5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình huống này… ừ thì có hơi…

Hyeonjoon không biết miêu tả như thế nào, vừa mở cửa đã bắt gặp Ryu Minseok đang đi qua đi lại trước nhà mình. Em thắc mắc sao cậu không gọi hay gõ cửa để em ra mở, nhưng rồi mọi suy nghĩ vu vơ cũng có đáp án. Cũng phải thôi, từ lâu rồi người ta không buồn gọi tên em nữa.

Em cố bắt chuyện với Minseok như cách em đã làm hàng nghìn lần trong mấy năm vừa qua. Bị phủ cũng nhiều lần như thế, em không dám nở nụ cười trước mặt cậu ấy nữa. Có lẽ Minseok ghét em cười.

“Ừm, Minseok. Mày tìm tao có việc gì à?”

“Không có gì quan trọng đâu. Mẹ kêu tao đem cái này qua. Bánh gạo tặng hàng xóm mới” - Cậu vừa nói vừa chìa túi bánh gạo ra trước mặt Hyeonjoon nhưng tuyệt nhiên không nhìn vào mắt em.

“...”

Thấy em hơi nghệch ra, Minseok vội tiếp lời, như tránh để ai thấy sự lúng túng của mình.

“Truyền thống thôi. Đừng nghĩ nhiều”

“À… à. Cảm ơn cô và mày nhiều nhé!”

Thì ra là thông lệ mỗi khi chuyển đến nơi ở mới. Hyeonjoon thật sự không biết điều này. Có lẽ em còn khá hạn chế về kiến thức xã hội thì phải. Từ lúc bắt đầu có nhận thức thì có được tiếp xúc với ai ngoài ba đứa bạn thân quen ấy đâu. Từ từ, từng đứa rời đi, em chỉ có một mình. Ba mẹ càng bao bọc em trong căn nhà đó. Thế nên đứa trẻ cũng tự thu nhỏ theo. Tiếc thật. Thế mà từ khi đến Gongjin, em học được nhiều điều lắm, lại thầm cảm ơn thị trấn xinh đẹp này đã cho em một cuộc sống mới, một Hyeonjoon mới có hy vọng hơn.

Cơ mà em chưa tặng bánh gạo cho Minhyung. Giờ tặng thì có muộn quá không nhỉ? Cũng sắp trễ học mất rồi, để chiều về rồi tính tiếp vậy. Hôm nay cậu bạn to con ấy phải trực nhật nên đi sớm, thế là cả hai tách lẻ.

Lúc Minseok quay đầu rời đi, Hyeonjoon mới để ý. Cậu cũng mặc bộ đồng phục giống em, chắc là mới chuyển trường. Cậu ấy vừa nhảy chân sáo vừa ngắm nhìn hàng anh đào dọc đường biển. Còn em chỉ dám đi theo phía sau ngắm nhìn đứa bạn cười. Em cũng thèm được đi ngang hàng với người ta lắm chứ, nhưng sợ vừa tiến lên thì sẽ lần nữa bị bỏ lại rất xa. Thế nên cứ giữ khoảng cách như vầy, em nghĩ vẫn tốt hơn.

Đến trường thì cả hai cũng chia hai ngã. Minseok đi tìm giáo viên chủ nhiệm, còn em men theo hành lang quen thuộc mà đi lên lớp của mình. 

Ở đây các bạn hay chào nhau buổi sáng, nên em cũng phải học cách chào lại để thể hiện sự hòa đồng. Lúc đầu có hơi khó khăn vì ở trường cũ, họ “chào em” bằng những lời chê bai, miệt thị thôi. Dù vậy, em vẫn thấy bình thường. Chắc là nghe nhiều nên chai sạn cảm xúc. Còn giờ thì vết chai bị mòn bớt rồi, bởi có người từng ngày giúp em đắp thêm tí cảm xúc vào mấy vết chai mòn đó.

Ở cuối lớp nơi Lee Minhyung hắn vẫn ngồi tán gẫu với đám bạn khá sôi nổi, vừa thấy Hyeonjoon bước vào thì đã nở nụ cười tươi chào em, rồi còn kéo ghế cho em. Mọi hành động của hắn khiến đám bạn cứ trêu chọc hai người, rằng nhanh như vậy mà Lee Minhyung đã có bạn thân rồi. Hai chữ “bạn thân” này hơi quá sức với em, bởi lâu rồi không ai chịu làm bạn thân em cả, em cũng không dễ để ai bước vào cuộc sống của mình với tư cách bạn bè kèm theo hai chữ thân thiết. Nói ra thì sợ hắn buồn, nhưng đó là sự thật.

Vừa đặt balo xuống thì chuông cũng reo. Hyenjoon thở phào. Ít nhất không vì vài phút ngơ ngẩn của mình mà bị ghi vi phạm. Đang loay hoay soạn sách vở để trên bàn, em lại nghe được giọng nói quen thuộc.

“Cả lớp trật tự! Các em có nhớ tuần trước cô nói lớp ta còn một học sinh nữa chuyển từ Seoul về không? Đây là bạn ấy. Em giới thiệu bản thân với lớp chút nha”

“Vâng ạ. Chào mọi người. Tớ là Ryu Minseok. Rất mong được mọi người giúp đỡ!”

Có vài đứa khều em. Chúng hồn nhiên đến độ thắc mắc rằng em và bạn kia liệu có biết nhau không. Ừ, Seoul lớn như vậy, trùng hợp em và người ta từng là bạn thân, trùng hợp người ta ghét em đến mức chết đi sống lại.

Sự lúng túng không biết nên trả lời bạn học thế nào dần nhường chỗ cho nỗi sợ, sợ rằng Ryu Minseok được cô phân ngồi trước mặt em sẽ nói ra hết mọi chuyện, sợ rằng bạn bè mới từ từ cũng thành người xa lạ. Dù không muốn nghĩ Minseok là người xấu, em vẫn không giấu nỗi nét bồn chồn mà cắn móng tay rất nhiều. Đến nỗi Minhyung phải chộp lấy cái tay em để ngay ngắn trên bàn.

Sự việc diễn biến rất nhanh và lặng lẽ nhưng tất cả đều thu vào tầm mắt Ryu Minseok. Cậu chỉ biết thở dài, đến giờ ra chơi khi chỉ còn hai người, cậu mới nhẹ nhàng đưa ra một lời cảnh báo rồi quay đầu rời đi.

“Tao biết mày nghĩ gì. Đừng vì ham muốn chút hơi ấm mà khiến người khác cũng phải ướt mưa”

Mấy lời này em hiểu hết. Những người từng liên quan đến em đều không có kết quả tốt đẹp. Thế nên em chỉ nhẹ gật đầu rồi dời tầm mắt ra phía cửa sổ.

Dưới sân là Lee Minhyung cùng vài đứa bạn chơi bóng rổ. Hắn chơi rất cừ, làm em cũng nhớ đến thằng bạn Minhyung kia. Nó cũng thích và giỏi thể thao lắm. Hồi xưa cả nhóm bốn người dù chỉ là con nít thôi nhưng vẫn thi nhau đánh bóng rổ, có khi còn đấu với người lớn nữa. Cái gì ở Lee Minhyung kia đều có ở Lee Minhyung trước mặt, nhưng hắn không phải là người đó. Biết khi nào em mới tìm được người cần tìm đây?

Cơn buồn ngủ của em ập đến, phần vì đêm qua Hyeonjoon chỉ ngủ được khoảng 3 tiếng thôi, phần vì gió thổi hiu hiu làm con người ta không thể cưỡng lại cảm giác mí mắt như sập xuống. Từ khi dọn đến đây cũng đã hơn một tuần, những ngày em ngủ đủ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mắt em sắp thành mắt gấu trúc luôn rồi, nhưng khi những người bạn xung quanh hỏi, em chỉ giả lã như thể đó là đặc điểm bẩm sinh của mình.

Mỗi khi nhắm mắt, giấc mơ kia sẽ tìm đến em. Gặp đến nỗi quen thuộc, nhưng nó cứ giày vò Hyeonjoon bé nhỏ trong từng giấc ngủ. Từng người, từng người rời đi. Ba mẹ, Minhyung, Minho, Minseok. Sau đó còn có cậu bạn cùng bàn Lee Minhyung, từng bạn trong lớp, cô giáo, thầy giáo, nhiều lắm và tất cả lần lượt quay lưng mà bước đi thật xa. Hyeonjoon dù có cố thế nào cũng không thể níu họ lại. Em muốn gào lên, nhưng cổ họng nghẹn ứ, âm thanh thoát ra chỉ có thể là tiếng nấc cùng những giọt nước mắt rơi xuống ướt cả mặt bàn nơi em cúi đầu.

Sự việc xảy ra đúng ngay lúc Lee Minhyung và Ryu Minseok cùng trở lại lớp. Cô chủ nhiệm nhờ hắn dẫn cậu đi làm một vài thủ tục, cho nên bây giờ mới cùng chứng kiến cảnh này.

Nghe thấy tiếng nấc rất nhỏ, nhưng Minhyung biết là của em. Hắn vỗ nhẹ vào vai nhưng em mãi chưa tỉnh. Những tiếng gọi tên Hyeonjoon cứ được hắn lặp đi lặp lại. Đến một lúc, tiếng gọi gấp rút đó thật sự len lỏi được vào giấc mơ đóng chặt của em.

Hyeonjoon bừng tỉnh, chưa kịp định hình chuyện gì thì thấy hai người trước mặt. Em chợt nhớ đến lời Minseok nói lúc nãy. Em thật sự cần hơi ấm, nhưng em không nỡ làm những người xung quanh tiêu cực theo mình đâu. Vậy thì thà rằng cách xa họ từ bây giờ còn hơn. Không tiếp xúc sẽ không thân, mà không thân thì có chuyện gì họ và em cũng đỡ đau khổ.

Em chạy toán ra khỏi lớp, lách qua hai người bạn rồi chạy vào nhà vệ sinh khóa cửa. Lúc trước một là em bị nhốt, hai là em tự nhốt mình. Ít ra lúc này em có thể ở một mình mà bình tĩnh trở lại. 

Dĩ nhiên Lee Minhyung cũng không thể ngồi yên. Hắn chạy theo em, gõ cửa, nhưng em bảo là em không sao, bảo hắn về lớp trước đi, đến giờ học rồi. Hắn tôn trọng quyết định của Hyeonjoon, nhưng nghĩ đến mấy lời lúc nãy Ryu Minseok nói, hắn không thể bỏ đi, chỉ quyết định im lặng đứng bên ngoài nhà vệ sinh mà chờ.

Tình huống này đối với em có hơi bất ngờ. Hyeonjoon không nghĩ rằng sự yếu đuối của mình sẽ phơi bày ra trước mặt người khác thế này đâu, trong khi đây là môi trường mới nữa. Cố gắng ém cái cảm xúc khó chịu kia xuống, em bước ra, rửa mặt rồi rút giấy lau thật sạch. Mắt em hơi đỏ, nhưng chắc không sao đâu. Nói dối rằng bụi bay vào mắt là ổn thôi. Em mang gương mặt bình tĩnh như chưa có chuyện gì mà bước ra, thật sự muốn xin lỗi hắn vì đã thô lỗ. Dù không muốn thân nhau, nhưng hắn đã làm gì em đâu. Không thể để ai ghét mình được nữa.



… Lúc nãy

Thấy Hyeonjoon chạy nhanh, Ryu Minseok bỗng nhiên lo sợ. Cậu biết Hyeonjoon dễ bị tổn thương, cũng từng chứng kiến em tự tử bất thành. Minseok sợ rằng một người nữa trong đời cậu cứ thế sẽ biến mất.

“Minhyung, mau đuổi theo cậu ấy. Hyeon-… Hyeonjoon không được ở một mình!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net