101-105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

101.

Mấy hôm nay, Tang Bắc rất kỳ lạ.

Hiếm lắm Bạch Ân mới nhớ tới đi làm, vừa vào văn phòng, ông đã thấy Tang Bắc nhìn tệp giấy tờ vô cảm, bên cạnh anh, điện thoại đổ chuông liên hồi.

Sao thế này?

Lúc đi qua, Bạch Ân chú ý nhìn anh kỹ hơn một chút, đúng lúc ấy, trợ lý Thập Tứ đi tới, nói: "Chủ tịch, chào buổi sáng."

Bạch Ân phản bác nhẹ nhàng: "Chính xác mà nói, thì giờ là giữa trưa."

Thập Tứ nghe lời, sửa lại: "Chủ tịch, chào buổi trưa."

Bạch Ân gật đầu, hỏi: "Tang Bắc sao thế ?"

Thập Tứ cười gian trá, bĩu môi: "Kẻ thứ ba của người yêu cũ tìm tới cửa chứ sao."

Bạch Ân nhướn mày: "Tang Bắc có người yêu?"

Thập Tứ nói: "Bọn tôi cũng ngạc nhiên lắm, thư ký Tang giấu kín thật."

"Thì ra cậu ấy đang thất tình." Bạch Ân nói.

Thập Tứ bảo: "Đâu có đơn giản thế, không biết vì lý do gì, kẻ chen chân đó giờ đang ở nhà thư ký Tang, bọn tôi hỏi thế nào cũng không chịu kể."

Bạch Ân gõ gõ cửa sổ, nói: "Vậy đi tìm hiểu đi, có nhiều cách mà."

Mắt Thập Tứ sáng lên: "Dùng tiền công sao ?"

Bạch Ân cười: "Dùng tiền công."

102.

Năm mới đến, đường phố giăng đèn, kết hoa.

Bạch Ân chỉ mặc một chiếc áo đen, ngồi ở đầu xe, ngắm mây trời lững lờ trôi, hơi thở của ông ngưng lại thành hơi nước màu trắng, rồi chậm rãi thăng hoa.

Trịnh Hòa bước ra từ đại sảnh, thấy thế, giận lắm, cậu chạy vội tới, nói: "Bạch tiên sinh, ngài đang làm gì thế! Mặc ít vậy bị cảm đó !"

Bạch Ân nhìn Trịnh Hòa, bờ mi ông đọng một lớp tuyết, Trịnh Hòa sợ quá, túm lấy tay ông, tay Bạch Ân lạnh như băng, Trịnh Hòa càng giận. Cậu xô ông vào xe, cởi áo lông của mình, khoác cho ông, lại đặt tay mình lên mặt ông sưởi ấm, xoa nắn một hồi.

"Tôi không sao." Bạch Ân nói.

Giọng Trịnh Hòa đầy vẻ khó chịu: "Em thì có sao, hôm nay đã bảo ngài đừng đến mà? Em đã nói sẽ về muộn chút."

"Tiện thể đi ngang qua thôi." Bạch Ân đáp.

"Sao mà đi ngang qua được." Trịnh Hòa giận tới độ sắp phun lửa đến nơi: "Chỗ ngài phía Tây, chỗ em phía Đông, ngài đi hết một vòng Nhị Hoàn rồi 'đi ngang qua' sao? Lần sau ngài còn không để tâm tới sức khỏe mình như thế, thì đừng tới đón em nữa! Bản thân mình không yêu quý mình, thì ai yêu ?!"

"Em đó nha." Bạch Ân đặt tay lên ngực Trịnh Hòa, cười rộ lên, ánh mắt cong cong: "Chẳng nhẽ em không yêu tôi sao ?"

Ban đầu Trịnh Hòa đỏ mặt, sau cậu nổi da gà: "Bạch tiên sinh, ngài không hợp nói mấy câu buồn nôn thế chút nào, kinh quá...."

Càng ngày, cậu càng nhỏ giọng, bốn chữ cuối cùng còn gần như không phát ra tiếng. Qua khẩu hình miệng của Trịnh Hòa, Bạch Ân biết cậu nói gì, cười, gõ gõ đầu cậu: "To gan lớn mật nhỉ, dám nói xấu tôi."

Trịnh Hòa le lưỡi, lấy chìa khóa từ túi của Bạch tiên sinh, khởi động ô tô, nói: "Hôm nay để em lái đi, ngài làm ấm tay rồi thoa cái gì vào, đừng để tay bị tổn thương do sương giá."

Bạch Ân nói: "Trong xe tôi, thứ để bôi chỉ có KY, em có chắc là dùng nó sao?"

Trịnh Hòa: "..."

Cậu lôi ra từ túi áo mình hộp kem dưỡng da dùng thử mà mấy đồng nghiệp vừa tiện tay nhét vào, xé phần bao bì, đưa cho Bạch Ân, nói: "Bóp chỗ đầu là nó ra."

"Cái này tôi biết." Bạch Ân nheo mắt nhìn dòng chữ nhỏ trên lọ, đọc: "...thích hợp cho phụ nữ từ 16 – 25 tuổi sử dụng, dành cho nữ." Ông nhìn Trịnh Hòa: "Lấy từ đâu ?"

"Ngài nghĩ gì thế." Trịnh Hòa nói: "Đồng nghiệp tiện tay đưa cho, hay có công ty miễn phí mấy thứ kiểu này cho bọn em lắm."

"Thế thì tốt." Bạch Ân kéo kéo chiếc áo lông trên người mình, để nó chùm kín hơn, ông nhắm mắt lại, nói: "Tôi ngủ tiếp, lúc nào đến nhà bảo tôi."

"Ừm." Trịnh Hòa nhếch môi cười, cậu thực thích cái từ 'nhà' Bạch tiên sinh vừa nói.

103.

Bởi vì Bạch tiên sinh không nói rõ đi chỗ nào, vậy nên Trịnh Hòa tự giác lái xe tới bãi đỗ của một siêu thị.

Xe vừa dừng lại, Bạch Ân liền mở mắt, ông nhìn ra bên ngoài, lại nhìn Trịnh Hòa.

Không cần Bạch Ân mở miệng, cậu biết ông muốn hỏi gì, đáp: "Sắp năm mới rồi mà, mai em được nghỉ, lúc năm mới khả năng cao em sẽ không ở nhà, vậy nên định mua trước mấy thứ."

Bạch Ân mở cửa xe ra, nói thằng: "Ừm, tôi đi với em."

Trịnh Hòa cười he he: "Nếu ngài mệt hoặc ngại phiền, có thể về trước, em tự đi là được."

Bạch Ân nhéo nhéo mũi Trịnh Hòa: "Có mỗi một chiếc xe, tôi nỡ lòng nào bỏ em lại, lái xe đi? Đi thôi, tôi có thể giúp em xách đồ."

"Bạch tiên sinh, ngài tốt quá —" Trịnh Hòa kéo dài tiếng 'quá' ra, lên bổng xuống trầm đủ kiểu.

"Chỉ biết nịnh để tôi vui thôi." Tuy giọng Bạch Ân có vẻ trách cứ, nhưng gương mặt lại tỏ ra thích chí lắm.

"Vui là được rồi, cần gì lo động cơ chứ." Trịnh Hòa vẫn khua môi múa mép.

104.

Hai tuần nữa mới tới ngày nghỉ Tết theo quy định, dòng người nối gót trong siêu thị, Trịnh Hòa cầm tay Bạch Ân, Bạch Ân quay đầu lại nhìn, ánh mắt Trịnh Hòa dao động: "Nhiều người thế, em sợ chúng ta lạc nhau.....dù sao người ta cũng không thấy." nói rồi, cậu kéo cổ tay áo xuống, cố gắng che đi bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người.

Bạch Ân mỉm cười, nắm chặt lấy tay Trịnh Hòa, nói: "Ừm."

Trịnh Hòa cười cứ như chuột ăn trộm được ngọn đèn (1), cậu nhích lại gần Bạch Ân, hỏi: "Hôm nay tới nhà em sao ?"

Bạch Ân nghĩ một hồi, đáp: "Em không nói tôi cũng quên, mấy thím dọn nhà đều về quê rồi, đêm nay qua nhà em đi."

Trịnh Hòa hỏi: "Các thím đi hôm nào ?"

"Hôm kia hay hôm qua gì đó, tôi không nhớ." Bạch Ân rất ít khi chú ý đến việc quanh mình.

"Thế mấy hôm nay ngài ăn gì ?" Trịnh Hòa còn ấn tượng với khả năng nấu nướng kinh khủng của ông.

Bạch Ân nghiêng đầu, nhớ lại, hành động rõ trẻ con, thế mà ông lại khiến nó quyến rũ chết người: "Hình như đều ăn với em mà."

"Mấy hôm nay chúng ta chỉ cùng ăn cơm tối." Trịnh Hòa trợn trừng mắt: "Đừng bảo với em là, mấy hôm nay ngài chỉ ăn một bữa! Thế sao khỏe được!"

Bạch Ân không hiểu sao Trịnh Hòa lại giận thế, ông giải thích: "Tôi không đói mà, thật đấy."

Bạch Ân bắt nhầm nội dung chính. Trịnh Hòa càng tức. Cậu cảm thấy, không nói lý lẽ với Bạch Ân được, lớn chừng ấy rồi, vậy mà không biết chăm sóc bản thân, ngày đông lạnh giá dám mặc độc một cái áo ra đường đã đủ chết, các thím không ở nhà, cơm cũng không ăn, thì chịu luôn.

Trịnh Hòa đỡ trán, cậu không muốn nhắc về chủ đề này với Bạch Ân nữa, nói thêm chắc cãi nhau mất, cậu không muốn thế. Vậy nên, cậu chọn con đường cong cứu quốc khác: "Được rồi, vậy trước khi các thím quay về, ông tới chỗ em ở đi, dù sao mấy ngày này em cũng được nghỉ."

Bạch Ân bỗng nhiên cúi đầu, thì thầm nói bên tai Trịnh Hòa: "Sống chung sao?"

Thân hình Trịnh Hòa cứng đờ bởi cử chỉ ái muội của Bạch Ân. Lỗ tai cậu nóng rực, run run, tim đập thình thịch, cậu nhìn về phía Bạch Ân, vẻ mặt như vừa muốn khóc vừa muốn cười: "Ngài nói gì thế, đi nhanh thôi, cứ thế này, chẳng biết bao giờ chúng ta mới ra khỏi siêu thị được."

Cậu kéo Bạch Ân đi về phía trước, vừa đi vừa cúi đầu, mặt càng ngày càng đỏ.

105.

"Giờ gặp ông khó thật đấy." Vương Thư Hoa cầm sẵn hai ly rượu trên tay, vừa đi về phía quầy bar vừa nói.

Bạch Ân kéo ghế dựa ra, cười nói: "Dạo này bận, không có thời gian."

Vương Thư Hoa bật chiếc máy tính được khảm trong tường lên, mở địa chỉ hòm thư đã được lập trình vô cùng đặc biệt, click vào, copy phần văn kiện trong đó cho Bạch Ân, nói: "Đây là dự án 'khai thác nguyên thạch', tôi có một bản, trưởng ban Trần cũng có một bản. Tuy lúc trước ông không định tham dự, nhưng tôi thấy có nội dung mấy trang có vẻ liên quan đến ông, nên copy ra."

Bạch Ân xem thấy một nội dung trong đó khiến ông nheo mắt lại: "Thời gian thuê đất chỉ có 30 năm? Ngắn vậy sao....."

Vương Thư Hoa nói: "Cái này ông có thể hỏi cố vấn pháp luật của mình, tôi không rành lĩnh vực đó lắm, nhưng là kỳ hạn thuê ngắn thế này.....hình như đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp phải."

Bạch tiên sinh phẩy tay: "Tôi biết." sau đó, ông đi lại gần tủ rượu, lấy một chai vừa ý mình. Vương Thư Hoa vừa thấy chai đó liền ôm mặt gào thét: "Đừng mà, mới được tặng, còn chưa ủ nóng lên nữa."

Bạch Ân nhìn gã: "Ông định ủ nóng thế nào, ôm nó cả ngày ?"

Vương Thư Hoa nghiêm túc nói: "Lão Bạch, ông nói đùa vui thật."

Bạch Ân nhẹ nhàng đặt chai rượu đỏ vào xô đá lạnh, nói: "Tôi nghĩ rằng, tôi đã nói câu này với ông nhiều lắm rồi: đáng tiếc là, tôi không nói đùa."

Vương Thư Hoa nhìn Bạch Ân tao nhã khống chế nhiệt độ của rượu, bật nắp bình, rồi làm rượu 'thở' (2), giọng gã đầy vẻ say mê: "Mỗi lần thấy ông làm việc này, tôi đều cảm thấy nên dùng thứ đẹp đẽ nhất để trang trí."

Khóe môi Bạch Ân hơi nhếch lên, ông không thèm để ý cái bệnh hám đẹp não phẳng thỉnh thoảng lại nổi lên của gã, thuận miệng hỏi: "Tay ông thế nào rồi ?"

Vương Thư Hoa đặt tay lên bàn, chỉ vào ngón áp út: "Chỗ này vẫn hơi đau."

"A, " Bạch Ân lấy hai ly rượu không của Vương Thư Hoa, nói: "Cứ đau tiếp đi, cùng lắm nửa tháng nữa là hết."

Vương Thư Hoa: "..."

___________

Ngáo:

(1)Chuột trộm được đèn: mình nghĩ là 1 câu thành ngữ của TQ, vì tra thấy có cả hình vẽ :v

(2) Làm rượu 'thở: theo QT là 'tỉnh rượu' (醒酒), tiếng Anh là decanting: chỉ việc trải qua quá trình oxi hóa nhanh để giúp rượu nho có thể tỏa ra được hương vị vốn có của nó, cũng làm mềm chất tannin trong rượu vang.

Rượu nho trong chai như người đẹp ngủ say, đẹp nhưng không có sức sống, linh khí. Decanting sẽ giúp rượu nho tỏa sáng. Khi rượu và không khí mới mẻ tiếp xúc với nhau, tannin trong rượu sẽ dần oxi hóa, hương rượu cũng sẽ dần tỏa ra trong quá trình oxi hóa, vị rượu cũng sẽ trở nên đậm đà mà dịu nhẹ hơn.

Loại rượu nho nào cần 'thở'.

Rượu nho giá rẻ – điều này giúp cải thiện hương vị của rượu.Rượu nho loại tốt – vì các loại rượu nho này có chứa nhiều tannin hơn bình thường, 'thở' giúp đánh thức tiềm lực của chai rượu. Những loại rượu cần 'thở' như: Cabernet Sauvignon, Petit Syrah, Malbec, Barolo, Chianti, Montepulciano d'Abuzzo, Super-TuscansRượu trắng và rượu Pinot noir. Thực ra 2 loại này không cần 'thở', nhưng vẫn có trường hợp đặc biệt. Ví dụ như một loại rượu Pinot noir quá chua, cần tỉnh rượu để dễ uống hơn.

Kích thước, độ dài, hình dạng của công cụ giúp rượu 'thở' (decanter) cũng ảnh hưởng đến quá trình oxi hóa và hương vị của rượu. Vậy nên, đối với mỗi loại rượu khác nhau, cần chọn được công cụ 'tỉnh rượu' phù hợp thì mới phát huy được hương vị của nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net