên sinh đã quen với việc bị Trịnh Hòa tra tấn thế nên tỏ ra rất bình tĩnh. Khi ông để Trịnh Hòa đi tìm đảo với họ đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi, ông hỏi "Giờ chúng ta cũng đi tìm ca nô đi, mọi người nghĩ chỗ nào có thể có?"

Hiện đang là thời điểm đông khách du lịch nhất, đi đâu cũng phải xếp hàng, lúc mấy người Trịnh Hòa đi rồi, đến thuyền còn không có, chứ nói gì tới ca nô? Mọi người mặt mày ủ ê, bàn bạc với nhau, cuối cùng, họ quyết định lái xe tới quán bar 24/24 gần đó, mua bia lạnh về, rồi nằm phơi nắng trên bờ cát.

Đừng hỏi ai đưa ra đưa ra ý kiến đó, dù sao thì khi mọi người ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, cả đám đều giơ tay tán thành.

Giờ chính là lúc xe của Bạch tiên sinh chứng minh được sự quan trọng của nó. Ông mang theo hai người chạy chân, nhắn cho Trịnh Hòa cái tin [Bên này không đi tìm mọi người đâu] rồi để bừa điện thoại ở đâu đó, đi.

Bạch tiên sinh có kỹ năng bỏ lơ thứ sinh vật 2D mang tên điện thoại rất tài tình, thế nên, suốt dọc đường đi, ông không hề nhận ra nó rung bần bật rồi đổ chuông suốt. Hai người khác cùng xe thì lại tưởng ông không muốn nghe điện.

Khi Bạch tiên sinh mang bia lạnh về, chào đón ông chính là gương mặt đầy oán khí của Trịnh Hòa.

"Về rồi à." Bạch Ân nói rất bình tĩnh.

"Em không về được sao, không về thì không biết ông chạy đi đâu rồi!" Trịnh Hòa thở phì phì "Sao không nhận cuộc gọi của em?"

"Cuộc gọi?" Bạch Ân nhíu mày, ông hỏi hai người cùng xe "Điện thoại tôi ở đâu?"

Người nọ chỉ vào cái quần hồng Bạch Ân đang mặc, ông giở điện thoại ra, hơn mười cuộc gọi và tin nhắn, ông lật đọc từng cái một. Ban đầu, Trịnh Hòa chỉ hỏi xem Bạch tiên sinh đi đâu, sau thấy ông không bắt máy thì đổi giọng, gửi tới hàng loạt icon giận dỗi, tin nhắn cuối cùng nói cậu đã về tới nơi, ông mau quay lại.

Bạch Ân lại một lần nữa cảm thấy, bảo bối nhà mình tưởng ngốc đấy, nhưng thực ra rất đáng yêu, giận nhưng có thể thấy rõ sự nén nhịn cùng với vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của cậu qua mấy tin nhắn. Điều này kích thích cái nhân cách khiếm khuyết của Bạch Ân vô cùng.

337.

Sau khi mời mọi người uống bia lạnh, Bạch Ân dẫn Trịnh Hòa về khách sạn.

Vật lộn bên ngoài, mặt Trịnh Hòa đỏ ửng lên vì phơi nắng, tắm xong, cậu ghé vào ngực ông ngủ trưa như mọi ngày. Mới nhắm mắt lại một lúc, Trịnh Hòa đã thấy lưng đau đau, cậu mơ mơ màng màng nhìn giờ trên điện thoại, mới ngủ chưa được nửa tiếng. Cậu cởi đồ ngủ ra rồi nằm lại xuống giường. Bạch Ân mở mắt, nắm vai cậu "Sao lại cởi quần áo ra?"

"Lưng đau." Trịnh Hòa cảm thấy cánh tay lạnh lạnh của Bạch Ân đặt trên lưng mình cũng khá thoải mái.

Bạch Ân xuống giường, kéo rèm ra thì thấy phần xương bả vai của Trịnh Hòa đỏ rực lên, còn có chấm chấm đỏ, rất ghê người.

Ông bừng tỉnh, nhíu chặt mày, đẩy đẩy Trịnh Hòa "Bảo bối, tỉnh tỉnh, em bị bỏng nắng rồi."

Trịnh Hòa ngủ mơ màng, mãi lâu sau mới nói "A....thảo nào đau thế."

Bạch Ân bất đắc dĩ nhìn Trịnh Hòa bám vào tay mình như con lười, ông áng thử, thấy có vẻ không khó để ôm cậu mà không đụng vào vết thương, nói "Tỉnh nào, em phải tắm nước lạnh một lúc rồi mới bôi thuốc được."

"Biết rồi..." Trịnh Hòa cọ cọ lên trên, dán mặt vào khuỷu tay Bạch tiên sinh, được một lúc lại trượt xuống, còn kéo theo một vệt nước miếng.

Bạch Ân nhéo mũi Trịnh Hòa một cái, xuống giường, xả nước lạnh vào bồn tắm, lúc quay lại thì thấy Trịnh Hòa ngủ như lợn, đành vòng tay qua ôm cậu, đá văng cửa phòng tắm, đặt hai chân Trịnh Hòa vào bồn tắm.

Trịnh Hòa khẽ run rẩy vì lạnh, nhưng tắm nước lạnh khi trời nóng hơn 30 độ không phải tra tấn mà là hưởng thụ, thế nên cậu mở mắt, thấy Bạch tiên sinh còn bên cạnh thì an lòng, lặt cổ ngủ tiếp.

Bạch Ân không nhịn được cười "Ha ha, bảo bối, em định ngủ sánh ngang trời đất sao."

Trịnh Hòa "ZZZZ..."

338.

Bởi chỗ bị bỏng nắng rất gần đầu, mà Trịnh Hòa không chịu tỉnh lại, Bạch Ân sợ mình lơ là một cái là Trịnh Hòa rụng đầu vào nước. Thế nên Bạch tiên sinh ngồi xổm xuống, lấy cái chén bên cạnh, múc nước rồi rưới vào chỗ bị bỏng, nhìn điểm đỏ dần dần lặn đi, ông mới thấy nhẹ nhõm, còn xoa xoa hai quả trứng trốn trong rừng rậm của Trịnh Hòa.

Tay ông bị tay Trịnh Hòa hất về.

Trịnh cute tuy chưa tỉnh nhưng vẫn phản ứng nhanh lắm.

Bị đánh, Bạch Ân càng cười vui vẻ, ông cầm khăn tắm lớn bọc lấy Trịnh Hòa, khiêng cậu như khiêng bao tải vào phòng.

Sau khi bị đặt xuống giường, Trịnh Hòa lăn hai vòng liền bị ngã cho tỉnh. Cậu đạp đạp chân, không cẩn thận dẫm vào mép khăn tắm, thành ra cái khăn bung ra, Trịnh Hòa – trần – truồng ngơ ngác nhìn Bạch tiên sinh cởi quần áo, nằm nghiêng bên mình.

Trịnh Hòa chớp chớp mắt "Ông cũng bị bỏng à?"

Bạch Ân đưa tay che mắt Trịnh Hòa lại, ngậm hai cánh môi của cậu vào miệng "Ưm...a."

Trịnh Hòa đẩy ông ra, nãy cậu chưa thở, nụ hôn sâu quá khiến cậu cảm giác như chết khát không khí đến nơi. Bạch tiên sinh quặp hai tay Trịnh Hòa ra sau, túm chặt. Trịnh Hòa cố gắng chúi người ra trước, người ta cong hình con tôm, riêng cậu cong hình ngược với con tôm.

"Sao không nói với tôi sau lưng em không bôi kem chống nắng?" Cuối cùng Bạch Ân cũng chịu buông bờ môi đáng thương của Trịnh Hòa ra, chất vấn.

"Em nhớ là bôi rồi..." Trịnh Hòa nhỏ giọng nói.

"Bôi rồi mà còn thế, mà tay em đủ dài để bôi sao!" Bạch tiên sinh đét một cái thật mạnh vào mông Trịnh Hòa, lần này ông giận thật.

Trịnh Hòa thét lên một tiếng, ôm mông trốn sang giường bên kia "Dù sao thì em cũng bôi rồi, ông đã không tin mà còn đánh! Em không thích ông nữa!"

"Em nói lại xem?!" Bạch tiên sinh bỗng nhiên đứng lên.

Trịnh Hòa sợ đến rụt cổ lại "....Ví, ví dụ mà thôi."

Bạch Ân lẳng lặng đứng đó, đợi mình hết giận rồi mới nói "Lại đây."

"Ông phải hứa không đánh em!" Trịnh Hòa cò kè.

"Không đánh, " Bạch tiên sinh nói "Tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai."

Trịnh Hòa nhăn nhó, gượng giụ đi qua. Bạch tiên sinh đưa tay tóm lấy cổ Trịnh Hòa, cậu sợ tới dựng tóc gáy, vội hét lên "Ông bảo ông không đánh em!"

Bạch Ân không thèm để ý lời kêu la của Trịnh Hòa, ông cầm thuốc mỡ, quệt hai đường lớn ở chỗ bỏng nắng của Trịnh Hòa, sau đó, đặt tay mình vào khăn lạnh cho mát rồi mới thoa thuốc.

Trịnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net