5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi thịt nướng nhất thời làm Minseok ngẩn ngơ, mãi cho đến khi điện thoại rung lên mới lôi nó khỏi dòng suy nghĩ.

Kéo phần tin nhắn ra, sắc mặt Ryu Minseok lập tức trở nên trắng bệch.

Nó cố đè nén cảm xúc dâng lên trong đáy mắt, nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi đứng dậy, nói với mọi người: "Xin lỗi nha, em ra ngoài một lát."

Sau đó quay người vội vã rời đi, cả áo khoác cũng quên mang theo.

Lee Minhyeong trầm ngâm dõi theo bóng lưng của bạn.

Bữa ăn gần vãn rồi mà Minseok vẫn chưa quay lại.

Cả đám đang có tí men, bấy giờ càng cao hứng, sôi nổi đòi huấn luyện viên dắt đi hát hò, Bae Seongwoong lờ phắt cầm thẻ tín dụng đi thanh toán.

Lee Minhyeong cứ chốc chốc lại ngóng ra ngoài cửa, mãi vẫn không thấy bóng dáng Ryu Minseok đâu.

"Hyung," Lee Minhyeong ngăn Bae Seongwoong lại, "Minseokie có nhắn cho anh nói cậu ấy sẽ về không?"

Bae Seongwoong rút điện thoại ra xem: "Có này, kêu tụi mình đi trước... thằng nhóc này biến đi đâu thế không biết?

Lee Minhyeong mím môi: "Thế mấy anh đi hát trước đi, em không đi đâu."

"Không đi chơi à?"

"Em sợ Minseokie không tìm được áo." Lee Minhyeong cười cười xua tay với anh. "Em ở đây chờ cậu ấy."

"Nhắn cho nó một cái là được mà?"

"Ừm, để em nhắn cho cậu ấy."

Thấy Lee Minhyeong không có ý định rời đi, Bae Seongwoong đang còn hơi lưỡng lự, Lee Sanghyeok đã bước tới khoác vai lôi anh đi mất.

"Minhyeongie đúng là một đứa trẻ tốt bụng." Seongwoong vừa đi vừa cảm thán.

Lee Sanghyeok chỉ cười mà không đáp.

Cả bọn đi hết, nhà hàng thịt nướng vẫn ồn ào như cũ. Lee Minhyeong ngồi lại, nhìn đĩa kim chi còn thừa của Minseok khẽ cười.

Hai cô gái trẻ đến ngồi ở bàn bên, vừa cởi áo khoác dày vừa ríu ra ríu rít cười đùa, Lee Minhyeong thoáng nghe thấy chữ "Keria".

"Xin lỗi, cho hỏi hai bạn nhìn thấy Keria à?" Lee Minhyeong nghiêng người qua, lịch sự hỏi.

Hai cô gái vừa nhìn thấy Lee Minhyeong càng phấn khích hơn, biết được cả đám T1 vừa tụ họp ở đây mới năm phút trước gần như không nhịn được kêu lên đầy tiếc nuối rồi mới nói với Lee Minhyeong rằng, hai người vô tình gặp được Keria trong quán cà phê ở con phố bên cạnh nên đã lại gần xin chụp ảnh chung.

Đi qua một con đường, nơi góc phố là một quán cà phê nhỏ ấm cúng, Lee Minhyeong vừa liếc mắt đã phát hiện được Ryu Minseok đang ngồi bên trong, chưa kịp nhoẻn miệng cười đã thấy người ngồi đối diện bạn.

Không phải Kim Hyukkyu thì còn là ai nữa.

Quay lưng về phía cửa sổ lớn, Minseok cúi đầu ngồi đó, ôm tách cà phê đã không còn hơi nóng trên tay.

Kim Hyukkyu cũng cúi đầu, mấp máy môi, hình như đang nói chuyện. Thế rồi, đôi vai của Ryu Minseok bắt đầu run rẩy, Kim Hyukkyu ngập ngừng đưa khăn giấy qua, Ryu Minseok nhận lấy rồi giữ nó trong tay.

Cả hai người đều không nhìn thấy Lee Minhyeong đang đứng bên ngoài.

Lee Minhyeong chợt thấy hơi lạnh.

Cậu nhìn áo phao trong tay, có vài đốm trắng lấp lánh rơi lên đó, Lee Minhyeong vô thức nhận ra tuyết không biết đã rơi từ lúc nào.

Tuyết rơi lúc này vốn không nên lạnh đến vậy mới phải.

Lee Minhyeong thở dài, dựa vào vách tường của con hẻm nhỏ bên ngoài quán cà phê, cúi đầu tỉ mẩn gạt tuyết ra.

Hoá ra là Kim Hyukkyu.

Chẳng trách Minseok gấp gáp chạy đi như thế.

Nhưng mà ban nãy tên nhóc kia lại khóc nữa à?

Lee Minhyeong vẫn không ngơi tay, vừa phủi vừa suy nghĩ, Kim Kwanghee không cản Minseok uống rượu, Kim Hyukkyu lại làm Minseok khóc, họ Kim đúng là chẳng có gì tốt đẹp.

Đêm của Seoul sầm uất vô cùng, người đi đường vội vã qua lại, chẳng ai chú ý đến Lee Minhyeong đứng ở một góc đường.

Không biết đã qua bao lâu, tuyết cũng đã ngừng rơi.

Cửa quán cà phê hé mở, Ryu Minseok bước ra.

Lee Minhyeong vội vàng đứng thẳng dậy, vẫy tay với bạn: "Minseokie!"

Nghe thấy giọng cậu, Minseok sửng sốt, hiển nhiên bạn không ngờ tới Lee Minhyeong lại chờ mình ở đây, nhìn áo khoác trên tay cậu, rồi nhìn cậu, lại nhìn tay cậu, rồi lại nhìn cậu: "Sao cậu đứng đây?"

"Đoán xem?"

Minhyeong bước tới, lấy áo phao chụp lên đầu Minseok, "Bao nhiêu tuổi rồi vẫn không làm người ta bớt lo."

Minseok kéo áo ra khỏi mặt mình, vừa mặc lại áo vừa hỏi cậu: "Cậu đứng đây chờ tớ à?"

Không cần đợi Lee Minhyeong trả lời, Ryu Minseok nhìn lớp tuyết lấp lánh phủ trên vai cậu đã tìm được đáp án.

Lee Minhyeong buông lời nói dối: "À, tớ vừa đi ngang qua đây thấy cậu với Hyukkyu hyung ngồi ở trỏng, định cứu cậu khỏi chết cóng mới đứng đợi một tí."

Nhắc đến Kim Hyukkyu, Ryu Minseok vô thức quay đầu nhìn vào trong tiệm.

Kim Hyukkyu cũng thuận thế nhìn sang, bốn mắt giao nhau, Minseok dời mắt trước.

Lee Minhyeong cũng nhìn qua, Kim Hyukkyu mỉm cười với cậu.

Lần này Lee Minhyeong không cười đáp lại, chỉ nhẹ cúi đầu chào hỏi từ xa, Kim Hyukkyu cũng gật đầu đáp lại.

Lee Minhyeong thu lại ánh mắt, "Lạnh không? Muốn bắt xe về không?"

"Đi bộ được rồi, cũng chẳng xa mấy."

Ryu Minseok lắc đầu, chóp mũi không biết do lạnh hay vừa mới khóc xong vẫn còn đỏ bừng.

Minseok đi trước một bước, Minhyeong quay đầu chào Kim Hyukkyu một cái rồi nhanh chân đuổi theo Minseok, quàng tay qua vai bạn.

Minseok bị trọng lực đè lên khiến bước chân lảo đảo, cau có quay qua. "Làm gì thế!"

"Minseok à, về nhà thôi!"

Lee Minhyeong cười rạng rỡ, Ryu Minseok nhìn gương mặt tươi cười của cậu, hoàn toàn không hiểu sao cái tên này ngày nào cũng có thể vui vẻ như vậy.

Thua cuộc không khóc, bị đuổi khỏi phòng mình rồi ngủ ở phòng tập cũng chẳng phàn nàn, đứng đợi nó dưới tuyết thật lâu mà một câu thừa thãi cũng không hỏi.

"Lee Minhyeong." Ryu Minseok gọi cậu.

"Ơi?"

"Sao cậu có thể như vậy được thế?"

Minhyeong nghe không hiểu: "Như vậy cái gì cơ?"

"Tớ hỏi cậu, sao có để đối xử tốt với những người xung quanh như vậy được?"

Minseok lại vùi cằm vào trong cổ áo, thanh âm nghẹn ngào.

"Không phải tớ nói rồi à," Giọng nói của Minhyeong vang lên trên đầu nó, "Tớ thích cậu."

Lại là giọng điệu này, Ryu Minseok buồn bực: "Dẻo mỏ."

"Tớ khéo miệng mà." Lee Minhyeong càng cười tươi hơn, rồi chợt nghiêm mặt lại, không nhìn Ryu Minseok cứ vậy kéo nó đi.

"Sanghyeok thì sao? Cậu cũng tốt với ảnh lắm, đặt đồ ăn vẫn nhớ order gà rán cho ảnh."

"Sanghyeok hyung hả, đương nhiên là thích rồi."

"Còn Choi Wooje?"

"Thích chứ."

"Moon Hyeonjun?"

"Cũng thích."

"Joe?"

Minhyeong cười to: "Thích luôn."

Cuối cùng, Minseok mới hỏi: "Còn tớ thì sao?"

Minhyeong theo quán tính trả lời: "Thích——"

Nói giữa chừng, Minhyeong nghẹn họng, đem cái thích đặc biệt này nuốt vào trong lòng.

"...Thích mà." Lee Minhyeong bình tĩnh nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net