C316-365

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
dã man thế nên anh không cẩn thận bỏ quên mảng tin tức của Trịnh Hòa.

Bạch tiên sinh không quở trách Tang Bắc, ông biết dù giỏi mấy anh vẫn có hạn, Tang Bắc đã cố hết sức rồi. Thế nên, ông cho những người phải tăng ca trong khoảng thời gian gần đây nghỉ phép mấy ngày, triệu hồi Kiệt tử về để giao công việc.

Trước khi biết Trịnh Hòa, Bạch tiên sinh từng muốn có được công ty của ông chủ Tống, nhưng lúc đấy ông không còn sức để nhảy vào giới điện ảnh và truyền hình. Hơn nữa, lĩnh vực của BEACHER đã rộng lắm rồi, mỗi ngày đều phải giải quyết hàng đống việc còn không xuể, sao phải tự rước mệt vào thân?

Thế nên ông cứ trì hoãn việc này. Có một lần, ông chủ Tống kêu gọi đầu tư, Bạch tiên sinh ném tiền vào xem thử sâu cạn thế nào. Cũng do lần đó, ông chủ Tống cảm thấy Bạch Ân là cái cây tiền, nên mới mặt dày giới thiệu Vinh thiếu cho ông.

Sau đó, số tiền Bạch Ân thu được chiếm 60% tiền lời của vụ đầu tư đó. Ông không có khái niệm về tiền tài nên cho hết vào thị trường chứng khoán, ủy thác cho công ty quản lý tài sản, chuyên dùng số tiền kia mua cổ phiếu của công ty ông chủ Tống.

Đã mấy năm trôi qua, số tiền đó của Bạch Ân chỉ có nhiều lên chứ chưa ít đi bao giờ, số cổ phiếu chiếm được cũng ngày càng nhiều.

Mấy năm nay, Hoành Tới xuống dốc một cách rõ rệt, không chỉ tiền lãi càng lúc càng thấp, mà năm trước, bên họ đến một nghệ sĩ mới hạng hai cũng không có. Phim truyền hình và điện ảnh được đầu tư đều không bù lại được phí sản xuất. Cứ thế, có ngày họ sẽ đi sụp đổ.

Bạch Ân nhớ, mấy năm trước ông từng xem một tệp văn kiện có tin riêng tư của Tống Chấn Hào, rất nhiều chuyện xấu xa. Bạch tiên sinh bảo Kiệt tử xác thực xem tin đó có chất lượng không, Kiệt tử bôn ba hơn nửa tháng, cuối cùng xác định được tin tức đó đáng tin, còn có cả ảnh chụp.

Tống Chấn Hào tay trái ôm một nữ nghệ sĩ mới nổi tiếng dạo gần đây – từng làm gái ở Singapore; tay phải gã ôm cô nàng nữ chính A còn chưa thoát khỏi scandal; miệng cười dâm tà.

Để làm nguội một tin đang hot, cần có một tin khác sốt dẻo hơn. Tống Chấn Hào đáng thương bị người bắn trộm sau lưng.

Trịnh Hòa nhìn bầu không khí bình tĩnh trên weibo, hỏi "Cứ thế xong rồi? Nhanh thế, em còn chưa kịp làm gì."

"Em không cần phải làm gì." Bạch tiên sinh nói "Giờ chẳng phải tốt sao, rắc rối của em qua rồi, không còn ai chửi rủa bêu xấu em nữa."

"Ông không hiểu, " Trịnh Hòa nói "Nghệ sĩ cần phải xuất hiện thường xuyên trên mặt báo, em không muốn hơn một tháng sau quay lại, không ai còn nhớ đến mình."

"Đừng bi quan thế." Bạch tiên sinh nói "Mấy chuyện thế này không cần em lo, chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tôi muốn nuôi em cả đời."

"Nhưng tạm thời em vẫn không muốn ông nuôi, tiền tự mình kiếm ra tiêu vẫn thoải mái hơn."

"Nhìn em lười biếng thế mà cũng khí khái thật."

Trịnh Hòa bĩu môi "Ông đừng nói thế, em làm chuyện gì cũng không nên hồn, là một thành viên của hội tầm thường, chỉ là ăn may gặp được ông mà thôi."

"Cám ơn, đây là lần đầu tiên tôi thấy em khen mình đấy."

"Hì hì, đấy là tự mỉa." Trịnh Hòa cười.

___________

Ngáo:

(1) Cấu trúc Baroque thì nó có nhiều đặc điểm lắm, nên mình lười trích dẫn. Thực ra thì mình thấy cấu trúc này phải dùng cho mấy lâu đài rộng lớn, hoành tráng, cao to trắng thơm, bởi nó lắm chi tiết cầu kỳ lắm :v Có ai đi qua Phủ lý thì thấy cái lâu đài Tổng Hải Sơn xây học theo cấu trúc này, nhưng bé quá nên mình chỉ thấy nó giống cái bánh kem thôi :v

(2) Từ gốc là 'đại già' (大咖) chỉ một người có quyền, có tiền, năng lực cao ở một lĩnh vực hoặc một địa phương nào đó.

Ở Đài Loan thì đại già ý chỉ vai diễn lớn, tiểu già là vai diễn nhỏ. Hoặc để chia thứ hạng ngôi sao: A già (hạng A), B già, C già, .... Quái già là để chỉ người tính tình cổ quái. Ở Đài Loan, được xưng 'già' ở một lĩnh vực nào đấy tức là người có điểm đáng khen và tôn kính ở lĩnh vực đó.

Ở trong trường hợp này mình dùng 'siêu sao' cho dễ hình dung.

346.

Trịnh Hòa là người vô ưu vô lo, dù [Oan gia ngõ hẹp] gặp rắc rối, chuyện của mình và Bạch tiên sinh bị tiết lộ, thì cậu cũng chỉ bực bội có nửa tiếng, xong rồi lại vui vẻ ngay.

Xuống máy bay, Bạch tiên sinh về BEACHER xử lý công vụ, hiện công việc chủ yếu của ông là về 'Hán Tân Đường', nhưng văn phòng ở BEACHER có tính an toàn cao nhất nên không ai muốn dọn đi. Thế nên mọi người cứ phải chạy qua chạy lại giữa Tây khu và Lục Hoàn. Bạch tiên sinh cũng không rõ hôm nay mình sẽ phải bận tới bao giờ, nên bảo cậu về sơn trang trên núi trước, đợi tin của ông chủ Tống.

Trịnh Hòa ngoài miệng thì đồng ý, nhưng vừa lên xe liền nói với Trần Minh "Đưa tôi tới căn nhà ở Tam Hoàn, ai cầm chìa khóa thế?"

Trần Minh nhìn Trịnh Hòa qua gương chiếu hậu ở buồng lái, nói "Tôi có chìa khóa, nhưng cậu có thể cho tôi biết vì lý do gì mà không đi sơn trang sao? Do cãi nhau với Bạch tiên sinh?"

"Cậu nghĩ nhiều quá, " Trịnh Hòa cười nói "Sơn trang cách BEACHER những 30 phút đi xe, tôi hiểu ông ấy mà, dù có muộn mấy ông ấy cũng sẽ về, đi đường xa không an toàn, chi bằng ở lại bên Tam Hoàn, từ đây tới đó tôi đi bộ mấy phút cũng đến nơi, đỡ phải lo."

Trần Minh thầm cảm khái trong lòng, nhưng vẫn nghiêm túc nói "Để tôi báo trước cho Bạch tiên sinh, đến lúc đó, ngài ấy khỏi phải hỏi lại chúng tôi."

"Ừm, " Trịnh Hòa nói rất rộng lượng "Tính cách Bạch tiên sinh đôi khi rất quái, trước đây có gì, mong mọi người bỏ quá cho."

Trần Minh không nhịn được cười tràng "Tôi theo Bạch tiên sinh nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có người dám nói xấu ông ấy thẳng thế đấy."

Trịnh Hòa nhún vai "Do được chiều quá đấy."

Trần Minh cảm động nói "Tính tình Bạch tiên sinh như thế, bọn tôi không quen cũng không được."

Trịnh Hòa nghĩ nghĩ, vỗ vai Trần Minh "Mấy cậu vẫn là vất vả rồi."

347.

Mới không gặp Bạch tiên sinh mấy ngày mà Kiệt tử thấy ông dường như có điều gì đó thay đổi.

Rầm.

Bạch tiên sinh đặt tập văn kiện trên tay xuống bàn, thấy Kiệt tử đang lơ mơ, nghiêm khắc nói "Tôi cho cậu 3 giây, quẳng hết mấy ý nghĩ dơ bẩn trong đầu cậu ra, không được thì cậu cũng cút khỏi căn phòng này đi."

Kiệt tử sợ quá "Sao ngài biết tôi đang nghĩ gì?"

Bạch tiên sinh hừ lạnh "Liếc mắt một cái liền thấy rõ, còn phải hỏi."

Bỗng nhiên, Kiệt tử lại thấy cái sự bất thường rất nhỏ đó của Bạch tiên sinh. Giác quan thứ sáu của hắn rất nhạy, thậm chí còn có thể hồi tưởng lại từng chi tiết chỉ trong tích tắc, nhưng nhìn chằm chằm Bạch tiên sinh hồi lâu, hắn vẫn chưa phát hiện ra điều không ổn.

Bạch tiên sinh buông văn kiện xuống, gỡ kính mắt, nhìn thẳng vào Kiệt tử, bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, bỗng nhiên, Kiệt tử đỏ mặt.

Bạch tiên sinh "..."

Bạch Ân "Cậu đỏ mặt làm gì."

Kiệt tử nói "Ai ui, Bạch tiên sinh, chẳng nhẽ ông không nhận ra mình đẹp trai lên sao? Dù còn kém Minh Minh nhà tôi một chút nhưng cũng đủ để xưng bá thiên hạ rồi."

Bạch tiên sinh không thèm để ý tới mấy câu vớ vẩn đó của Kiệt tử, ông cười nhạo "Nếu cậu còn muốn làm lãng phí thời gian của tôi, tôi sẽ trả lại gấp mười, để cậu biết cảm giác quãng thời gian đáng quý bị quấy rầy là việc đáng ghét và đau khổ nhường nào."

"Ông ác với tôi." Kiệt tử nói "Tôi bảo A Hòa đấy."

Bạch tiên sinh nghĩ nghĩ, nói "Với thái độ trung dung của Trịnh Hòa, tôi nghĩ em ấy sẽ an ủi cậu, khuyên nhủ tôi vài lần, sau khi thấy không được sẽ kệ đó không quan tâm nữa."

Kiệt tử nói "Hai người đúng là đôi cẩu nam nam chuyên cấu kết làm chuyện xấu, quá đáng, quá đáng, tôi muốn từ chức!"

Bạch tiên sinh nói "Dù cậu có viết đơn từ chức, tôi cũng không phê duyệt, chấm dứt ý đồ đó đi."

Kiệt tử nói "Thế tôi bảo Trịnh Hòa ông quấy rối tình dục tôi."

Bạch tiên sinh lộ vẻ chán ghét "Tôi không thích tuýp như cậu, Trịnh Hòa cũng biết, cậu không cần nghĩ đến phương án đó."

"Tôi nói ông đổi vị là được." Kiệt tử vẫn trâng tráo.

Bạch Ân rốt cục nở nụ cười "Cậu quên Trịnh Hòa làm nghề gì? Tôi muốn đổi vị nào, em ấy diễn vị ấy cho tôi, cần gì phải đổi người?"

348.

Sau khi quay [Xuân Kiếp] mỗi tập của nó cậu được 20 vạn, quay [Oan gia ngõ hẹp] cũng được trả hơn 100 vạn. Tuy tiền lãi của bộ phim đó cực kỳ thê thảm nhưng nguyên do không phải vì Trịnh Hòa. Đã có mấy nhà sản xuất ghé mắt vào cậu 'người mới' rất có tiềm lực này, trong đó có đạo diễn Vương – người từng hơp tác với Trịnh Hòa.

[Xuân Kiếp] bội thu. Sau quãng thời gian nghỉ ngơi, chuẩn bị ngắn ngủi, đạo diễn Vương nhanh chóng phát động một lượt kêu gọi đầu tư mới. Ông khác với những đạo diễn khác. Từ bộ phim đầu tiên, ông đã kiêm cả chức đạo diễn và nhà sản xuất, và hoàn thành bộ phim thiếu thốn tài chính đó. Sau này, dù cho có nhà sản xuất riêng nhưng ông vẫn nhất quyết phải nắm chặt tài chính trong tay. Điều này khiến bên đầu tư rất yên tâm.

Bộ phim mới của đạo diễn Vương được cải biên từ một cây chuyện có thật. Chuyện xảy ra trong cái thời đại oanh liệt và hỗn loạn, tại một ngôi làng, dân làng cứu những nhân viên khoa học bị thương. Bất hạnh thay, hoàng quân Nhật Bản (1) tới lùng sục. Quân Bát Lộ (2) phải 28 tiếng sau mới có thể tiếp viện. Vì vậy, để bảo vệ các nhân viên khoa học, dân làng vắt kiệt sức lực để chống cự, cuối cùng cũng đợi đến giây phút quân cứu viện tới. Tên phim được đặt rất văn nghệ [28 giờ sau gặp lại]

Nhân vật của Trịnh Hòa không quan trọng lắm, hơn nữa cuộc đời còn rất bi đát: vừa xuất hiện đã mất cha mất mẹ, trong gia đình chỉ còn lại một cô con dâu nuôi từ bé. Nhưng cậu xem xong cốt chuyện, lại nhìn phần thiết lập nhân vật liền hẹn thời gian ký hợp đồng luôn. Lý do rất đơn giản, cô con dâu nuôi từ bé có hơi có vấn đề về thần kinh. Trịnh Hòa nhớ tới Bạch tiên sinh, thành ra chưa cúp máy đã cười, cứ thế cười như điên như dở, như bị điểm huyệt cười mà đi vào thư phòng của Bạch tiên sinh.

"Cười gì thế?" Bạch tiên sinh tháo kính xuống, dùng chân kính gõ gõ đầu Trịnh Hòa.

"Em nhận phim mới." Trịnh Hòa nói.

"Chuyện tốt....Thích kịch bản lắm sao?" Bạch Ân phân tích theo tư duy của người bình thường, hỏi.

"Cực kỳ, vô cùng hài lòng, " Trịnh Hòa mở kịch bản đạo diễn gửi cho mình, mở phần thiết lập nhân vật cho Bạch tiên sinh nhìn "Ha ha ha ha, ông xem đi, he he he."

Nghe Trịnh Hòa cười mà Bạch tiên sinh có linh cảm chẳng lành "Kịch bản gì mà khiến em vui thế...." Ông nghiêm túc nhìn nhân vật của Trịnh Hòa, tầm mắt dừng lại chỗ cô con dâu nuôi từ bé của cậu "..."

Thấy vẻ mặt dở khóc dở cười của Bạch tiên sinh, Trịnh Hòa càng cười vui vẻ "Đó, ông xem đi, có phải phim này rất hợp với em không, diễn đúng sự thật luôn."

349.

[Kho tin] của Bạch tiên sinh không phải 'mua tin tức' mà là 'thu thập tin tức'. Điều này có nghĩa là, người có liên quan tới một tin nào đó sẽ tới BEACHER mua lại tin tức của chính mình. Vụ mua bán tin tức này là đơn phương, sau khi tin đã được mua thì hoàn toàn được chuyển giao cho người đó, hoàn toàn phong tỏa. (3)

Bạch tiên sinh làm lũng loạn thị trường này. Khắp thành phố H và 3 tình lân cận, không còn nơi nào thu nhận tin tức ngoại trừ [Kho tin]. Điều này khiến lòng người bất an.

Bạch tiên sinh từng mịt mờ nói về [Kho tin] với Trịnh Hòa, tiếc rằng, cậu là người thừa kế tập tính theo điều tài, tránh cái tai của loài linh trưởng, nên Bạch tiên sinh vừa nói hết lời, cậu liền quên sạch. Thế nhưng ngay lúc này, hiện thực nói cho cậu biết: con à, làm người đừng sống ngây thơ quá —-

Mưa tầm tã, hẻm.

"Nói! [Kho tin] ở đâu?!" Hai người đàn ông cao lớn, chừng 1m8 vây lấy Trịnh Hòa, một người sí họng súng đen ngòm vào lưng cậu.

Trịnh Hòa sợ đến mức chân nhũn ra, cậu không ngờ mình chỉ đi mua thức ăn cho chó thôi mà lại gặp chuyện đáng nhẽ chỉ xảy ra trên TV này.

"Kho kho kho kho kho tin là cái gì nha?" Lưỡi cậu cứng ngắc, miệng lắp bắp run rẩy, trực giác cho cậu biết, khẩu súng đó là hàng thật.

"Đừng giỡn mặt với bọn tao!" Người đàn ông lạnh lùng nói, báng súng đập vào vai Trịnh Hòa. Trịnh Hòa nghe tiếng xương mình 'rắc' một cái, sau đó cánh tay cậu lặt sang một bên, cậu đau quá, quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Người đàn ông cầm súng hừ lạnh, hắn lắp thêm một họng súng dài rồi chĩa về phía Trịnh Hòa "Phí thời gian quá."

Phần đồng tử mắt Trịnh Hòa co rụt lại, cậu nhận ra mình thực sự gặp phải nguy hiểm, hơn nữa còn không có Bạch tiên sinh bên cạnh —–

Không thể chết ở đây được.

"Đợi chút!" Cậu chống tường đứng lên, không nhìn vào họng súng đó, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, nói "Anh, anh có thể gợi ý cho tôi chút không? Có lẽ tôi biết [Kho tin] ở đâu...."

Mọi người đều cho rằng [Kho tin] là tên một tập đoàn, chỉ Bạch Ân mới biết, [Kho tin] là ký ức của ông.

Người đàn ông trầm tư một chốc, dí họng súng vào đầu Trịnh Hòa "Mày tên là 'Trịnh Hòa' phải không?"

Cảm giác lạnh lẽo của họng súng khiến Trịnh Hòa run lên, tay phải cậu nắm chặt chiếc đồng hồ trên cổ tay trái, xoay không ngừng. Gã đàn ông gầm lên "Mày làm gì thế?"

Trịnh Hòa vội giơ hai tay lên, tay cậu run lẩy bẩy, gã dùng dao cắt đứt dây đồng hồ, xem xét kỹ, liếc nhìn Trịnh Hòa một cái, gã bên cạnh ngầm hiểu ý, gật đầu, cầm lấy súng lục, dí vào Trịnh Hòa tiếp.

"Không có gì đâu...." Trịnh Hòa cuống quít hô lên.

Gã dùng dao cậy mặt đồng hồ lên, quả nhiên trong đó không có gì cả liền nửa tin nửa ngờ, đút nó vào túi áo, hỏi "Bạch Ân là gì của mày?"

"....Người yêu." Nghe tới đó, Trịnh Hòa liền biết vì sao chúng tới.

Tên dùng súng nói "Tao thấy cái thằng ẻo lả này chẳng biết gì đâu, có hỏi cũng vô dụng, không bằng bắt nó về làm con tin, có lời hơn."

"Mày nghĩ có nó tư cách làm con tin sao?" Gã kia nghi ngờ hỏi.

Trịnh Hòa nghe hai người định đưa mình đi đâu, liền biết không ổn, hô "Tôi nhớ rồi! Tôi biết [Kho tin] ở đâu!"

"Chỗ nào?" Người nọ lại đập vào vai trái của Trịnh Hòa lần nữa.

Trịnh Hòa đau run rẩy, cậu không biết tay mình gãy hay hỏng luôn rồi, cậu dằn cơn đau xuống, dùng tay kia nâng cánh tay đau lên, nói "Tầng cao nhất của BEACHER."

350.

Nghe tiếng cửa xe vỡ nát, Trịnh Hòa mới mở mắt. Cùng lúc đó, hai gã mặc đồ đen vội tóm lấy khẩu súng lục, chưa kịp làm gì thì đạn đã bắn xuyên qua lòng bàn tay chúng —-

"A! !"

Trịnh Hòa ngơ ngác nhìn máu tươi phun ra, đúng thế, máu phun ra, còn vương theo mùi sém cháy.

Cậu không hề sợ hãi, ngược lại, còn rất đỗi vui sướng.

— Bạch tiên sinh đến rồi!

Hai kẻ kia nhận ra rất nhanh rằng những người này tới cứu Trịnh Hòa. Tuy chúng không biết vì sao lại để lộ vị trí, nhưng chúng biết một điều—- Trịnh Hòa rất quan trọng đối với [Kho tin]!

Trịnh Hòa thấy gã ở cạnh mình ập tới, sợ quá liền không thèm cởi dây thừng, xoay người, dùng đầu lao đến. Cậu cảm thấy mình đụng vào thứ gì mềm mềm. Sau đó, cửa xe bật mở, Anh chàng Candy 90kg cao to kéo xộc gã đè lên người Trịnh Hòa ra. Trần Minh dùng dao cắt cổ tay gã, rồi dùng luôn con dao còn dính máu đó cắt dây thừng cho Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa xoay xoay cổ tay xanh tím và xớt xát của mình, thấy Trần Minh định dùng con dao đó cắt nốt dây thừng ở chân cho cậu liền thấy lạnh sống lưng, vội vàng nói "Để tôi làm cho, dây thừng tôi cởi được."

Trần Minh nửa tin nửa ngờ, đang định đưa dao cho Trịnh Hòa thì cậu trợn tròn mắt, lắc đầu "Không cần không cần."

Trước lúc hành động, Bạch tiên sinh đã thông báo trước cho phía cảnh sát, người của Trần Minh cũng dọn dẹp hiện trường rất nhanh. Hắn dìu Trịnh Hòa tới chỗ rẽ, trước một con hẻm nhỏ, Trịnh Hòa vừa thấy chỗ kín bưng như thế liền rợn tóc gáy, cậu bấu chặt lấy tay Trần Minh. Trần Minh vỗ vỗ vai cậu an ủi, nhỏ giọng nói "Bạch tiên sinh đang đợi cậu đằng đó."

Trịnh Hòa 'ừ' một tiếng, tuy toàn thân vẫn cứng ngắc, nhưng bước chân đã nhanh hơn, vừa thấy chiếc xe Jeep đen quen thuộc, cậu liền chạy qua.

"Bạch tiên sinh!" Trịnh Hòa vuốt cửa sổ xe, vừa thốt lên những lời này, nước mắt cậu đã chảy xuống.

Bạch Ân mở cửa xe, bế Trịnh Hòa vào, trái tim ông đập thình thịch, hơi thở nặng nề.

Ngay khoảnh khắc chạm tới làn da của Bạch tiên sinh, Trịnh Hòa mọi sự bình tĩnh của cậu sụp đổ. Cậu gào khóc trong lòng ông, không thể kiềm nổi. Thực ra, cậu sợ lắm, sợ, rồi không biết phải làm sao. Hơn hai mươi năm qua, cậu chưa từng gặp phải chuyện như thế, cảm giác đối mặt với cái chết, cảm giác lạnh lẽo truyền tới từ họng súng, tới tận giờ cậu vẫn cảm nhận được. Thực đáng sợ!

"Bảo bối, đừng sợ, đừng sợ. Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa." Bạch Ân nhẹ nhàng vỗ về lưng Trịnh Hòa, choàng tấm áo khoác bên cạnh cho cậu. Ngoài trời mưa vẫn rơi, quần áo Trịnh Hòa ướt đẫm.

Giờ Trịnh Hòa không ngừng khóc nổi. Cậu vừa khóc, vừa ôm chặt thắt lưng Bạch tiên sinh. Không nói gì, nhưng bộ dáng tội nghiệp của cậu khiến Bạch Ân hận không thể xuống xe, lột da hai kẻ kia! Ông nhắm mắt lại, bình ổn lại cơn giận trong lòng, mấy phút sau, ông nhẹ giọng nói với Kiệt tử "Mở máy sưởi đi."

Kiệt tử nhìn màn hình theo dõi khung cảnh chỗ rẽ, nói "Candy và mọi người đã dọn dẹp xong, chúng ta cũng đi thôi?"

"Cậu có thấy ai gọi điện báo cảnh sát không?" Bạch Ân hỏi.

Kiệt tử lắc đầu "Nhưng bên cảnh sát nói rằng, có người báo cảnh sát, nhắc nhở chúng ta cần cẩn thận. Tôi thấy, kẻ báo cảnh sát rất có thể đã biết chúng ta tới cứu Trịnh Hòa ở đây."

"Ừm, cậu nói đúng....Chút về, cậu điều tra xem kẻ báo cảnh sát là ai. Dùng thế lực của nhà họ Bạch. Sau đó bắt kẻ đó về đây." giọng nói của Bạch Ân rất bình tĩnh, nhưng ẩn chứa sự lạnh lẽo đáng sợ. Kiệt tử liếc nhìn người đang khóc nấc trong lòng Bạch tiên sinh, thầm nghĩ, có tội tình gì mà gặp chuyện thế này chứ.

_____________

Ngáo:

(1) Hoàng quân (皇军) Cách tự xưng của quân đội đế quốc Nhật Bản cũ (quân đế quốc, quân lính thủy, quân lính bộ và quân của Nhật Bản). Là quân đội do Nhật Hoàng thống trị. Thành lập năm 1868, giải tán năm 1945.

Ở Wiki Việt Nam thì ghi:

Thời kỳ trước năm 1945, có hai quân chủng độc lập nhau, dưới sự chỉ huy của Nhật Hoàng:

Lục quân Đế quốc Nhật BảnHải quân Đế quốc Nhật Bản

(2) Quân Bát Lộ (八路军): tiền thân của Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc

(3) Ý là chỗ của Bạch tiên sinh không chủ động mua tin tức, mà (có lẽ) chủ động thu thập tin tức. Sau đó khách hàng (người có liên quan tới tin đó) sẽ tới mua lại tin của mình (kiểu bịt miệng ấy). VD như ông chủ tịch A trốn thuế liền chạy tới cung tiền cho Bạch Ân, mua lại tin đấy để không bị lộ ra ngoài.

Khổ thân Trịnh Hòa *xoa đầu*, từ bé đến lớn có gặp chuyện kinh dị thế này bao giờ đâu.

Nếu mình nhớ không nhầm thì tầm chương sau có vụ hé lộ giải cứu bạn thế nào :v

Hôm nay xem The World War II in color trên Discovery <3 <3 <3 Xem mới biết ra là Đức cũng thử Anh, Pháp mấy lần rồi mới dám bùng nổ chứ không phải đùng 1 cái như hồi mình học sử (thì ifta lược đi nói nội dung chính). Mà nó mới chiếu đến đoạn sắp bùng nổ =..= lên Youtube thì k có Vsub, đành ngậm ngùi gặm tạm (dù k có sub nên k hiểu lắm....)

351.

Trịnh Hòa khóc mệt quá liền ngủ, nhưng nước mắt vẫn bất giác chảy ra. Bạch Ân đau lòng lắm nhưng không biết làm sao cho được. Trong lúc đợi đèn đỏ, Kiệt tử lấy hộp y tế ra, đưa qua, chỉ chỉ vào vết thương trên cổ tay Trịnh Hòa.

Bạch Ân dùng thuốc sát trùng rửa sạch miệng vết thương, đương định dùng băng gạc bặng lại, thì bị Kiệt tử can "Chỉ bị xây xát thôi, băng lại chậm khỏi lắm."

"Nhỡ bị nhiễm trùng thì sao?" Bạch Ân sợ làm Trịnh Hòa tỉnh, nói như muỗi kêu.

Thấy khẩu hình miệng của Bạch Ân, Kiệt tử đoán được ý ông, nói "Không sao đâu, ngài yên tâm đi."

Bạch Ân lặng lẽ quẳng băng gạc vào túi rác, xong lại nói "Không được, nhỡ nhiễm trùng thì sao, tới ngã rẽ tiếp theo cậu quẹo vào bệnh viện số Ba, tôi đưa em ấy vào kiểm tra."

Kiệt tử biết Bạch tiên sinh lo quá nên hoảng "Có bác sĩ tư nhân mà.

"Không tin họ được." Bạch Ân nói rất nhanh.

"Nhưng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net