4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Minhyeong nhặt quả trứng rung lăn đến bên chân, từ tốn rút một tờ khăn giấy lau đi dịch nhờn trên đó rồi đặt nó lên tủ đầu giường cái cạch.

Lee Minhyeong vẫn chưa kịp sấy tóc, những sợi tóc ướt mưa bết lại thành từng lọn rơi xuống trán. Anh ta hơi khom người xuống, xoa đầu Ryu Minseok như thể rất quen thuộc rồi vuốt ve khuôn mặt nó.

"Cần giúp gì không?"

Ryu Minseok cảm thấy bản thân nó lúc này hẳn là rất nhếch nhác. Nó chỉ thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của Lee Minhyeong. Đầu óc trống rỗng, mất đi khả năng đối phó với những tình huống phức tạp, cũng không còn đủ tỉnh táo để kháng cự nhưng hành động thân mật quá mức của anh ta.

Ryu Minseok bối rối chết trân nhìn đôi mắt đẹp ấy, cảm nhận bàn tay nóng rực trên má mình, nhưng lúc này đôi mắt nồng nàn chẳng mang chút ấm áp. Cơ thể nó như chiếc vòi nước, ánh mắt chằm chặp là van xả, khiến hậu huyệt của nó tràn ngập ham muốn.

Ryu Minseok còn chưa rõ anh ta làm nghề gì, chỉ biết khớp ngón tay của Lee Minhyeong có một lớp chai mỏng, đang mơn trớn vành tai nóng rực của nó.

Lee Minhyeong đang chờ đợi câu trả lời của Ryu Minseok.

Bây giờ Ryu Minseok cần nước, cần đá, bất cứ thứ gì có thể hạ nhiệt. Nhưng không hiểu sao, ngón tay của Lee Minhyeong như thể vương đầy mùi tanh của xương cá, khiến nó hệt như một con mèo chỉ biết theo bản năng cọ vào.

Thường thì sau mỗi lần đạt cao trào Ryu Minseok cần nghỉ một lúc, nhưng hôm nay lỗ nhỏ của nó vẫn vô cùng ngứa ngáy, khao khát vẫn chưa ngơi. Ryu Minseok kéo bàn tay còn lại của Lee Minhyeong, cách một lớp vải nắm lấy dục vọng chưa từng có ai chạm vào ngoại trừ mình ra.

Quy đầu đã dớp dính tinh dịch từ trước, chắc chắn sẽ nhuốm bẩn những ngón tay sạch sẽ của anh ta ngay lập tức.

Xin lỗi, Ryu Minseok thầm nghĩ, tôi sẽ tạ lỗi sau, còn lúc này—

"Minhyeong-ssi, giúp tôi một chút được không?"

Lee Minhyeong không nói gì, bàn tay lả lơi mơn trớn như ngầm đồng ý. Tay anh ta thực sự rất lớn, lớn hơn tay của nó một vòng, cảm giác bao bọc mạnh mẽ không ngừng kích thích phía trước. Nó vốn không phải người có thể kiên trì lâu, dưới sự vuốt ve nhịp nhàng có chủ ý của Lee Minhyeong, nó nhanh chóng xuất tinh.

Ryu Minseok nắm chặt lấy cánh tay của Lee Minhyeong bằng cả hai tay, sung sướng quá đỗi khiến nó run rẩy rên rỉ. Lee Minhyeong bôi thứ Ryu Minseok vừa bắn ra lên mặt nó, lưỡi vô tình quét qua khiến nó nếm phải một ít tinh dịch của chính mình.

Đẹp thật, ánh mắt của Lee Minhyeong tối sầm lại, hạ thân cũng bắt đầu ngóc dậy.

Dâm dịch vẫn còn sót lại trên tay, tạm thời Lee Minhyeong chưa có ý định dừng lại. Ngón giữa thăm dò lối sau của Ryu Minseok, chính xác đâm vào.

"Ah...ưm..."

Chỉ mới đưa vào một đốt ngón tay, vách thịt mềm mại đã mút chặt lấy. Tiếng rên chẳng thể phân biệt là Ryu Minseok đang sung sướng hay đau đớn, vậy nên Lee Minhyeong tiếp tục đẩy thêm một đốt nữa.

"Không, không được!" Ryu Minseok hoảng loạn đè tay anh ta lại, ngăn không cho tiến vào sâu hơn.

"Sao không?"

Lee Minhyeong mang theo chút tàn nhẫn, ngu ngơ hỏi lại, mặt Ryu Minseok tức thì nóng như phải bỏng, bỗng chốc không thốt lên lời. Có ai như nó nứng đến mức phải nhờ hàng xóm giúp mình giải tỏa không cơ chứ?

Tuy nhiên Lee Minhyeong cũng không làm khó nó nữa, rút tay về. Khi ấy Ryu Minseok mới nhìn kỹ, ngón tay anh ta lấp loáng dịch nhờn nhầy nhụa, cùng những sợi chỉ bạc dấp dính giữa những kẽ tay.

"Xin lỗi Minhyeong-ssi"

Khóe miệng Lee Minhyeong khẽ nhếch lên, rồi lấy giấy lau tay. Vừa giúp đỡ xong chưa gì đã trở nên xa lạ như vậy rồi sao.

Ryu Minseok cúi gằm, không nhìn anh ta nữa. Sau khi giải tỏa dục vọng nó mới thấy xấu hổ vì đã đánh mất lý trí, bây giờ thực sự không muốn tiếp tục ở chung một phòng với anh ta thêm một chút nào.

Bên ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh.

"Thế thì hẹn gặp lại lần sau nhé."

Lee Minhyeong để lại một câu như vậy, rồi mang theo chiếc ô trong suốt để ở cửa, rời khỏi lãnh địa của Ryu Minseok.


_


Doongie như thường lệ, lúc lắc cái đuôi cùng thân hình mũm mĩm lao về phía chủ. Hôm nay hắn về nhà trễ nhà hơn mọi khi, bé đã đợi lâu lắm rồi.

Sau khi đổ thức ăn mới cho Doongie, Lee Minhyeong đứng trước gương trong phòng tắm, hiếm khi ngắm nhìn bản thân từ đầu xuống chân

Trong gương phản chiếu hình ảnh hiện tại của hắn, vành mắt ửng đỏ, mái tóc rồi bù trông thật bê bối, chất dịch Ryu Minseok để lại trên tay hắn đã khô từ lâu, chẳng còn lại dấu vết gì.

Đã đến lúc tắm nước nóng rồi.

Nhưng trước khi làm việc đó, Lee Minhyeong nhìn chằm chằm bàn tay vừa đâm vào hậu huyệt Ryu Minseok, rồi lần xuống hạ bộ của mình.



_


Cơn mưa lớn đã tạnh, nhưng những gì xảy ra vào buổi chiều hôm đó vẫn ám ảnh tâm trí Ryu Minseok. Nó tự nhủ, có lẽ nên coi đó như "tình một đêm" rồi quên đi. Những ngày sau đó nó cũng không còn gặp lại Lee Minhyeong nữa.

Wangho hyung nói đúng, nó nên tìm người yêu thôi.

Nếu có người yêu, thì chứng nghiện sex sẽ không còn là vấn đề, quan hệ với người yêu cũng là lẽ đương nhiên mà. Phải chăng vì nó chưa từng yêu ai nên mới tò mò và ham muốn chuyện này đến vậy?

Nhưng nó vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Trong chuyện tình dục, Ryu Minseok như mắc phải một chứng bệnh, ham muốn thể xác đã vượt xa nhu cầu tâm lý.

Ryu Minseok lại không nhận ra rằng, dù chỉ mới gặp Lee Minhyeong hai lần, nhưng ham muốn dành cho Lee Minhyeong dường như đã vượt qua ham muốn thể xác đơn thuần.

Qua lời giới thiệu của Han Wangho, Ryu Minseok gặp gỡ với một người mới. Lúc gặp nhau, người đó mặc một chiếc áo sơmi màu xanh nhạt.

Mặc dù kiểu dáng hoàn toàn khác nhau, nhưng Ryu Minseok không khỏi liên tưởng đến lần đầu tiên gặp Lee Minhyeong trong thang máy.

Có lẽ biểu cảm lơ đãng của nó quá rõ ràng, người đối diện ho khan một tiếng, kéo sự chú ý của Ryu Minseok trở lại.

"Ôi, xin lỗi anh Park nhé. Anh vừa bảo mới chuyển từ Trung Quốc về à. Bên bển có nhiều món ngon lắm đúng không? Em cũng từng đến Thượng Hải và Thành Đô vì công việc, hai thành phố đó thú vị lắm."

Park Jaehuyk nhìn cậu em nhỏ xinh xắn trước mặt rồi gật đầu, nhớ lại lời dặn dò của Han Wangho.


"Minseok của bọn này tốt lắm, mỗi tội mãi không tìm được người đàng hoàng. Dù sao nó cũng chả thích kiểu người như chó Golden giống cậu đâu, thôi thì nhờ cậu tìm hiểu nó một chút nhé."

"Sao lại là tôi?"

"Thì chỉ có cậu tôi mới có thể thoải mái bắt chẹt chớ sao. Cậu thử giải tỏa tâm lý cho thằng bé từ các góc độ khác nhau xem được không, nào về tôi sẽ cho cậu biết tình hình thực tế của Kim Kwanghee ở DRX."

"Ác quỷ! Anh đúng là đồ ác quỷ!"

Park Jaehuyk hết cách đành phải gật đầu đồng ý, nhưng vẫn phải tròng thêm một câu.

"Phiền anh đi chết luôn đi được không?"

"Được chứ, đợi tôi sống đến khi nhận được lương hưu rồi đi du lịch vòng quanh thế giới hai mươi năm trọn vẹn, tôi sẽ ra đi một cách mỹ mãn như lời cậu nói nhá."

Han Wangho đáp lại vậy đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC