5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai bận rộn bắt đầu bằng một ly Iced Americano, những viên đá vẫn đang lắc lư trong cốc cà phê màu nâu đậm. Thông báo thay đổi nhân sự vừa được ban hành.

"Minseok, em tiếp nhận người này nhé." Han Wangho lấy một bản sơ yếu lý lịch từ đống tài liệu. "Là cháu trai của sếp đấy, trước đây nghe đồn làm trò bốc đồng quá nên bị gia đình gửi sang Đức học hành tử tế, mới tốt nghiệp thôi."

"Thành tích tốt lắm, hồi trước còn tham gia rất nhiều cuộc thi cùng tụi mình, thứ hạng cũng không tồi."

"Ầy, Lee Sanghyeok cũng thật là, là cháu trai có thể nhét bừa vào bộ phận phát triển tụi mình sao?"

"Cứ tưởng là đàn anh của tụi mình rồi muốn làm gì thì làm hả? Phải kiếm ổng đòi thêm tiền thưởng mới được"

Han Wangho lải nhải một tràng, tay cầm bản sơ yếu lý lịch khoa tay múa chân, Ryu Minseok mãi mới giữ được cổ tay ổng để lấy bản lý lịch.

"Nhưng mà chả phải Wangho hyung đến đây vì Sanghyeok hyung à? Với lại lựa chọn của Sanghyeok hyung sẽ không..."

Giọng của Ryu Minseok nghẹn lại nơi cuống họng, như thể trong người mọc ra một sợi dây leo rồi giữa chừng mắc kẹt trong cổ họng, tưởng chừng sắp nôn ra tới nơi. Han Wangho nhận ra có gì không ổn, ngẩng đầu lên nhìn Minseok.

"Sao thế Minseok?"

"Không thể nhầm được..."

Ryu Minseok như vừa bừng tỉnh, Han Wangho chỉ đơn giản nghĩ rằng nó lo ma mới không thể phối hợp tốt trong công việc. Ông anh vừa cằn nhằn quay qua an ủi Minseok.

"Hồ sơ của Minhyeong không tệ lắm đâu, nhưng đương nhiên chúng ta sẽ không chỉ dựa vào đó mà giữ cậu ta lại, còn phải xem xét tình hình thực tế của cậu ta nữa chứ."

"Dù là cháu trai của sếp hay quen biết với tụi mình từ trước cũng đâu có dễ ăn. Nên Minseok đừng lo quá nha, lát nữa anh gửi số cậu ta cho, em cứ add cậu ta trước đi."

Chỉ là Han Wangho không nhìn thấy, khi Minseok mở trang cá nhân của người được giới thiệu không còn mục thêm bạn nữa, mà chỉ có một lời chào hỏi trống trải treo ở đó, chưa được trả lời.

gumayusi: hello, kết bạn được không?





Ryu Minseok quay trở lại làm việc trong hoang mang. Có thể coi là may mắn không? Sức mạnh tinh thần được tôi luyện bắt đầu phát huy tác dụng vào lúc này.

"Minseok à."

Han Wangho ngập ngừng cầm ly Americano tựa vào cạnh bàn làm việc của Ryu Minseok. Tuy rằng anh cảm thấy Minseok sẽ không thể nào rung động trước Park Jaehyuk, nhưng chuyện tình cảm ai nói trước được điều gì? Đắn đo hồi lâu anh mới mở lời.

"Em thấy người anh giới thiệu thế nào?"

Sáng sớm Ryu Minseok đã nhận được thông báo rằng mã chương trình nộp vào tuần trước có vấn đề nên đang kiểm tra từng dòng một.

Lúc Han Wangho đứng bên cạnh, nó cứ ngỡ ảnh sẽ tiếp tục chủ đề Lee Minhyeong gia nhập bộ phận phát triển, ai dè lại hỏi về Park Jaehuyk, cũng làm nó thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Nó nhấc tay khỏi bàn phím, cầm lấy cốc cà phê của mình, ung dung uống một ngum rồi mới trả lời.

"Wangho hyung, sao lại đi giới thiệu đối tượng hẹn hò của Kwanghee hyung cho em thế hả?"

Han Wangho ngượng ngùng gảy gảy mái tóc xoăn của mình.

Ầy, tin tốt là Ryu Minseok không thích tên chó Golden ấy, tin xấu là Minseok biết Park Jaehyuk đang hẹn hò với Kim Kwanghee.

"Ồ, em quen Park Jaehyuk à, cứ tưởng không biết chứ."

Giọng nói càng lúc càng thiếu tự tin, âm lượng càng lúc càng nhỏ dần.

"Công việc là kiểm tra tính đúng đắn của phần mềm, mới trở về từ Trung Quốc, trước đây còn làm chung công ty với hyung, bảo sao cứ thấy quen quen."

"Rồi rồi, Minseok nhà mình thông minh quá trời."

"Thật ra Kwanghee hyung cho em xem ảnh rồi, hehe."

Ryu Minseok cười khoái chí, thật ra lúc mới gặp nó vẫn chưa nhận ra ngay, chẳng qua anh ta quá khác biệt so với những người khác.

Trước đây, những người mà các anh của nó giới thiệu thường có tình ý với nó, ánh mắt của họ luôn lấp lánh thứ ánh sáng khó gọi tên, làm người ta cảm thấy như bị ràng buộc, không thoải mái tí nào.

Mặc dù cặp mắt dưới tròng kính của Park Jaehyuk mang theo sự tò mò thấy rõ, nhưng lại không có cảm giác dò xét khó chịu đó. Chưa kể phần giới thiệu bản thân nghe rất quen, nên việc đoán ra danh tính của anh ta cũng dễ như trở bàn tay.

"Ài, Kim Kwanghee thật là..."

"Tình hình DRX bây giờ xấu lắm à? Kwanghee hyung chả thèm hé răng gì với em, cứ tỏ ra không có gì, nhưng lúc bàn giao công việc lại chẳng thấy ảnh đâu."

Han Wangho xoa đầu Ryu Minseok, thực ra anh cũng không biết rõ tình hình cụ thể của DRX, chỉ biết hợp đồng mà Kim Kwanghee đã ký khiến cậu ta không thể rời đi trong thời gian ngắn, chỉ có thể nghe theo sắp xếp của cấp trên.

Lần trước cùng nhau đi uống rượu, Kwanghee chỉ lẩm bẩm than thở mấy câu, như là "biết trước sẽ bị thay thế", "việc này đã được lên kế hoạch từ lâu rồi", "chỉ không ngờ đến sớm như vậy", "chắc là do tôi làm chưa đủ tốt."

Tuy nhiên tạm thời Han Wangho không định kể lại cho Ryu Minseok nghe, nếu không với tính cách của nó, chắc chắn sẽ lao đến trước mặt Kim Kwanghee rồi như một chú cún con nhặng xị hỏi mãi không ngừng, giống như con chó khác đến giờ vẫn đang gửi tin nhắn cho mình, chó hàng real.








Mặc dù nói sẽ làm đồng nghiệp, nhưng cho đến khi tan làm vào thứ sáu, anh chàng Lee Minhyeong này vẫn chưa đến chỗ làm, khiến Han Wangho có chút bực bội.

"Gì chứ, chủ nghĩa tư bản bọn họ làm vậy có khác nào bắt nạt những người lao động chúng ta đâu?"

Ryu Minseok nhìn chiếc kính Han Wangho đang đeo, gãi gãi cổ hỏi.

"Wangho hyung, cặp mắt kính đó nhiêu tiền thế?"

"Này á hả? Không nhớ lắm, hình như 1700$? Không tới 1800$ đâu."

Hai đứa nhìn nhau chìm vào im lặng, ầy, chủ nghĩa tư bản hóa ra chính là mình. Phất tay một cái, Han Wangho quyết định dắt cả phòng phát triển đi ăn một bữa ra trò.

Vậy nên, ở Hàn Quốc nơi ranh giới giữa tiền bối và hậu bối rất rõ ràng, kiểu hòa hợp trong bộ phận phát triển này thực sự hiếm có khó tìm.


"Moon Hyeonjun, tui muốn ăn cái đó."

"Cái này à?"

"Ừa ừa."

"Yah! Choi Wooje! Đấy là thịt bò viên tôi lấy cho Ranran, Moon Hyeonjun đừng có mà động vào!"

"Trong bát của Doran cả đống thây! Lấy một cục thì đã làm sao!"

"Wa, Wangho à, loại nước chấm trên Insta giới thiệu ngon lắm nè, thử miếng không?"

"Thôi đi Son Siwoo, đồ ăn ngon mà có phần tôi à."

"Dohyeonie chắc không từ chối anh đâu ha?"

"Aniya, em giỏi nhất là từ chối anh đấy."


Trong quán lẩu nghi ngút khói, không hiểu sao có thể nghe giọng từng người rõ mồn một, chuông điện thoại của Han Wangho bỗng chốc reo lên.

Anh ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại mang theo một người. Han Wangho có vẻ buồn bực, tất nhiên không phải vì người anh dắt tới, mà là vì cuộc điện thoại vừa rồi.

"Mấy đứa chào hỏi đi, đây là đồng nghiệp mới của chúng ta, Lee Minhyeong."

Ryu Minseok đang vật lộn với miếng thịt bò nóng hổi trong miệng trợn tròn mắt. Nước chấm mè rang học được trên mạng trôi tuột xuống cổ họng, hơi nóng kích thích amiđan.

"Khụ khụ... khụ khụ khụ...khụ khụ..."

Uống một ngụm nước chanh người bên cạnh đưa cho, Ryu Minseok mất một lúc lâu mới chấp nhận sự thật rằng Lee Minhyeong đã ngồi xuống chào hỏi mọi người xung quanh.

"A! Lee Minhyeong, có phải hồi trước cậu học cùng trường trung học với bọn tôi không? Ây, Moon Hyeonjun cậu nhớ không?"

Son Siwoo vẫn nhớ Lee Minhyeong, anh trai cậu ta làm game rất giỏi, hồi đó hợp cạ là chơi tới bến thôi, ai quan tâm tuổi tác chứ

"Yah, Lee Minhyeong! Sao về mà không báo cho bọn này một tiếng?"

Moon Hyeonjun đấm tay với Lee Minhyeong, hai người bọn họ thân nhau từ thời cấp ba, dù sau đó Lee Minhyeong phải đi du học ở Đức nhưng vẫn còn giữ liên lạc.

"Em đi vệ sinh tí."

Âm thanh kéo ghế vang lên rất rõ ràng. Ryu Minseok cảm thấy lồng ngực mình như bị nén lại, oxy không thể theo hơi thở đi vào phổi.

Chạy ngay đi, té trước rồi tính.

Ryu Minseok không hề hay biết lúc rời đi vạt áo nó đã quẹt phải cốc nước cam. Han Wangho định gọi nó lại nhưng nó đi quá nhanh, để lại Lee Minhyeong ướt nhẹp nước cam và Han Wangho sững sờ nhìn nhau.

"À, Minseok nó hơi ngại người lạ."

Han Wangho giải thích, Lee Minhyeong lấy giấy ra lau, cuối cùng vẫn đứng dậy.

"Không sao đâu Wangho hyung, em cũng vào nhà vệ sinh chút."

Han Wangho gật đầu, đợi Lee Minhyeong khuất bóng, Son Siwoo mới nháy nháy mắt với Han Wangho. Ê, coi bộ Minseok nhà mình có quen với anh chàng Lee Minhyeong mới tới này đó.

"Gì thế, mắt anh bị động kinh à?"

Park Dohyeon gắp một miếng bí đỏ vào bát Son Siwoo, không nhịn được khịa một câu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC