261-265

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

261.

"Xuân Kiếp" được đầu tư rất lớn, từ khâu sản xuất đến tuyên truyền đều sử dụng những gì tốt nhất, ngay cả khi chưa phát sóng, thời gian tuyên truyền phỏng vấn và quảng cáo cũng đã được đặt trước.

Âu Dương Chí bị Bạch tiên sinh đem đi 'đóng băng', do đó, người đang nổi như Trịnh Hòa đương nhiên sẽ tiếp nhận số quảng cáo dang dở cần phải thực hiện, giá trị của cậu lại tăng lên.

Giám đốc Tống hình như đang phát điên vì rắc rối nào đó. Có hôm Trịnh Hòa về kể với ông, công ty muốn Bạch tiên sinh đầu tư một bộ phim mà cậu không có vai trong đó.

"Phim em không có vai, tôi đầu tư làm gì?" Bạch Ân hỏi.

Trịnh Hòa ngồi trên đùi Bạch Ân trêu chó, nghe thế nói: "Sao em biết chứ? Mấy gã trong công ty toàn loại não xoắn. Nào, bắt tay." Một tay cậu giơ ra, một tay cầm bánh bích quy của chó. Đây là cách cậu học được trên mạng, đầu tiên cầm bánh quy, sau đó huấn luyện chó, đợi đến lúc nó nghe lời mới ăn được bánh quy.

Chó ngố thông minh hơn Trịnh Hòa nhiều, nó không thèm để ý tới chỉ lệnh của cậu, ăn luôn bánh, nhai nhồm nhoàm rồi nuốt vào bụng. Cặp mắt tròn xoe ngước lên nhìn Trịnh Hòa.

"Ngoa ngoa ngoa~"

Trịnh Hòa tròn mắt nhìn nó, nhéo tai Husky: "Sao mày lại ăn! Thôi, dù sao cũng không nôn ra được, nhưng mày không nghe lời nên cơm tối nay chỉ còn nửa thôi."

"Ngoa ngoa! Oăng oăng!" Husky lo lắng, chạy vòng vòng quanh Trịnh Hòa, phe phẩy đuôi.

"Vẫy đuôi cũng thế thôi, mày phải chịu trách nhiệm cho những gì mình làm." Trịnh Hòa nghiêm túc nói.

"Em so đo gì với một con chó chứ?" Bạch Ân nhẹ nhàng dùng chân mát xa cho chó ngố: "Nó là chó, có nghe hiểu em nói gì đâu."

Trịnh Hòa không vui: "Bạch tiên sinh, ông tốt với nó hơn tốt với em."

Bạch Ân đưa tay giữ chặt Trịnh Hòa: "Tôi nói, nó là chỉ là chó, nó kém em,sao em lại đánh đồng mình với một con chó."

Điều khác nhau cơ bản trong quan niệm của Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh là Bạch Ân có ý thức giai cấp rất rõ rệt, hoặc có thể nói là phân chia phạm vi. Trịnh Hòa đối xử với chó ngố như với người nhà, làm chuyện sai sẽ mắng, bệnh sẽ lo. Còn trong mắt Bạch Ân, nó chỉ là một con chó, thế nên ông thậm chí còn không thèm đặt tên, chỉ gọi vui đùa là 'Trịnh Hòa'. Nói trắng ra, nếu có ngày Husky chết, Trịnh Hòa sẽ khóc, nhưng Bạch Ân sẽ mua ngay một con chó mới để bù vào chỗ trống.

Trịnh Hòa không hiểu được ý ngầm trong lời Bạch tiên sinh: "Chó thì sao chứ, em muốn từ từ dạy nó để nó biết tự đi vệ sinh, đỡ cho mình bao nhiêu phiền phức."

"Thế đưa nó tới trường, tham gia khóa học huấn luyện đi."

Trịnh Hòa không đành lòng: "Em từng em phim tư liệu về vấn đề này rồi, mấy trường đó thường ép chó tuyệt thực rồi xử phạt thân thể để chúng học nhanh, Husky mà đến đó thì lại phải chịu khổ."

Bạch Ân rất thích sự 'mềm lòng' của Trịnh Hòa, cười nói: "Em bảo với Tống Chấn Hào, chỉ có phim em đóng tôi mới đầu tư, cắt đứt ngay cái ý đồ đó đi."

Trịnh Hòa nói rất ngây thơ: "Nhưng chính em cũng không biết phim em chụp có đắt khách không, Bạch tiên sinh, ông cứ xem phim nào đáng đầu tư thì đầu tư, nhỡ đầu tư cho em lỗ thì sao?"

Bạch Ân nghịch nghịch ngón tay Trịnh Hòa đầy thân mật: "Đầu tư cho em, vĩnh viễn không lỗ."

"Ông tin tưởng em quá."

"Ha ha, " Bạch Ân cười nói: "Không phải lợi ích tiền bạc, mà là những giá trị khác, hiểu không?"

"A..." Trịnh Hòa làm vẻ như 'ngộ ra' sau đó nói: "Không hiểu."

262.

Có lẽ giám đốc Tống đặt mọi hi vọng lên Bạch tiên sinh, vậy nên khi nghe tin ông không đầu tư cho những bộ phim Trịnh Hòa không diễn, ý nghĩ đầu tiên của lão không phải tìm cách liên hệ những người khác, mà đổ hết sai lầm lên Trịnh Hòa, hơn nữa còn định nhét thêm tình nhân cho Bạch Ân. Đúng là không sợ chết.

Bạch Ân – bất bình thường – nở nụ cười.

Ông làm bộ nghe Thành thiếu ấp úng kể cậu nghệ sĩ này tốt thế này thế kia, nhưng thực chất lại quẳng anh sang một bên, tập trung làm việc.

Thành thiếu thấp thỏm bất an vô cùng, anh tin, nếu không phải do bình thường mình đối xử với Trịnh Hòa không tệ, điều mình nhận được bây giờ không phải ngó lơ mà còn kinh khủng hơn nữa.

"Bạch tiên sinh.....ngài thấy sao?" Thành thiếu quyết định, nếu Bạch Ân vẫn tiếp tục bơ mình, anh sẽ chạy khỏi đây thật nhanh.

Bạch Ân buông văn kiện xuống, cười rạng rỡ: "Giám đốc Tống nhà các cậu, đúng là không sợ chết."

Thành thiếu: "..."

Còn dám nói tiếp sao?

Thành thiếu cảm thấy, giữa công việc và tính mạng của mình, đương nhiên mạng sống quan trọng hơn, thế nên, anh lặng lẽ rời đi.

263.

Gương mặt Bạch Ân đúng chất lãng tử, nhưng thực ra, ông chỉ là kẻ ngây thơ có yêu cầu về sự trung trinh trên tinh thần vô cùng nghiêm khắc, chẳng qua đêm tân hôn bị chuốc thuốc nên mới không còn trong trắng.

Phải rất lâu sau khi ở bên Bạch tiên sinh, Trịnh Hòa mới phát hiện ra điều đó.

Bạch Ân chưa từng giấu giếm chuyện cuộc sống tình dục đìu hiu của mình khi trước, nhưng tiền đề là người yêu của ông – Trịnh Hòa – không rời khỏi sự khống chế của ông.

"Bạch tiên sinh, có lẽ em phải tới Đức viên quay phim" Trịnh Hòa thương lượng: "Được không?"

"Có gì không thể chứ?" Bạch Ân nói: "Tôi sẽ không kiểm soát việc này."

"Khụ....nhưng bên đoàn làm phim nói có lẽ em phải ở lại đó, không về nhà được."

Bạch Ân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trịnh Hòa, giả vờ cười bình tĩnh: "Em, sao lúc trước em không nói với tôi?"

"Em xin lỗi, " Trịnh Hòa ôm lấy thắt lưng Bạch Ân: "Em cũng vừa mới biết, họ không thông báo cho em trước."

"Bảo bối, tuy tôi biết đây là chuyện tốt đối với em, nhưng xin lỗi, tôi nghĩ mình không thể chúc mừng em." Bạch Ân hít sâu một hơi: "Tôi phải đi làm việc, em cũng đi đi."

"Không, " Trịnh Hòa kéo tay Bạch Ân lại, suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định: "Em không đi quay phim nữa."

"Em nói linh tinh gì thế." Bạch Ân thở dài "Tôi biết em thích công việc của mình, đừng vì tôi mà lui bước, em cần không gian để phát triển."

"Đâu phải vì riêng ông, em nghĩ cẩn thận rồi, dù sao nhân vật của em trong phim này không khác phim trước là mấy, bỏ nó đi, tìm một kịch bản có tính khiêu chiến hơn." Giờ thì biến thành Trịnh Hòa cố tình kiếm cớ để ở lại bên Bạch Ân.

"Tôi xem kịch bản phim này rồi, thấy hợp em nên mới đầu tư, giờ em bỏ nó, có ổn không?"

"Ổn!" Trịnh Hòa không nói rằng, điều khiến cậu đưa ra quyết địnhnày là do gần đây, bệnh tình của Bạch tiên sinh không ổn định, không thể không có người ở bên. Trịnh Hòa cảm thấy dù mình có đi quay phim, nhưng vì lo cho ông, cuối cùng cũng sẽ rời khỏi đoàn. Địa vị của ông trong lòng cậu càng ngày càng cao.

Bạch Ân cảm thấy trêu cậu đủ rồi mới làm ra vẻ khó xử: "Nhưng....nếu tôi cho em biết, tôi đã quyết định cùng tới Đức viên với em, còn đặt sẵn khách sạn, em sẽ bảo tôi lo chuyện thừa thãi sao? Aiz, giờ lại phải gọi điện rút phòng, có hơi rắc rối."

"Không, không!" Trịnh Hòa túm chặt cái tay đang cầm di động của Bạch Ân, vẻ mặt hưng phấn: "Bạch tiên sinh, ông tốt quá! Đúng là tiên đoán như thần!"

"Thế hôn một cái." Bạch Ân nhắm mắt lại.

"Muah!" Trịnh Hòa vui quá, hôn thẳng lên miệng Bạch Ân, còn tiện thể liếm liếm bờ môi khô khốc của ông.

Bạch Ân cười, cắn mũi Trịnh Hòa: "Xem em vui chưa kìa."

264.

"Bạch tiên sinh, có người tìm ngài." Trợ lý Thập Tứ đẩy cửa ra báo.

"Tôi nhớ rõ hôm nay không có cuộc hẹn nào." Bạch Ân mở lịch công việc ra.

Thập Tứ đứng cách Bạch Ân 3m, nói: "Đúng thế, vị ngày không hẹn trước, nhưng hắn ta nói, ngài sẽ muốn gặp, nên tôi lên đây hỏi ý kiến."

"Hắn là ai?"

"Vương Kiệt."

Bạch Ân nhíu mày. Ông và Vương Kiệt mới gặp nhau mấy lần, hơn nữa, cũng chẳng phải vui vẻ gì. Vì sao cậu ta lới tới tìm ông?

"Cho cậu ta vào." Bạch Ân nói: "Biết đâu người này lại cho tôi một bất ngờ thú vị."

Từ ngày gặp Bạch Ân ở khách sạn, Vương Kiệt bắt đầu trằn trọc. Dù mơ hay tỉnh, trong đầu y cứ hiện lên gương mặt vô cảm của Bạch Ân, nhìn cái mặt đó hơn nửa tháng, cuối cùng, y vạch ra kế hoạch tiếp cận ông. Điều hiển nhiên là, để có thể lại gần người trong lòng, cần một chút 'thành ý'.

Có lẽ chính Bạch Ân cũng không nhận ra, ông thường vô thức phát ra loại khí thế 'ma quỷ' khiến cho những kẻ M tiềm ẩn bị hấp dẫn, ví dụ như Vương Thư Hoa, đám DY. Bọn họ dùng trái tim cuồng nhiệt của mình để lại gần ông, bị ông bóc lột, hơn nữa, còn làm đi làm lại trò đó không biết mệt. Nhưng cũng có thể, do Bạch Ân bóc lột họ nhiều quá, nên mới tạo thành thói quen đó.

"Bạch tiên sinh, chào ngài, chào ngài!" Vương Kiệt vừa bước vào đã nắm chặt tay Bạch Ân.

Bạch Ân lùi ra sau, nghiêng người dựa vào chiếc ghế da, nhấc tay ý bảo đối phương ngồi xuống đối diện mình, hóa giải bầu không khí xấu hổ.

"He he, " Vương Kiệt ngồi xuống, nói: "Nghe nói gần đây sức khỏe ngài không tốt, phải chú ý nha."

"Cám ơn, tôi sẽ." Bạch Ân nghiêng đầu, nhìn tập văn kiện hắn vẫn giữ chặt trong tay nãy giờ: "Cậu tới tìm tôi có việc gì không?"

"Việc nhỏ, nhưng tôi cảm thấy nó rất quan trọng với ngài, nên mới đến một chuyến. Không quấy rầy ngài chứ?" Vương Kiệt hỏi rất nho nhã.

"Đương nhiên." Bạch Ân ngồi thẳng người: "Có thể cho tôi biết chuyện nhỏ gì sao?"

Vương Kiệt đặt túi văn kiện lên bàn, nói: "Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, nếu tôi nhớ không nhầm, 'Kho tin' là của ngài đúng không?"

Trong kế hoạch của Bạch Ân, chưa từng xuất hiện một người tên Vương Kiệt. Hơn nữa, theo hiểu biết của ông, Vương Kiệt là cháu đích tôn của nhà họ Vương, không hề có quan hệ gì với những thế lực ở thành phố H hoặc các vùng lân cận. Chẳng kẻ ngốc nào lại bỗng dưng nhảy vào cái vòng xoáy này cả: "Đúng thế, cậu muốn mua hay bán tin tức?" Nhưng Bạch Ân cảm thấy, Vương Kiệt là một điểm nút quan trọng, nếu biết cách tận dụng, ông chắc chắn có thể bắt được thắng lợi.

Vương Kiệt đưa tay vuốt tệp văn kiện, rốt cuộc quyết tâm nói: "Bán!"

265.

Tiếng đồng hồ tích tắc xoay.

Bạch Ân nhìn chiếc chén trước mặt, nói "Cậu có biết, khi bán cho tôi tin tức này, chuyện gì sẽ xảy ra sao?"

"Tôi biết." Vương Kiệt cúi đầu trả lời.

"Vậy cậu cho rằng mình có thể gánh được trách nhiệm này sao?" Bạch Ân nói thêm một câu "Cậu còn rất trẻ."

Điều Bạch Ân hỏi, Vương Kiệt đã nghĩ đến ngay sau khi nhận được thông tin này. Y từng suy tính, rối rắm hồi lâu, nhưng mọi điều đều không quan trọng bằng được ở bên Bạch tiên sinh, y cần có một lợi thế lớn trong tay, có thế, Bạch Ân mới chú ý đến mình. Vậy nên, y cười nói: "Ngài yên tâm, tôi đã quyết định bán tin này cho ngài, thì chắc chắn sẽ không bỏ chạy giữa đường."

Bạch Ân nhìn sâu vào y, đứng dậy và chìa tay ra: "Hợp tác vui vẻ."

Vương Kiệt mừng như điên, y xúc động mất mấy giây rồi mới đưa tay đáp lại được: "Đúng thế, hợp tác vui vẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net