4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chắc là trùng hợp thôi, nhỉ? Hàng xóm mới chuyển đến của Moon Hyeonjoon thế mà lại là Ryu Minseok. Hôm nay chủ nhật, vừa mở cửa rào, em đã bắt gặp Minseok đang loay hoay với mấy thùng đồ đạc ngoài sân. 

Em muốn nói gì đó với cậu, nhưng miệng vừa hé đã vội khép lại. Em có tư cách gì mà bắt chuyện với cậu ấy. Thế là cả hai cứ đứng nhìn nhau, mãi cho đến khi mẹ của Minseok từ trong nhà bước ra. 

“Ủa Hyeonjoon, sao cháu lại ở đây?”

“Dạ cháu mới chuyển đến đây tuần trước ạ. Cô và M-Minseok cũng chuyển đến ạ?” - Em vừa nói vừa cười, nhưng không thể giấu được vẻ lúng túng trong đáy mắt.

“Chà. Có cháu ở đây, cô cũng yên tâm rồi. Minseok nó nghịch lắm, nhờ cháu trông chừng nó giúp cô nhé!”

“Ai cần cậu ta trông chừng. Khéo mẹ không nhìn thấy mặt con nữa đâu”

“Minseok!” - Mẹ gằn giọng. Bà nhận ra được nét buồn trong đôi mắt đứa nhỏ kia. Bà và ba mẹ em là bạn thân, ít nhiều cũng biết được chuyện xảy ra với em và gia đình. Không cần nói, bà thương đứa nhỏ này không khác gì con ruột cả.

Nhưng cháu không xứng đáng được yêu thương đâu!

Em lấy cớ có hẹn với Lee Minhyung mà xin phép đi trước, chạy cái vèo mà chẳng dám quay lại nhìn. Hyeonjoon là vậy, em vẫn trốn tránh. Hay nói khác hơn, em chỉ có một lựa chọn là trốn khỏi cuộc đời của những người em làm tổn thương.

Còn ở phía này, Ryu Minseok bị mẹ nhéo cái tai, kéo vào trong nhà nói chuyện. 

“Con sao vậy Minseok, chẳng phải Hyeonjoon là bạn thân từ nhỏ của con à?”

“Bạn thân mà bỏ mặc người ta đến chết vậy sao mẹ? Con đã mất đi một đứa bạn rồi!”

“Ryu Minseok, con có nghĩ những việc con nhìn thấy là quá ít so với sự thật không?”

“...”

“Con không thắc mắc tại sao Hyeonjoon nó có thể đến cái nơi hẻo lánh này một mình à? Ba mẹ thằng bé thật sự đi công tác rồi để nó tự do?”

“Hai người đó mất rồi, trong một vụ tai nạn. Minseok à, giờ Hyeonjoon chỉ còn một mình thôi”

“Mẹ, sao lại…”

Hyeonjoon chọn không nói, có lẽ vì nó biết con không xem nó là bạn nữa. Mẹ biết thằng bé có nhiều nỗi khổ giấu kín, không thể tâm sự với ai. Minseok à, con vẫn còn để tâm Hyeonjoon đúng không? Chỗ này cũng là con đề xuất mà. Con…”

“Được rồi mẹ à! Con… con cần thời gian ạ”

Sau cùng, bà vẫn hy vọng con mình không quá khắt khe với người bạn thơ ấu của nó. Có được một người bạn rất quý, đánh mất càng tiếc gấp nhiều lần. Bà không muốn con mình vì cái nhìn tiêu cực mà mất thêm một người bạn nữa.

Hyeonjoon đã quá quen với con đường ra bãi đá, bởi trong một tuần qua số lần em ra đấy ngồi hóng gió còn nhiều hơn số lần em ra chợ mua đồ ăn. Ngồi nhìn trời, nhìn mây, nhìn chim bay tự do tự tại, em chậm rãi hít thở từng đợt gió biển mát lạnh. Quả thật chỉ có tiếng sóng biển mới làm em an yên những lúc thế này.

“Ước gì mình được sinh ra ở biển, được tự do, không gò bó và có gia đình hạnh phúc nhỉ”. Em đã ước điều đó cả trăm ngàn lần trong mười mấy năm qua rồi. Dù bây giờ em có vế giữa, nhưng vế đầu và cuối mãi mãi Hyeonjoon chẳng với tới được.

Gặp cậu bạn cùng bàn chỉ là cái cớ em bày ra với mẹ con Minseok thôi, nhưng vô tình Lee Minhyung lại ngồi bên cạnh lúc em đang nhìn xa xăm. Hắn cứ lắc lắc cái tay trước mặt em, mà rất lâu thì mới được phản hồi.

Em đánh mắt nhìn sang, chỉ nhẹ gật đầu rồi cả hai không nói câu nào tiếp đó nữa. Minhyung biết Hyeonjoon cũng là người ít nói, có thể là chưa quen với môi trường này. Khó khăn lắm hắn cũng có một người bạn mới, dĩ nhiên sẽ muốn làm tất cả cho bạn mình vui. Rất lâu sau đó, Lee Minhyung mới mạo hiểm phá vỡ tình cảnh lặng thinh giữa hai người.

“Cậu đã nghe được tung tích cậu bạn Minhyung ấy chưa?"

Em khẽ lắc đầu.

“Mẹ tớ cuối tháng mới về, vậy nên từ giờ tớ rảnh. Chúng ta bắt đầu ra chợ hỏi các cô chú nhé. Biết đâu lại có tin”

Đôi mắt em thoáng dao động.

“Cảm ơn cậu, Minhyung. Tớ thật sự rất vui khi có cậu là bạn đó”

Không nói nhiều nữa, hắn đứng dậy phủi phủi quần, rồi đưa bàn tay rám nắng có chút chai sần ra trước mặt em. Đã lâu như thế mới có người đồng ý kéo em dậy từ vũng bùn lầy. Hắn như chiếc phao cứu sinh, cứu vớt em khỏi những tiêu cực mà em phải một mình chịu đựng đã lâu.

Hỏi hết người này đến người khác, từ chú bán cá đến cô bán rau. Chưa ai biết được tin tức gì về cậu bé Lee Minhyung và gia đình chuyển đến Gongjin vào 7 năm trước cả. 

Hắn an ủi em bằng cái vỗ vai, cùng câu nói “Có duyên sẽ gặp lại”. Nhưng Minhyung đâu biết nó đã lặp lại trong giấc mơ của em hàng tỷ lần. Đó cũng là câu nói em ghét nhất.

“Có người cũng nói với tớ như thế, rồi người ta thất hứa với tớ đó Minhyung à” 

Chết thật! Lee Minhyung to con đâu nghĩ chỉ bằng một câu nói mà tâm trạng Hyeonjoon như rớt xuống đáy vực. Hắn phải tìm cách dỗ bạn nhỏ này thôi.

“Tớ xin lỗi cậu. Nhưng Hyeonjoon à, tớ sẽ không thất hứa với cậu đâu. Tớ sẽ giúp cậu tìm ra bạn ấy! Nhất định. Ngược lại cậu phải hứa với tớ, không được buồn bã nữa, phải sống thật tốt thì sau này gặp lại mới có sức khỏe mà cho Lee Minhyung kia một trận. Được không?”

“...”

Chờ mãi chưa thấy phản hồi, hắn giậm chân, cái môi chu ra mà làm nũng trước mặt em.

“Được không Hyeonjoonie? Hứa nhá!”

“Ừm”

“Ai thất hứa sẽ bị ký đầu”

Hắn thành công làm em cười vài tiếng.

Hai người quyết định thử vận may lần cuối trong hôm nay. Minhyung và Hyeonjoon cùng bước vào một quán ăn, nhìn bề ngoài khá cũ kỹ nhưng vào bên trong lại mang nét cổ kính, đầy ấm cúng. Chủ quán là một ông cụ đã hơn 70 tuổi, và cái quán này được mở trước cả khi Minhyung ra đời.

Sau khi chén xong một bàn ăn, hai đứa mới can đảm hỏi ông cụ. Vốn lúc đầu không hy vọng gì nhiều, ông cụ cứ nhớ nhớ quên quên. Nhưng vừa nhắc đến Lee Minhyung thì ông như bừng tỉnh vậy. Bởi cái tên này đã làm ông thót tim năm đó mà. Gia đình đứa trẻ ấy từng cầu cứu ông trong một đêm mưa bão ở Gongjin. Người mẹ trùm kín mặt cõng đứa con ướt sũng, thằng bé ấy tên Lee Minhyung. Nó sốt cao đến mức co giật. Lúc ấy, ông là một bác sĩ vừa về hưu, y đức trổi dậy mà cứu lấy đứa trẻ. Còn về sau bởi căn bệnh của người già, ông không còn nhớ rõ mặt thằng bé nữa, cũng không biết hai mẹ con đã đi đâu. Chỉ vì đây là bệnh nhân cuối cùng trong sự nghiệp cứu người của mình mà ông nhớ mãi không quên.

Hyeonjoon thầm cảm ơn trời. Chí ít em biết bạn mình vẫn còn sống. Chỉ là tìm nó hơi khó thôi. Chỉ cần kiên nhẫn, chỉ cần cố gắng sống đến ngày em gặp mặt nó thì mọi chuyện đều có thể giải quyết.





-----
Ý là đôi lúc có hơi nhiều thoại, mọi người đọc có thấy phiền hong?? Tại vì phần mình thấy thoại sẽ bộc lộ cảm xúc nhân vật tốt hơn, phần vì nhiều chỗ không dùng thoại thì mình cũng chưa biết miêu tả sao hô hô hô 😅😥


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net