7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lee minhyung cảm thấy em dạo này rất lạ, lạ đến mức hắn không thể tiếp tục giả lơ em được nữa, sự lạ lẫm đó khiến hắn thấy bất an lắm.

chỉ cần hắn ở đâu thì moon hyeonjoon sẽ né khỏi nơi đó, dù cho em đang làm dở công việc. như tối qua, em đang chơi soloq ở phòng tập, thấy hắn vào thì liền afk rồi tắt máy rời khỏi phòng luôn.

cả quá trình đều không nhìn hắn lấy một lần, cứ cúi gầm cả mặt xuống.

hay như khi cả đội cùng scrim, em luôn chọn chiếc ghế xa hắn nhất, chỉ im lặng nghe hắn bảo em lên gank giúp chứ không đáp lại một lời nào. em vẫn giao tiếp bình thường với nhóc wooje mà, sao xuống bot một cái là như tắt micro luôn vậy?

hay cả những lần cả đội rủ nhau đi ăn, chỉ cần có hắn đi là em đều bảo mình mệt và trốn ở phòng. một hai lần thì còn bình thường nhưng gần cả tuần rồi, em không bao giờ xuất hiện trong các buổi đi ăn chung hết.

ôi lee minhyung thề là hành động của em khiến hắn khó chịu lắm, hắn không tránh em thì thôi mắc gì em thấy hắn là chạy trối chết vậy? đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với hắn, khiến hắn thấy thiếu vắng em à?

cơ mà việc em trốn hắn cũng không làm hắn thấy lạ và bất an bằng việc em nhiều lần hành động rất quái, tựa như em đang không còn là mình vậy. sao hắn biết á? ừ thì lâu lâu hắn có lén quan sát em, đấy là thói quen thôi.

hắn bất giác nhớ lại những gì mà mình thấy và nghe vào lúc trưa, lúc cả đội đang chuẩn bị di chuyển đến lol park cho trận đấu buổi chiều.

khi hắn đi ngang qua phòng em, hắn nghe thấy tiếng đồ đạc rơi vỡ cùng tiếng hét của em. đôi tay đặt trên nắm cửa của hắn khựng lại khi hắn nghe thấy tiếng em đang nói chuyện, nhưng em ở trong phòng một mình mà?

"chưa đến lúc mà, bọn mày đi đi, tao còn phải thi đấu nữa."

"....."

"biết rồi biết rồi, tao không thoát khỏi bọn mày được nữa."

hắn không khỏi nhíu mày với những gì em nói, đến lúc gì vậy? em định đi đâu à? sao lại không thoát được? cái đầu của hắn đang có hàng tá câu hỏi đấy.

"cạch"

moon hyeonjoon sững người khi nhìn thấy hắn đang đứng trước cửa phòng mình, hắn còn nhìn chằm chằm vào em nữa. nãy giờ hắn có nghe thấy gì không vậy? em không nhớ là em có kiểm soát âm lượng của mình đâu.

em khẽ lách qua người hắn rồi chạy xuống tầng, kệ đi em cứ trốn trước đã. nghe được thì cùng lắm hắn nghĩ em bị điên, em cũng điên thật mà.

nhưng em chưa kịp chạy thì hắn đã nắm lấy khuỷu tay em, giật người em về phía mình. mẹ nó hắn không chịu nổi cái dáng vẻ thấy hắn là chạy của em nữa, hắn có phải ma cỏ đéo đâu.

"mày trốn cái gì?"

"đ-đâu có trốn, mọi người đang đợi ở dưới mà."

em cố gắng thoát khỏi hắn, nhưng em thề lực tay của con gấu này mạnh thật sự ấy, giữ em muốn đỏ cả tay rồi.

"tao hỏi lại mày trốn cái đéo gì?"

giọng điệu của hắn khiến em không khỏi phát run, mỗi lần hắn dùng giọng đấy là hắn đang tức giận. nhưng sao lại tức giận với em chứ? em đang không làm phiền hắn như hắn muốn mà, em có làm gì sai đâu.

tên lee minhyung này luôn khó chiều vậy hả?

"đừng có dùng chiêu trò với tao, tao chướng mắt."

lại bắt đầu độc miệng rồi, nếu giữ em lại vì muốn đả kích em thì thà đừng giữ, cứ để em trốn chui trốn nhủi như chuột nhắt đi.

hắn cũng không hiểu sao mình phải nặng lời như thế, chỉ là hắn khó chịu với những gì đang diễn ra. em quan tâm thì hắn né tránh, chê em phiền, giờ em tránh hắn thì hắn lại không thích.

khác đéo gì bị đa nhân cách đâu.

"tao đau."

em cúi đầu, nhỏ giọng mà bảo với hắn rằng em đau, đau cả tinh thần lẫn thể xác. em đang đau đầu thì chớ, hắn lại còn làm trái tim em đau nữa.

hắn nghe em nói vậy thì cũng dùng ít lực lại, bao năm rồi, hắn vẫn sợ em đau như thế.

em thấy hắn thả lỏng lực thì cũng nhanh chóng vùng khỏi tay hắn, tự giác lùi về phía sau hắn vào bước để giữ khoảng cách.

"mau xuống đi, mọi người đang đợi rồi."

moon hyeonjoon không trả lời câu hỏi của hắn, vì em cảm thấy đáp án của em không quan trọng với hắn thế đâu. hắn chỉ đang không quen thôi, quen rồi thì mọi thứ sẽ về đúng quỹ đạo vốn có, quỹ đạo lúc em không ở đây ấy.

hắn nhìn bàn tay trống không của mình, câu hỏi của hắn cứ thế bị em bỏ ngỏ đáp án.

lúc hắn xuống đến xe thì đã thấy em ngồi ở phía cuối, em nhắm mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn tách mình ra khỏi không khí náo nhiệt trên này.

nhóc wooje đang ồn ào giành gói bánh với ryu minseok, còn anh sanghyeok thì cùng thầy tom

bàn luận về chiến thuật cho trận đấu sắp tới.

hắn ngồi xuống ghế trống ở hàng đầu, đầu óc vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện lúc nãy.

lee minhyung mở điện thoại lên, bắt đầu tìm kiếm về hành vi độc thoại và la hét mất kiểm soát. một loạt kết quả hiện ra, hắn bấm vào kết quả nổi bật nhất để đọc.

tâm thần phân liệt, rối loạn nhân cách, trầm cảm, rối loạn lo âu,..

sao kết quả nào cũng không tốt đẹp vậy?

hắn quay phất đầu lại nhìn em, em đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng trông biểu cảm chẳng dễ chịu chút nào.

lee sanghyeok vừa bàn luận xong, quay sang thì thấy hắn đang nhìn em như muốn khoét lỗ lên người em ấy. con gấu này muốn gì vậy, trước còn bảo anh là thấy em cũng khiến hắn ngột ngạt mà, anh không thể hiểu được.

nhưng anh cũng không nói được gì, hắn bảo anh đừng xen vào rồi mà.

trận đấu hôm nay của t1 diễn ra rất gọn gàng, họ thắng trắng 3-0 trước đối thủ mà không cần mất quá nhiều thời gian.

điều thú vị là, em và hắn là hai pog của hôm nay, còn vì sao chỉ có hai người thì là do hắn tỏa sáng ở cả hai ván sau.

moon hyeonjoon nhìn kết quả pog trước mặt mình, cảm thấy như hít thở không thông. em không muốn lên nhận phỏng vấn đâu, càng không muốn lên cùng hắn, em trốn luôn được không?

em nhìn sang thầy kkoma, rón rén đi về phía thầy để thủ thỉ.

"thầy ơi, em có thể không lên phỏng vấn không?"

thầy nghe em nói vậy thì cũng mau chóng chuyển sự chú ý sang em, vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng.

"em làm sao vậy, không ổn chỗ nào?"

"hôm nay em hơi khó chịu, thầy lên giúp em nhé."

em vừa nói vừa làm dáng vẻ xin xỏ, khiến lòng thầy mềm nhũn ra rồi đấy. nói sao nhỉ, đứa nhỏ này luôn làm thầy muốn che chở rất nhiều, dù là quá khứ hay hiện tại. dù em cao lớn hơn thầy rất nhiều, nhưng em vẫn mãi là đứa nhỏ trong mắt thầy thôi.

"được rồi, lên xe về nghỉ ngơi sớm nhé."

"em nằm đây đợi mọi người cùng về ạ."

thầy muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn ánh mắt của em thì thầy nghĩ nói thêm em cũng không chịu về đâu.

lee minhyung vừa trở về phòng sau khi đi vệ sinh thì nghe thấy staff gọi mình lên sân khấu, hắn nhìn quanh để kiếm em, hắn muốn gọi em đi cùng,

hắn thầy em đang ngồi trên sofa, định gọi em thì đã bị thầy kkoma cản, thầy bảo thầy sẽ cùng hắn phỏng vấn rồi nắm tay hắn lôi ra ngoài luôn.

chuyện gì đã diễn ra lúc hắn đi vệ sinh cùng choi wooje vậy?

nhóc wooje nhìn anh nhóc bị thầy kéo đi phỏng vấn thì cũng chỉ biết gãi đầu nhìn em, đây là pog đầu của em trong mùa giải mà, sao không lên sân khấu vậy?

"hyeonjoonie, anh làm sao thế?"

nhóc đứng trước mặt em, không nhịn được mà hỏi khi nhìn em cứ nhắm mắt tựa vào ghế, tỏ vẻ không muốn quan tâm đến điều gì.

"anh hơi mệt thôi."

"anh mở mắt ra nhìn em xem nào, sao anh cứ tách mình ra khỏi đội thế? rất nhiều lần rồi."

nhóc không vui rồi, em cứ hờ hững như thế, nhóc không thể biết được em có đặt tâm mình vào đội không nữa.

"wooje, bình tĩnh."

ryu minseok đang ngồi lướt điện thoại cũng bị lời nói của em út làm giật mình, bình thường nhóc có cỏ lúa bằng nhau cũng không dùng giọng điệu như vậy.

mọi người trong phòng cũng vì không khí kì lạ ở phía này mà ngưng mọi việc, đưa ánh mẳt về phía ba người bọn họ. mấy đứa này sẽ không gây nhau đấy chứ?

"anh đang mệt thật wooje à."

"vậy sao anh không nói với em, nói với anh minseok? mẹ nó rốt cuộc bọn em là gì trong mắt anh vậy? từ lúc anh trở về, anh không thấy là mình chỉ quan tâm mỗi anh minhyung thôi à, anh hoàn toàn đẩy tụi em ra khỏi cuộc sống của anh luôn."

"wooje à"

"anh đừng cản em, em biết anh cũng không vui vẻ gì khi thấy anh ấy xa cách với chúng ta. ba năm không liên lạc, đùng phát trở về rồi lại lạnh nhạt với mọi người, anh không vui ở đâu thì phải nói ra chứ."

moon hyeonjoon mím môi nhìn dáng vẻ tức giận của nhóc, mọi lời dối trá em định nói đều bị nghẹn trong cuống họng.

em phải nói thế nào với mọi người đây? nói em là một đứa tinh thần không ổn định, có thể phát điên bất cứ lúc nào.

hay nói em luôn tách biệt với đội vì em bị bệnh, em thấy mệt mỏi khi phải giao tiếp và em đang phải gắng gượng rất nhiều để mọi người thấy em vẫn ổn.

hay em phải nói em từng chết hụt vài lần và giờ em vẫn muốn chết quách đi, ngay lúc này em vẫn đang bị mấy bóng ma kia quấy phá tâm trí.

em nên nói gì đây chứ? em không muốn những người đồng đội của em phải vì em mà đắn đo, lo lắng rằng em sẽ làm bậy, cũng không muốn họ bị mớ tiêu cực của em ảnh hưởng.

ai lại có thể bình thường khi biết người bên cạnh mình là một kẻ điên chẳng thiết tha cuộc sống chứ.

em chỉ muốn thi đấu với mọi người, muốn tìm cho mình chút cảm giác tồn tại khi được trở về nhà thôi.

"anh xin lỗi, vấn đề đều nằm ở anh hết."

em không biện hộ cho chính mình, em chỉ đơn giản nói ra lời xin lỗi rồi đứng lên rời khỏi phòng.

không khí trong phòng cứ thế trở nên chừng hửng, choi wooje đá mạnh vào ghế như muốn trút đi khó chịu trong lòng.

xin lỗi thì có ích gì chứ, mọi chuyện vẫn cứ bế tắc như thế thôi.

lee sanghyeok vừa vào phòng thì thấy minseok đang cố gắng làm nguội cái đầu nóng của wooje, nhân viên trong phòng cũng không dám thở mạnh mà chỉ rón rén làm việc của mình.

"có chuyện gì thế?"

anh giữ người staff đang bê mớ rác đi vứt để hỏi, anh chỉ mới đi có chút mà mấy đứa nhỏ nhà anh lại làm sao vậy.

"mấy nhóc ấy gây nhau, hyeonjoon đi đâu rồi chị không biết nữa."

"em ấy không phải đi phỏng vấn pog sao?"

"thằng bé bảo mình không khoẻ nên anh kkoma đi thay rồi."

anh nghe thấy thế liền ra ngoài lần nữa để tìm em, nói với thầy mình không khoẻ rồi còn chạy đi đâu vậy.

"tao uống hết thuốc rồi, đợi tao đi lấy thuốc xong tụi mày muốn đến lúc nào thì đến."

"ngoài lee minhyung thì tao còn muốn lấy grand slam nữa, chưa vội rời đi đâu."

lee sanghyeok nhìn vào căn phòng, nơi phát ra âm thanh, phòng này chẳng phải là phòng trống ít ai lui tới sao?

anh đưa tay mở toang cánh cửa ra, căn phòng tối tăm và em thì ngồi cuộn ở một góc, trông nhỏ bé vô cùng.

moon hyeonjoon bị ánh sáng hắt vào làm giật mình đôi chút, nhìn kĩ một hồi thì mới biết anh đang đứng trước cửa.

"em nói chuyện với ai vậy?"

hôm nay là ngày gì thế này? sao hết hắn tới anh đều nghe được lúc em nói chuyện với bọn kia thế

"em nói chuyện điện thoại mà."

"em hết thuốc gì à? sao phải đi lấy?"

"thuốc dạ dày với viêm xoang ấy, anh thừa biết em bị mấy này lâu rồi mà."

em đứng dậy, phủi bụi trên quần mình rồi cười nói với anh. một nụ cười cùng giọng điệu đầy tiêu chuẩn, khiến anh không thể hỏi thêm gì.

dù không hỏi, nhưng anh cũng đã nghi ngờ em có vấn đề rồi, rất nhiều vấn đề là đằng khác.

———————
ôi càng viết toi càng thấy toi triển khai plot bộ nài tệ vái 🥹


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net