5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

moon hyeonjoon tỉnh giấc sau cơn mê man, và chỉ còn mình em với căn phòng tối. em đưa mắt nhìn xung quanh, đây là phòng em mà, hắn đã đưa em về sao? em chẳng nhớ được chuyện gì nữa, chỉ nhớ mình ngất đi ở phòng tập, ngất đi trong vòng tay hắn

em gắng gượng ngồi dậy, tựa người vào thành giường mà thở hắt ra một hơi. em đưa mắt nhìn cánh tay đã bầm lên đôi chút của mình, vậy là em đã được truyền dịch. chẳng nhớ được gì cả, sau khi em ngất thì đã có chuyện gì xảy ra chứ?

em nheo mắt, cố gắng thích nghi với bóng tối của phòng, đúng là chỉ có mình em ở đây thật.

không hiểu sao, em lại thấy tủi thân quá. em bệnh rồi, nhưng tỉnh dậy thì không có ai bên cạnh cả. dù lúc ở bên trung em cũng ổn với việc tự chăm sóc mình nhưng giờ thì em không ổn chút nào, đây là vì em muốn dựa dẫm vào hắn sao?

nhưng lee minhyung không ở đây, em bệnh rồi hắn cũng không ở lại.

"cạch"

tiếng mở cửa khiến em giật mình quay sang, một tia sáng cứ thế le lói vào u tối trong em. em thấy hắn đứng ở cửa, hắn đang từ từ đi về phía em. đây có phải ảo giác không? em không chắc mình có thể phân biệt được thực và ảo đâu.

"tỉnh rồi thì ăn cháo còn uống thuốc, tao mới nhờ anh sanghyeok mua cho mày đấy."

"mày là thật sao?"

hắn nghe em nói vậy thì chỉ biết phì cười, sốt đến ngốc rồi à?

"đéo phải tao đâu, tao là ma ám mày trong mơ đấy."

"đừng có lừa tao, mày có bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của tao đâu, ba năm qua chỉ có mình tao ngóng trông mày thôi."

hắn không cười nữa, hắn nhìn em, cố tìm ra sự vui đùa trong lời nói của em. nhưng, hắn không tìm được, chỉ thấy em đang nhìn hắn, ánh mắt ấy như muốn giết chết hắn vậy.

"tao để cháo ở đây, đi đây."

lee minhyung đặt cháo trên bàn rồi dứt khoát quay lưng đi luôn, hắn không chịu được cái không khí đầy kì lạ. cũng không chịu nổi cái dáng vẻ mong manh cùng ánh mắt tha thiết kia của em, hắn sẽ mềm lòng đấy.

"cảm ơn vì đã quan tâm tao."

lời nói của em khiến động tác mở cửa của hắn khựng lại đôi chút, thật khó để nghe lời cảm ơn từ em đấy moon hyeonjoon.

"đừng hiểu lầm, tao chỉ.."

"mày chỉ coi tao như đồng đội, ai mày cũng đối xử như vậy, tao biết mà. chỉ muốn cảm ơn mày thôi, ngủ ngon."

em chỉ muốn cảm ơn hắn vì đã không hoàn toàn bỏ mặc em, hắn thật lòng quan tâm hay đang thương hại em cũng được, chỉ cần hắn đến thôi.

nếu hắn không mở cửa, những bóng đen ấy lại đến tìm em nữa mất. cơ thể em đang mệt lắm, em không nghĩ mình đủ sức chống đỡ nếu chúng tìm đến đâu.

lee minhyung là liều thuốc mạnh mẽ đến thế đấy, dù hắn chỉ cần vô tình cho em chút ấm áp, em cũng sẽ cố giữ lấy nó để tiếp tục sống.

hắn rời đi còn em thì tiếp tục ngồi ngẩn người với sự trống rỗng trong tâm hồn, không biết nên làm gì tiếp theo. em không có ý định ăn cháo hay uống thuốc, tô cháo cứ thế nằm im lìm trên bàn.

không phải em bướng đâu, chỉ là em không ăn nổi, em cảm giác như mình sẽ nôn ngay lập tức nếu có đồ ăn vào bụng vậy.

moon hyeonjoon ngã người xuống giường lần nữa, tự nhủ nằm một lát sẽ ổn thôi, cơ thể em cũng chai sạn với thuốc rồi. ngủ rồi sẽ ổn thôi, em sẽ không sao đâu.

em thèm hút thuốc quá, chỉ một điếu thôi cũng được. nhưng em vứt hết mớ thuốc lá đi rồi, hắn bảo nó không tốt cho sức khỏe của em mà. em cũng không muốn hắn ngửi thấy mùi thuốc lá mỗi khi đứng cạnh em, em biết mùi ấy khó chịu với người không hút lắm.

cứ như thế, em nằm nghĩ về lee minhyung, rồi từ từ lịm đi trong sự mệt mỏi. một ngày dài cứ thế trôi qua, thêm một ngày nữa em không biết mình có thật sự đang sống hay không.

em tỉnh lại lần nữa cũng là 8 giờ sáng của ngày hôm sau rồi. lần này em phải dậy thật rồi, vì lát nữa còn có lịch scrim.

em nhìn dáng vẻ bơ phờ của mình trong gương, đến em còn bị chính em dọa cho sợ mà. em tát nước vào mặt mình, cố lấy lại sự tỉnh táo, em không thể đem dáng vẻ này đi dọa mọi người được đâu.

sau khi vệ sinh cá nhân, em thay đồ rồi xuống ăn sáng cùng mọi người, bình thường giờ này hắn cũng đang ăn sáng rồi. thật ra em cũng không muốn ăn đâu, chỉ là em muốn thấy hắn thôi.

lúc ra khỏi phòng, em thấy lee sanghyeok đang đi về phía mình, em không nói gì mà chỉ gật đầu thay cho lời chào.

anh nhìn em, sự nhạy bén trong anh khiến anh mau chóng nhận ra đứa em của mình đang bất ổn.

"em chưa khỏe hẳn phải không?"

"em mới ngủ dậy nên hơi oải thôi, em xuống phòng ăn trước nha."

em nói rồi chạy biến đi luôn, ánh mắt của anh như đang xuyên qua mọi lời nói dối của em ấy. em mà đứng lại lâu hơn thì sẽ không yên với anh đâu, có khi còn bị anh nắm ngược đầu vô phòng để nghỉ ngơi đấy.

khi em xuống đến phòng ăn thì đã thấy hắn đang ngồi ăn cùng hai người kia, bên cạnh còn có anh haneul. họ đang bàn với nhau chuyện gì đó, nhưng em đứng xa quá không nghe thấy gì cả.

đến lúc em tới gần thì câu chuyện cũng qua rồi, chỉ còn nghe được nhóc wooje nói gì mà chốt vậy đi. mọi người hẹn nhau đi đâu sao?

ryu minseok là người đầu tiên phát hiện ra em, cậu bảo em ngồi vào vị trí ở cạnh mình rồi rất nhanh nhảu gọi chú kang mang phần ăn ra cho em.

"mày mau ngồi đi, đứng ngẩn ra đấy làm gì?"

em ngồi xuống, ánh nhìn vẫn dính chặt vào tên gấu bự ở đối diện kia, hắn chẳng thèm nhìn em lấy một lần.

"hyeonjoon, tuần sau đi đảo jeju chơi không? còn tận 1 tháng mới tới msi, ở kí túc xá hoài tao mốc meo mất."

nói đến đi chơi thì cậu luôn là người xông xáo nhất nhóm, gì chứ đi chơi thì ai mà không mê chứ.

"nãy giờ mọi người rôm rả vụ này à?"

"đúng đúng, anh đi luôn nhé, rủ cả jeonghyeon cũng được nè."

"kính ngữ đâu nó lớn hơn em đó"

lại bắt đầu cỏ lúa bằng nhau rồi đấy, nhưng mà nhóc quen gọi thế rồi, kim jeonghyeon còn cho nhóc gọi mà.

"nó kêu mày rủ willer đi chỉ để tìm cách bình thường hóa việc nó rủ cả nhóc seungmin đi chung thôi."

"l-làm gì có, anh nhét chữ."

ryu minseok còn lạ gì thằng em của mình, rõ là lo sỉmp thằng nhóc bên nhà kt mà cứ ngại ngại né né. mà nghĩ lại nhóc ấy cũng xui lắm mới bị em cậu nhìn trúng, chẳng khác gì nhổ củ cải trắng nhà người ta đi. nhìn xem, lee seungmin rõ ngoan rõ hiền, quay sang nhìn choi wooje, thôi bỏ đi.

"ai cũng đi hết, em đi khuây khỏa với mọi người luôn nhé hyeonjoon."

kim haneul lúc này mới lên tiếng, anh nhìn thấy em cứ chọc chọc đồ ăn trên dĩa, lại kén ăn rồi. đứa nhỏ này được anh thương rất nhiều, chăm em từ lúc em còn chưa trưởng thành ấy. thế mà em đi ba năm, trở về lại không còn dính lấy anh nữa, xa cách hơn nhiều lắm.

đây là cái giá của việc trưởng thành sao?

"ăn ngoan đi hyeonjoon, em gầy lắm rồi đấy."

"em vẫn đang ăn mò."

em cúi đầu nhìn phần ăn của mình, nhiều quá, lỡ nôn ra thì em có chạy kịp không nhỉ? kệ vậy, mọi người đang nhìn em kia kìa, nhắm mắt ăn đại thôi.

lee minhyung nãy giờ đều không nhìn em, nghe anh haneul nói thì mới ngẩng đầu lên quan sát một chút, đúng là hơi gầy.

hắn cứ tưởng em sẽ háo hức hưởng ứng với hai đứa kia lắm, em vốn luôn ham vui mà. nhưng nãy giờ em chỉ im lặng nghe hai đứa tíu tít với ăn phần ăn của mình, còn ăn trông rất khổ sở là đằng khác.

im lặng thế chắc là đi nhỉ? hắn nhớ là em rất thích biển mà, hắn còn nhớ như in vẻ mặt hạnh phúc của em khi hắn trở em ra biển để hẹn hò nữa cơ.

hắn lại nhớ về quá khứ, đã tự nhủ là kệ em đi rồi mà. hắn dời ánh mắt ra khỏi người em, em đi hay không thì cũng không phải việc của hắn, sao hắn phải quan tâm chứ.

moon hyeonjoon ở bên này đang múc một muỗng thức ăn bỏ vào miệng, đồ ăn chưa trôi xuống bụng mà em đã rợn cả người vì buồn nôn rồi.

em buông muỗng xuống, khiến âm thanh trò chuyện trên bàn ăn cũng bị cắt ngang. em lúc nãy không rảnh để tâm đến việc mọi người đang nhìn mình, em chỉ muốn đi nôn thôi.

em bịt miệng mình lại, nhanh chóng đứng lên chạy tới bồn rửa chén trong phòng bếp, nôn hết mọi thứ trong bụng mình ra.

thật ra cũng chả có bao nhiêu, nôn một lần là ra hết rồi nhưng em vẫn không nhịn được mà nôn khan thêm mấy cái.

kim haneul không biết từ lúc nào đã ở bên cạnh em, anh đưa tay định vuốt lưng em để giúp em thấy dễ chịu hơn.

nhưng anh chỉ mới chạm vào thôi đã thấy em giật thót cả lên rồi, còn vội vã né khỏi bàn tay của anh nữa.

"em không sao, không sao hết."

em biết mình hành động như thế sẽ khiến anh suy nghĩ, nhưng em cơ thể em không nghe lời em, nó cứ kháng cự với việc sự tiếp xúc cùng mọi người.

"trông anh không ổn chút nào đâu, em sẽ bảo lại với thầy là hôm nay anh không scrim."

nhóc wooje cũng đi vào từ lúc nãy và thấy hết hành động của em, nhóc càng chắc nịch hơn về sự nghi ngờ của mình.

anh của nhóc, không ổn một chút nào.

"đừng nói gì mà."

"mày đừng có bướng, về phòng lấy áo đi bệnh viện với tao."

cậu bạn hỗ trợ còn thẳng thắn hơn, không nói gì nhiều mà dứt khoát lôi em đi bệnh viện khám luôn. nét mặt của cậu căng đến mức em chỉ cần cãi lại một lời là sẽ nghe cậu chửi đấy, không đùa đâu.

em khẽ thở dài, một cái miệng của em không đấu lại ba cái miệng này. cuối cùng thì em cũng chịu thua, khám bệnh thôi thì chắc sẽ không ai phát hiện ra tinh thần em không ổn đâu.

và thế là có cảnh em khoác áo, ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau đợi thằng bạn của mình. ryu minseok nằng nặc lôi em đi khám, còn bảo sẽ lái xe xong giờ chả thấy bóng dáng đâu nữa.

em khẽ nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, đến khi nghe thấy tiếng cửa xe mở ra thì mới nhìn sang bên cạnh.

"sao lại là anh rồi?"

"minseok đi theo thì có mà cuống theo em, anh cho nó ở nhà rồi."

là lee sanghyeok, ơ nhưng sao anh lại ngồi phía sau với em, thế ai sẽ lái xe chứ?

em đưa mắt nhìn về phía trước, và em thấy một tấm lưng vô cùng quen thuộc, là hắn mà.

"anh lái xe sợ em nôn nữa mất nên nhờ minhyung nó lái đấy, nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi đến nơi anh gọi."

anh biết nếu mình không mở lời thì hai đứa này cứ một đứa nhìn, một đứa câm thôi. khổ thân anh quá, hơn 30 đến nơi rồi còn phải đau đầu vì mấy đứa em.

nhưng biết sao giờ, ai bảo tụi nhỏ là gia đình của anh chứ, anh không muốn đứa nào tổn thương cả.

moon hyeonjoon à một tiếng, em cứ tưởng hắn lái xe vì lo cho em, lo một chút xíu thôi cũng được. nhưng hoá ra là vì anh sanghyeok nhờ, mà hắn tôn trọng anh ấy lắm, sao dám từ chối chứ.

em không nhìn hắn nữa, nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi. vì em biết dù em có nhìn hắn như muốn khoét lỗ thì hắn cũng không hỏi thăm em câu nào đâu, đồ gấu vô tâm.

nhưng em lại không biết, hắn đã lén nhìn em qua gương rất nhiều lần. thấy em đang nghỉ ngơi thì cũng cố tình lái xe chậm lại, hắn lái rất từ tốn để không làm em tỉnh ngang.

hắn lái xe chở ai đi bệnh viện thì cũng cẩn thận
thôi, không phải chỉ mỗi em - lee minhyung đã tự biện hộ cho mình vậy đấy.

và trái tim hắn đang bảo là "đéo tin" sau khi nghe lời biện minh của lí trí, ừ thì đúng là lí do nghe gượng gạo thật.

được rồi, nói mẹ ra là hắn đang lo cho em đấy, lo từ lúc thấy em nôn như sắp ngất ở phòng ăn rồi.

đã tự hứa là sẽ kệ em, nhưng em với đầy vấn đề cứ xuất hiện trước mặt hắn như vậy thì sao hắn không lo được chứ?

đến bây giờ hắn thật sự thắc mắc là em đã tự sống ba năm bên trung thế nào đấy? mà dù hắn có hỏi thì con hổ giấy đó cũng không nói đâu.

bởi em không muốn hắn biết em đã sống thế nào khi còn thi đấu cho jdg, cũng không muốn hắn biết được tình trạng của em khi ấy tệ đến mức không có lời nào diễn tả được hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net