Chương 8 - Vườn đào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đi vào bước chân nhẹ nhàng như có như không, lòng Minseok nóng như lửa đốt, lí trí của cậu đã có chút mơ hồ, nhịp tim của cậu bắt đầu trở nên gấp gáp không có quy luật. Cả thân Minseok mềm mại không còn sức ngồi dựa hẳn lên bồn vệ sinh, Minseok rất muốn tìm ai đó cứu mình nhưng người cậu quen có thể vào đây và đến nhanh nhất chỉ có Lee Minhyung thôi.

Phía ngoài sảnh tiệc Lee Minhyung nhận ra sự vắng mặt khá lâu mà chưa thấy quay trở lại của Ryu Minseok. Lee Minhyung chợt trở nên bất an, ánh mắt liên tục hướng về phía dẫn đến nhà vệ sinh, đặt ly rượu xuống bàn, Lee Minhyung không đợi được nữa hướng Ryu Minseok đã đi qua mà tiến tới.

Tầm nhìn của Minseok đã nhoè đi không còn rõ, nhận thấy ý thức sắp không còn tỉnh táo, Minseok liền dùng móng tay tự bấu vào mu bàn tay của bản thân đến chảy máu, cơn đau khiến ý thức của cậu trở lại phần nào.

Nhưng cũng không được bao lâu, cơ thể Ryu Minseok như có luồng điện chạy dọc sống lưng khiến cậu run rẩy, những tiếng nghẹn ngào vô thức phát ra từ miệng của cậu, Minseok sợ hãi giật mình, cậu vội vàng rút chiếc khăn tay tự chặn lấy miệng mình.

Người bên ngoài không rời đi nhanh như Minseok mong đợi, người đó đứng im một lúc rồi đột nhiên bước chân đổi hướng đi đến trước cửa buồng ngăn của cậu, Ryu Minseok hồi hợp lưng căng cứng, cố gắng ngăn chặn âm thanh phát ra từ bản thân, trong lòng không ngừng cầu mong người đó rời đi, nhưng không được, người đó đứng trước buồng ngăn của cậu khá lâu, rồi đưa tay gõ cửa, khoảng không vẫn im lặng sau mấy tiếng gõ, ngay lúc Minseok nghĩ người đó sẽ rời đi khi không nhận được sự đáp lại thì bản thân cậu lại không nhịn được phát ra tiếng nghẹn ngào, người bên ngoài nghe thấy liền không đợi nữa mà phá cửa.

Cánh cửa đơn độc bị sức mạnh của cú đạp mà mở bung ra, Ryu Minseok cố gắng dùng hết sự tỉnh táo còn sót lại nhìn kĩ người đứng trước mặt mình, cậu nhận ra người đến là Kim Hyukkyu-phu nhân của chủ nhân bữa tiệc, không biết sao Minseok lại cảm thấy toàn thân thả lỏng, không còn căng thẳng nữa, cảm giác an toàn khi người xuất hiện là Kim Hyukkyu có lẽ do Hyukkyu cũng là omega giống cậu.

Chẳng còn sức nghĩ thêm, mọi sự tỉnh táo của Ryu Minseok hoàn toàn mất hết, ánh mắt mông lung nhắm nghiền.

Nghe thấy tiếng động mạnh trong nhà vệ sinh, vệ sĩ do Jeong Jihoon sắp xếp đi theo bảo vệ vợ mình ngay lặp tức muốn bước vào nhưng bị Kim Hyukkyu ngăn lại, nhìn thấy bộ dạng Ryu Minseok anh liền nhanh chóng ra lệnh cho vệ sĩ đi gọi bác sĩ riêng của mình đến, cầm lấy chiếc bảng "Đang dọn dẹp" đang để trong góc cửa để phía ngoài, căn dặn vệ sĩ còn lại tuyệt đối không cho ai đi vào.

Quay trở lại với omega nhỏ bé mất dần đi ý thức, Kim Hyukkyu nhíu mài, nhìn cách ăn mặc có lẽ cậu là khách, omega trong bộ vest trắng, cái cổ thon dài mang theo mùi mồ hôi, áo sơ mi trắng đã bị mồ hôi thấm ướt, giữa đôi môi phấn hồng ngậm lấy chiếc khăn tay lụa, ánh mắt mê man. Nhìn vô cùng đáng thương.

Kim Hyukkyu liền hiểu ngay là chuyện gì, năm ấy anh đến nước ngoài sinh sống, vì vẻ ngoài quá dễ nhìn, tính tình quá ôn hoà nên bị rất nhiều alpha khác nhắm tới, anh đã phải dùng thuốc ức chế thường xuyên để giấu đi pheromone của mình, đến một ngày không che giấu được nữa hình như dáng vẻ anh cũng chật vật y hệt omega tội nghiệp trước mặt này, ngày đó may mắn anh gặp được một alpha tử tế, là Jeong Jihoon, nếu không cũng không biết hậu quả đã như thế nào, omega này nếu hôm nay người tới không phải là anh, thì không biết cậu ta sẽ ra sao nữa.

"Cậu ráng chịu một chút, bác sĩ sẽ đến ngay"

Vỗ nhẹ vào mặt Ryu Minseok, hương đào vốn nhạt ngày càng đậm, Kim Hyukkyu khá nhạy cảm với pheromone, anh có thể nhận ra pheromone của người khác dù rất nhỏ nhưng anh không bị ảnh hưởng vì anh là omega đã được đánh dấu.

Khi bước vào nhà vệ sinh, anh đã cảm nhận được ở đây có omega đang phát tình, pheromone nhẹ nhàng như có như không, thêm một lúc anh đã đoán được mùi hương thoát ra từ cánh cửa buồng vệ sinh cuối cùng.

Bác sĩ nhanh chóng được vệ sĩ đưa tới, vị bác sĩ Beta lớn tuổi cứ gỡ người có chuyện gì là Kim Hyukkyu, gấp gáp hơi thở còn chưa hồi phục, ai ngờ người cần ông chữa trị lại là một thanh niên xa lạ.

Omega phát tình, là một omega đang phân hoá, tự làm bị thương bản thân, trường hợp này ông gặp qua rất nhiều rồi, tiêm cho Ryu Minseok một liều thuốc ức chế khẩn cấp, trong thời gian chờ thuốc có tác dụng để tiêm mũi tiếp theo vị bác sĩ liền quay qua băng bó bàn tay đang chảy máu của cậu.

Ý thức Ryu Minseoo dần khôi phục, cậu lại nghe được tiếng bước chân tiến gần đến đây, nhịp bước chân này rất quen thuộc.

Lee Minhyung nghi hoặc nhìn cách cửa nhà vệ sinh đóng kín cùng tấm bảng "Đang dọn dẹp" được đặt phía trước nhưng Lee Minhyung nhận ra vệ sĩ của Jeong Jihoon đứng ở hai bên cửa.

"Có người ở trong?" - Thấy người hỏi là Lee Minhyung hai vệ sĩ nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu.

"Phu nhân đang ở bên trong"

Cả tầng hai chỉ có khu vực vệ sinh này, ở đây không có đường nào để đi đến các tầng khác, thang máy và cầu thang nằm ở phía ngược lại, Lee Minhyung thấy rất rõ Ryu Minseok đi vào hướng này, cậu lần đầu đến sẽ không tự ý đi lung tung, Minhyung chắc chắn Ryu Minseok đang ở trong.

"Ngươi chắc chỉ có Kim Hyukkyu ở bên trong?"

Nghe thấy giọng của Lee Minhyung, Ryu Minseok giật mình hoảng hốt, thuốc vẫn còn chưa phát huy tác dụng hoàn toàn, pheromone mùi đào vẫn phảng phất trong không khí, nếu cậu đi ra ngay bây giờ, dù có là alpha cấp thấp cỡ nào cũng sẽ biết cậu là omega.

Ánh mắt Ryu Minseok khẩn thiết nhìn Kim Hyukkyu cầu cứu, thì ra cậu là người đi cùng Lee Minhyung, Kim Hyukkyu mềm lòng, thở dài quyết định đã giúp thì sẽ giúp cho đến cùng.

"Ở đây chỉ có tôi, không ai nữa" - Kim Hyukkyu ở bên trong trả lời Lee Minhyung.

"Kim Hyukkyu anh giấu trợ lí của tôi làm gì?" - Cửa nhà vệ sinh mở, người bên trong bước ra ngoài.

"Không tin cậu có thể bước vào kiểm tra, nhưng lúc nãy tôi vừa giải phóng không ít pheromone, bác sĩ của tôi đã phải đến để tiêm thuốc cho tôi, nếu cậu chắc bản thân ổn, cậu có thể vào"

Vẻ mặt Kim Hyukkyu nhàn nhạt không biểu tình, nhưng lại đầy cảm giác tự tin Lee Minhyung không dám vào.

"Thật sự chỉ có mình anh" - Lee Minhyung không tin hỏi lại

"Đúng vậy, chỉ có mình tôi"

"Kim Hyukkyu, tốt nhất là anh đừng lừa tôi."

"Nếu lừa thì cậu làm gì được tôi?" - Không còn vẻ điềm đạm, lúc này Kim Hyukkyu thật khiến cho người ta tức chết.

"Có chuyện gì thế?" - Ngay lúc không ai nhường ai thì Jeong Jihoon từ xa đi đến.

"Giám đốc Lee cứ tra hỏi anh"

Điệu bộ không chịu thua, mặt đối mặt khiêu khích Lee Minhyung của Kim Hyukkyu biến đi đâu mất, thay vào đó là một bộ yếu đuối khi Jeong Jihoon xuất hiện.

"Lee Minhyng, sức khoẻ của Hyukkyu không tốt, cậu làm gì thế?"

Thấy có người đang làm khó vợ bảo bối của mình Jeong Jihoon làm sao chịu được liền chất vấn Lee Minhyung.

Jeong Jihoon đã đến Lee Minhyung không muốn ồn ào, nhìn hai người trước mặt, nhìn vào nhà vệ sinh một lần nữa rồi quay lưng rời đi.

Trong lòng Lee Minhyung đầy nghi ngờ, khi Kim Hyukkyu mở cửa nhà vệ sinh bước ra một luồng pheromonen cũng cùng anh ta theo ra bên ngoài, Kim Hyukkyu nói anh đã thả pheromone, nhưng không đúng, mùi đào rất quen, Lee Minhyung nhớ không lầm thì pheromone của Kim Hyukkyu là trà thảo mộc.

Suy đoán trong đầu Lee Minhyung rất nhiều, anh cảm thấy khô nóng cổ họng, nuốt một ngụm nước bọt, mùi đào kia như thuốc phiện khiến Lee Minhyung ngửi vài lần như đã nghiện.

Mũi thuốc ức chế thứ hai được tiêm vào tĩnh mạch cánh tay của Minseok, cảm giác khó chịu của cậu cũng đã không còn, chỉnh sửa lại quần áo trên người loạng choạng đứng lên, chân của cậu vẫn chưa lấy lại sức.

"Cảm ơn anh rất nhiều"

Kim Hyukkyu đưa tay đỡ lấy Ryu Minseok, sau khi đuổi được Lee Minhyung đi anh trở vào xem Minseok, để Jeong Jihoon phía ngoài.

"Không có gì, cậu đi cùng Lee Minhyung à?"

"Vâng, tôi là trợ lí của anh ta" - Minseok thành thật trả lời

"Tôi nghe nói trợ lí của cậu ta là beta?"

"Tôi, tôi chỉ vừa mới phân hoá dạo gần đây, giám đốc Lee không biết" - Minseok nghe thấy câu hỏi vội vàng giải thích.

Kim Hyukkyu nhìn vị bác sĩ đang sắp xếp túi đồ nghề của mình, bác sĩ gật đầu với anh xác nhận việc Ryu Minseok là omega đang phân hoá.

"Anh đừng nói với giám đốc Lee, tôi, tôi sẽ tìm cơ hội nói với giám đốc" - Ryu Minseok lo lặng sợ Kim Hyukkyu sẽ nói với Lee Minhyung nên cố gắng cầu xin.

Đối với Ryu Minseok mới gặp lần đầu Kim Hyukkyu lại thấy bản thân không thể từ chối lời cầu xin nào từ cậu, cảm giác muốn che chở cho cậu của Kim Hyukkyu là rất nhiều.

"Omega đang phân hoá sẽ phát tình bất cứ lúc nào, cậu phải cẩn thận, đây là số điện thoại của tôi, nếu có gặp tình huống thế này không biết làm sao thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ giúp cậu"

"Cám ơn anh rất nhiều"

Kim Hyukkyu cùng bác sĩ rời đi trước để Ryu Minseok tự mình chỉnh trang, bổ sung một lớp thước khử mùi rồi đi ra sau.

"Thực sự người Lee Minhyung tìm ở trong đấy" - Jeong Jihoon tay đỡ lấy eo của Kim Hyukkyu vừa đi vừa hỏi.

"Anh sẽ kể cho em nghe sau" - Cùng Jeong Jihoon trở lại sảnh tiệc, Kim Hyukkyu trầm ngâm.

"Jihoon, giúp anh điều tra thông tin trợ lí của Lee Minhyung"

Cuối cùng Ryu Minseok cũng trở lại, Lee Minhyung không vui nhìn cậu từ bước tiến lại gần chỗ anh.

"Cậu bỏ đi đâu giờ mới quay lại?"

Cánh tay được băng bó của Ryu Minseok đập vào mắt Lee Minhyung, cậu chột dạ giấu cánh tay sau lưng.

"Tôi đi vệ sinh"

"Rồi chuyện gì xảy ra với tay của cậu?"

"Tôi lúc nãy thấy hơi choáng nên đi không vững tay va vao cạnh cửa bị thương một chút" - Ryu Minseok tìm bừa một lí do để trả lời Lee Minhyung.

Ánh mắt Lee Minhyung như có lửa nhìn chằm chằm vào cậu khiến cho Minseok thân thể không tự chủ được cứng ngắc.

"Ai băng bó cho cậu?"

"Là bác sĩ riêng của vợ ông chủ Jeong."

"Ý cậu là Kim Hyukkyu"

"Đúng vậy"

Nghĩ sẵn trong đầu rất nhiều lí do nhưng đến cuối cùng Ryu Minseok vẫn đưa ra câu trả lời có tám mươi phần trăm là sự thật, cậu không quen thuộc nơi này, nếu nói dối chỉ sợ nếu Lee Minhyung hỏi tiếp sẽ không thể trả lời.

"Đúng là trùng hợp"

Bỏ lại một câu rồi quay sang nhìn nơi khác, thái độ không muốn cùng Ryu Minseok nói tiếp, Minseok khịt mũi thở phào, chắc là giám đốc Lee của cậu chưa phát hiện ra gì đâu.

Xuyên suốt buổi tiệc cho đến khi ra về, Lee Minhyung không hề nói với Ryu Minseok một câu nào thậm chí đến một cái liếc nhìn cũng không dành cho cậu.

Giám đốc Lee giận cậu rồi à?

Nỗ lực muốn giúp giám đốc đỡ rượu của trợ Ryu hoàn toàn phá sản bởi mỗi lần Minseok muốn đưa tay ra tiếp lấy ly rượu đều bị Lee Minhyung trước một bước uống cạn.

Tiệc rượu kết thúc Ryu Minseok phải dìu Lee Minhyung hình như đã ngà say đi ra xe, Moon Hyeonjun thì không biết đã về từ khi nào. Minseok choàng một tay của Lee Minhyung qua vai mình, tay của cậu đỡ lấy eo anh, thân hình to lớn của anh như ôm trọn lấy cậu, phủ kín chặt chẽ không còn khe hở.

Đỡ Lee Minhyung vào hàng ghế sau, người uống say sẽ dễ khó chịu, Minseok định lên ghế phía trước để cho anh ở hàng ghế sau thoải mái một mình. Khi tay cậu định đóng cửa xe thì lại bị một bàn tay khác chặn lại, Lee Minhyung mắt nhắm nghiền tưởng như đã ngủ bây giờ đang nắm lấy tay cậu, đôi mắt đỏ lên vì men nhìn cậu không cử động.

"Tôi lên ghế trước để giám đốc nghỉ ngơi"

Trợ lí Ryu thử thoát ra khỏi cái nắm của Lee Minhyung vài lần như không được, anh từ lúc cầm tay cậu vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt ngoan cố không chịu buông, Minseok đành phải chịu thua ngồi vào hàng ghế sau cùng anh.

Lee Minhyung bật tấm ngăn giữa xe, phía sau như trở thành một không gian riêng biệt, Minseok quan sát từng hành động, không biết có đúng là anh đang say không nữa.

Hành động tiếp theo của Lee Minhyung làm Minseok không biết phải làm sao, cậu vừa tìm được tư thế thích hợp ngồi xuống ghế anh liền dựa đầu vào vai cậu, có vẻ là đã rất mệt, nhưng khiến cậu căng thẳng không dám thở là phần mũi của Lee Minhyung kề sát vào gáy của cậu, đôi môi chỉ cần một nhịp xốc nảy của xe là chạm ngay vào cổ Minseok.

Hơi thở đều đều của Lee Minhyung phả lên gáy cậu, nơi có tuyến thể mỏng manh chưa phát triển hoàn chỉnh, lưng và trán Minseok đổ một tầng mồ hôi, cậu không dám đẩy giám đốc mình ra chỉ có thể cố gắng hết sức kìm chế bản thân để không thả ra một chút pheromone nào, khoảng cách này gần quá đi.

Về phía Lee Minhyung đang chôn đầu vào hõm cổ của Ryu Minseok, phần sau bữa tiệc quả thật anh đã tức giận với cậu, anh cảm nhận được cậu đang giấu diếm điều gì đó cho nên anh đã không thèm để ý đến cậu, suy nghĩ đó cứ trong đầu Minhyung khiến anh rất khó chịu cho nên cứ uống không ngừng.

Dù uống rất nhiều rượu nhưng Minhyung không say, cồn chỉ làm anh hơi mệt mỏi buồn ngủ thôi, đoạn đường được Ryu Minseok dìu đi, những cơn gió của anh khi ở cạnh cậu luôn là cơn gió mang theo con sóng nhẹ nhàng, khiến đầu óc anh cũng rất thoải mái, những suy nghĩ khó chịu cũng được cuốn đi đâu mất.

Lee Minhyung dần ngủ thiếp đi, đã rất lâu rồi anh không được ngủ thoải mái như vậy, trong cơn mê anh lại ngửi được mùi đào chín ngọt vươn trên đầu mũi, rất giống với mùi đào mà anh đã ngửi được khi tối, khác là lúc đấy phảng phất không rõ còn bây giờ Minhyung cảm giác chỉ cần nhích lên một chút là đã có thể chạm vào, cắn một cái là thưởng thức được vị ngọt của quả đào chín.

Lee Minhyung chìm trong vườn đào không muốn thoát ra.

— hết chương 8 —


đào này là đào chưa chín, ăn đào này không được trường sinh bất tử mà còn bị ở tù như chơi đó nha =)))

xốp đang rất cố gắng vào ngày T1 đấu dù thắng hay thua đều vẫn sẽ có chap mới ❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net