2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"này lee minhyung, đi từ từ thôi đợi tao với coi."

moon hyeonjoon đã đi nhanh hết cỡ rồi mà vẫn không thể đuổi kịp con gấu bự cứ lao người về phía trước kia. nếu không phải vì đã đến giờ nghỉ ngơi của mọi người thì em đã chạy trên hành lang để đuổi theo hắn rồi.

hắn dường như chẳng quan tâm đến tiếng gọi của em, hắn chỉ muốn đi thật nhanh để về phòng, bởi hắn cần ở một mình ngay lúc này.

lee minhyung ấn vân tay của mình vào để mở cửa phòng, em thấy thế thì càng vội hơn. bởi em biết nếu để hắn vào phòng rồi thì sẽ không thể kêu hắn ra ngoài được, làm gì trong phòng cũng chả ai biết luôn. em không yên tâm chút nào.

giây phút hắn bước vào phòng rồi đóng cửa, moon hyeonjoon đã đến kịp để đưa tay ngăn cánh cửa ấy đóng lại. cửa phòng theo quán tính đóng lại với lực khá mạnh nên nó kẹp vào tay em, khiến em không nhịn được mà xuýt xoa một tiếng, vừa đủ để hắn nghe.

lee minhyung ngỡ ngàng nhìn em, hắn vội nắm lấy tay em kéo vào phòng, để lại sau lưng sự tĩnh lặng của đêm muộn. hắn đưa tay bật đèn rồi đặt em ngồi lên giường, còn mình thì quỳ xuống cẩn thận quan sát tay em, đỏ lên cả rồi.

"đcm mày có bị ngu không mà lấy tay chặn cửa? mày không muốn thi đấu nữa à?"

hắn không nhận ra rằng mình đang rất tức giận, giận đến mức không kiểm soát được tông giọng mà quát thẳng vào mặt em. bàn tay chính là sinh mạng của tuyển thủ, nếu bị chấn thương sẽ giống như bị phán án tử, phải từ bỏ con đường thi đấu.

hắn biết vừa nãy mình đã dùng lực thế nào để đóng cửa, có thể làm gãy đi bàn tay này đấy. nhìn vẻ mặt đau đớn của em, hắn đã rất sợ hãi. nếu em không thể thi đấu nữa vì hắn thì sao?

lee minhyung không muốn điều đó xảy ra, hắn không muốn...

"tao không sao đâu, mày đừng bày ra vẻ mặt như sắp chết thế."

moon hyeonjoon không muốn nhìn vẻ mặt lúc này của hắn chút nào, rõ ràng người đang bị đau là em mà. sao hắn lại bày ra vẻ mặt đó chứ? sẽ khiến em ảo tưởng mất.

"moon hyeonjoon, tao sợ"

hắn gục đầu vào tay em, giọng nói mang theo tiếng nức nở đến vụn vỡ. không biết nữa, hắn chỉ muốn khóc thôi.

em cảm thấy sự ẩm ướt trong lòng bàn tay mình. gấu bự khóc rồi, không thể kìm nén được nữa. cơn đau từ bàn tay không khiến em để tâm bằng những giọt nước mắt nóng hổi của lee minhyung, em chỉ cảm thấy lòng mình lúc này đầy sự đau xót thôi.

"tao luôn ở đây, bên cạnh mày"

moon hyeonjoon nhỏ giọng lên tiếng, nhỏ đến mức em nghĩ chỉ có em nghe được.

lee minhyung đã nghe hết, nhưng hắn không đáp lại lời em nói.

đêm dài tĩnh lặng, tiếng khóc của lee minhyung lại làm lòng em dậy sóng.

có vẻ vì hơi men và vì đã quằn quại cả một buổi tối nên hắn đã gối đầu lên đùi em rồi ngủ luôn sau đó. khóc đã đời rồi ngủ, mặc kệ cả việc em đang lo lắng cho hắn, đúng là con gấu vô tâm.

moon hyeonjoon nhẹ nhàng đỡ hắn lên giường, cởi lần lượt giày rồi áo khoác, sau cùng là đắp chăn. em vào nhà vệ sinh rồi trở ra ngay với một cái khăn ướt trên tay. hyeonjoon khẽ quỳ bên cạnh giường rồi từ từ lau mặt cho hắn, khóc nãy giờ mặt mũi lấm lem hết cả rồi.

lee minhyung chẳng hề bị lay tỉnh mà còn rất hưởng thụ sự chăm sóc của em.

sau khi lau sạch sẽ mặt mũi của hắn, moon hyeonjoon đưa tay chạm khẽ vào nó. em cứ từ từ vẽ theo đường nét khuôn mặt của hắn, vừa vẽ vừa say mê ngắm nhìn. đây là lần đầu tiên em gần khuôn mặt của hắn đến vậy.

khi chạm đến môi hắn, em đã nhìn nó rất lâu.

có lẽ vài ly rượu đã khiến moon hyeonjoon không còn lí trí nữa, em đưa môi chạm khẽ vào môi người đang say giấc trên giường. một cái chạm thật khẽ, như chuồn chuồn lướt nhẹ trên mặt nước.

khi rời môi hắn, em thấy khuôn mặt hắn giãn ra rất nhiều, có vẻ hắn đã được vỗ về trong giấc mơ bình yên.

"minhyung à, liệu bạn có thể quay đầu lại nhìn tao một lần không?"

moon hyeonjoon hỏi, nhưng em không hi vọng hắn sẽ tỉnh giấc để trả lời em. coi như đó là sự hèn mọn của em đi, yêu đến hèn mọn.

đêm dài cứ thế trôi qua, mớ tình cảm hỗn độn dường như đang dần đi theo đúng đường.

sáng hôm sau, lee minhyung tỉnh giấc vì cơn đau đầu như búa bổ. biết thế hắn đã không nốc rượu như nước rồi, khó chịu điên lên được. hắn vào nhà vệ sinh tạt nước vào mặt mình để tỉnh táo, nhìn trong gương thì bộ dạng hiện tại cũng không tệ lắm, trông vẫn có sức sống.

hắn thở ra một hơi dài, như trút hết mọi thứ ra vậy. dù đêm qua say nhưng hắn vẫn nhớ mình đã nói gì, đã quyết định điều gì. hắn từ bỏ rồi, hắn sẽ dứt khỏi cái tình yêu đơn phương này. dù sao thì chúng ta cũng đâu chết vì thiếu đi tình yêu đâu, hắn nghĩ là mình sẽ dần ổn định thôi.

lee minhyung mau chóng đánh răng rồi thay quần áo để rời phòng xuống nhà ăn ăn sáng. yêu thì yêu buồn thì buồn chứ đói vẫn phải đi ăn.

"yah lee minhyung lẹ lên đi đồ ăn ngon ở nhà ăn sắp bị nhóc wooje ăn hết rồi."

vừa ra khỏi phòng hắn đã thấy ryu minseok đi tới, cậu nói cười với hắn như mọi ngày, rất tự nhiên. giống như cuộc nói chuyện đêm qua chưa từng tồn tại vậy.

lạ thay, lee minhyung lại không cảm thấy đau đớn như hắn tưởng. hắn cười rồi cũng mau chóng cùng cậu xuống nhà ăn.

"moon hyeonjoon em vẫn không chịu nói lí do thật sự cho anh có phải không?"

hai người vừa xuống đến nhà ăn đã nghe thấy giọng điệu nghiêm khắc của anh sanghyeok. lee minhyung nghe thấy cái tên từ miệng anh thì liền đưa mắt về phía họ.

cặp đôi đường dưới cảm thấy không khí này không ổn lắm nên đã vội chạy tới, họ sợ anh sanghyeok sẽ mắng moon hyeonjoon đến khóc mất. em vốn rất nhạy cảm và dễ khóc mà.

trước mắt hắn bây giờ là cảnh chú hổ giấy đang cúi đầu im thin thít, đối diện là người anh cả đang khoanh tay trông vô cùng tức giận. nhóc wooje ngồi cạnh cũng đang luống cuống xoa dịu người đội trưởng của mình.

"anh hỏi lại một lần nữa, tay em là làm sao?"

lee sanghyeok dùng tông giọng mà em sợ nhất để chất vấn em, khiến em muốn khóc quá. người anh cả này vốn luôn chiều em nhất nhóm, nhưng mà khi anh giận lên thật thì sẽ rất đáng sợ.

"em đã bảo là em tự kẹp tay vô cửa rồi mà"

moon hyeonjoon lên tiếng biện minh cho cái tay đang bầm tím của mình, tuyệt nhiên không một lời nào của em nhắc đến thủ phạm thật sự - tên lee minhyung đang đứng ngẩn người ở kia.

"em tự kẹp mà đến mức này, em tính tự huỷ hoại sự nghiệp của mình hả?"

lee sanghyeok vốn là người nhạy cảm với "chấn thương", bởi anh hiểu nó đáng sợ như thế nào đối với một tuyển thủ chuyên nghiệp. giây phút anh vào phòng nhìn thấy moon hyeonjoon ngồi dưới sàn tự chườm đá cho mình, anh cảm thấy tim mình như hẫng đi một nhịp.

anh đã vội tiến đến giật lấy tay em mà xem xét, nó bầm một mảng rất to, chỉ chạm nhẹ vào thôi đã khiến em nhăn mày đau đớn. thế mà con hổ trước mặt anh vẫn cười hề hề bảo vết thương nhỏ thôi rồi vội rút tay lại để chườm đá nốt.

lee sanghyeok chưa kịp phản ứng gì thì em đã vọt lẹ xuống phòng ăn với wooje, em không muốn bị tra hỏi đâu. nhưng anh cũng nhanh chóng đuổi theo em xuống phòng ăn để hỏi cho ra lẽ.

và ngay sau đó chính là cái không khí tra hỏi như vừa rồi đấy.

lee minhyung nhìn chầm chầm em, em cúi đầu rụt cổ như muốn thu nhỏ sự tồn tại của mình. rồi tầm mắt hắn dừng lại ở bàn tay bầm tím đến doạ người bị em giấu xuống gầm bàn. không hiểu sao, lòng hắn lại nhói lên. hắn bước tới, nắm lấy bàn tay lành lặn kia của em rồi kéo em đứng dậy trong ánh nhìn của mọi người.

moon hyeonjoon luôn cúi mặt nên không biết đến sự hiện diện của hai người bạn đồng niên, hành động nắm tay của hắn đã khiến em sững sờ trong giây lát.

"anh đừng la hyeonjoon, em làm cậu ấy bị thương đấy. em đóng cửa mà không để ý nên đã kẹp vào tay cậu ấy."

lee minhyung lên tiếng giải thích với anh sanghyeok, tay vẫn cứ nắm chặt lấy tay em.

"sao em bất cẩn vậy minhyung? tay thằng bé bầm tím hết cả lên đấy."

lee sanghyeok nghe lời giải thích của hắn xong cũng không nguôi ngoai được chút tức giận nào. anh lên tiếng trách hắn trước mặt bao nhiêu người, cũng không ai dám hó hé ngăn anh lại. đứa nhóc xạ thủ này của anh bình thường rất hay để ý và luôn quan sát mọi thứ cơ mà, sao giờ lại bất cẩn đến thế.

"anh ơi đừng la minhyung, cũng tại em vội."

moon hyeonjoon không nỡ nhìn hắn bị la, dù sao cũng là em đưa tay vô mà, đâu thể trách mình hắn.

"tao làm sai nên ảnh la tao là đúng, mày đừng nói nữa hyeonjoon"

"nhưng mà.."

"anh ơi em xin phép nghe anh giáo huấn sau nhé, giờ em đưa hyeonjoon đi bệnh viện để kiểm tra đã. anh đừng lo em sẽ chăm sóc cho cái tay này của nó."

lee minhyung nói rồi nhanh chóng kéo moon hyeonjoon ra khỏi nhà ăn, chẳng để em ú ớ thêm lời nào.

lee sanghyeok im lặng quan sát tất cả, chẳng nói thêm lời nào nữa.

em út choi wooje không biết nên làm gì để cứu vãn cái không khí kì lạ này. em cũng không còn tâm trạng ăn sáng nữa, em lo cho cái tay của anh mình hơn.

buổi sáng của đội cũng vì thế mà tan tành mất tiêu.

còn ryu minseok nghĩ nghĩ một hồi cũng không nhịn được mà đuổi theo hai thằng bạn của mình, cậu muốn cùng họ tới bệnh viện. minseok khá chắc chắn rằng cái tay bị thương của hyeonjoon có liên quan rất nhiều tới chuyện tối hôm qua, và cậu có một phần trách nhiệm trong đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC