B - Hai mươi lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc Minseok bị đẩy vào phòng cấp cứu tới giờ đã hơn 12 tiếng, Minhyung vẫn lặng thinh ngồi trước dãy ghế dài, mặc cho mọi người ở xung quanh có cố gắng trò chuyện, anh dường như vẫn đặt ánh mắt lơ đãng của mình đi nơi khác, mà gương mặt lại không mang chút cảm xúc nào. Cả người không mang đến cho người bên cạnh một chút cảm giác nào là có sự sống ở kế bên.

Chỉ đến khi ánh đèn phòng cấp cứu tắt đi, bác sĩ bước ra với một tiếng thở phào, Minhyung dường như mới hít thở lại được bình thường.

"Còn may mang đến kịp, bằng không có phật tổ đến cũng không cứu nổi. Tạm thời chưa vào thăm được cho đến khi chuyển ra phòng bệnh thường" - Vị bác sĩ dặn dò trước khi mệt mỏi rời đi sau một ca phẫu thuật dài

Minhyung vẫn không nói gì mà trạng thái của anh cũng tựa hồ bình tĩnh, anh rời khỏi khu cấp cứu, tìm về phía khuôn viên bệnh viện, mà Moon Hyeon Joon thấy vậy cũng không khỏi lo lắng chạy theo.

Minhyung đứng trước một gốc cây to, nặng nề thở hắt ra, rồi bất ngờ vung nắm đấm liền tục lên thân cây, mà Moon Hyeon Joon ở phía sau cũng chỉ có thể lặng im nhìn thằng bạn thân phát tiết.

"Được rồi! Minseok còn chưa tỉnh dậy, định nhập viện luôn à!" - Hyeon Joon thấy thân cây đã thẫm máu, mà tên bạn vẫn chưa định dừng tay.

Minhyung cuối cùng cũng ngừng lại, nhưng không nói năng gì, cứ như vậy ngồi thịch xuống mặt cỏ.

"Không phải lỗi của mày" - Hyeon Joon lại nói

"Không hẳn" - Minhyung nói rồi đứng dậy, bỏ đi mất hút

-

Chỉ mới hơn 7 giờ sáng, phòng khám khoa tâm lý vẫn chưa mở cửa nhận khách, vị bác sĩ vẫn đang thư giãn tận hưởng hương cà phê cùng mùi gió mát từ cửa sổ thổi vào, mà Lee Minhyung đã xồng xộc xông vào phòng, nắm tay vẫn còn đang bê bết máu.

"Tôi nghĩ mình không tự suy diễn. Có lẽ thật sự là em ấy." - Minhyung vừa nói, vừa quăng xuống bàn mặt dây chuyền hình trái tim bằng kim loại.

Mà vị bác sĩ trước đó gương mặt đang vô cùng thư thái, cũng nhanh chóng căng lại.

"Đây là nghi thức, lúc nhỏ khi mai táng cho Lucat, tôi đã vứt xuống 1 mặt dây chuyền hình trái tim tương tự. Chắc chắn là em ấy đang mô phỏng nó"

"Từ từ đã, có chuyện gì sao? Tay cậu bị sao vậy?" - Vị bác sĩ nọ trước một tràng của Lee Minhyung cùng sự mất bình tĩnh lạ thường của anh càng không hiểu gì

Minhyung kể lại cho ông nghe sự việc Minseok bị tấn công ở sau trường, 1 một nhát đánh sau đầu, vô số sau lưng. Mà hiện trường, Lee Minhyung thấy mặt dây chuyền mới tinh này được đặt một cách có chủ đích ngay bên cạnh Minseok.

"Nên không thể là trùng hợp hay đồ ai đó làm rơi được" - Minhyung khẳng định trước khi vị bác sĩ có cơ hội phản bác

"Nếu thật sự là cậu ấy, thế cậu ấy làm vậy để làm gì chứ?"

"Có lẽ là dày vò tôi" - Minhyung nhếch miệng cười, nụ cười khổ sở cùng cực

-

Lee Minseok em trai của Lee Minhyung - cậu em nhỏ luôn được anh hết mực cưng chiều.

Lee Minseok từ nhỏ đã sớm có những biểu hiện của một thiên tài, em thuộc mặt chữ trước khi vào lớp một, em yêu thích khoa học, thích tìm tòi đủ thứ về thế giới ngoài kia.

Minhyung rõ ràng cũng là một người thông minh sáng dạ, thế nhưng sự tò mò của Lee Minseok là vô hạn mà sự hiểu biết của một cậu thiếu niên như anh lại hữu hạn.

Cho đến một ngày, Minhyung điếng người nhận ra, em trai mình bày ra một bàn toàn xác chuột trước mặt con mèo trong nhà.

"Minseok! Em làm gì thế?"

"Em cho Lucat ăn. Nó chẳng chịu bắt chuột, nên em phải tự đi bẫy về cho nó nè" - Lee Minseok mặt vẫn lạnh tanh, tay đang ghì chặt cổ của em mèo tội nghiệp, dí vào miệng nó mấy cái xác chuột đáng sợ trên bàn

"Lucat không cần ăn chuột, nó có đồ ăn của nó mà. Em sao lại như thế?" - Minhyung gầm lên vì tức giận trước biểu cảm không có chút hối lỗi của em mình, anh giành con mèo ra khỏi tay nó

"Chán phèo" - Minseok cũng không hề phản kháng, tức tối dặm chân bỏ đi, để lại một mình Minhyung sững sờ ôm Lucat mà trấn an nó

Những tưởng đó chỉ là một trò đùa của một đứa nhỏ chưa rõ đúng sai, Lee Minhyung vì thương em nên cũng khép miệng lại không nói với ai, thế nhưng, mọi chuyện lại diễn ra theo một cách mà anh không thể lường được.

Buổi chiều u ám ấy, Minhyung vẫn như như in, mây đen tầng tầng lớp lớp kéo đến, sấm đã vang rền, Minseok vẫn ở đâu chưa về khiến Minhyung lo lắng chạy khắp nơi tìm, mãi cho đến khi cơn mưa đi qua, đêm tối mịt, lúc anh chạy ngang con hẻm cụt gần trường tiểu học liền bị tiếng mèo rên rỉ chói tai thu hút sự tò mò của anh.

Lee Minseok đang mổ bụng từng con mèo hoang trong con hẻm nhỏ để kiểm tra xem trong bụng bầy mèo đang mang thai chứa bao nhiêu con mèo con, tay nó có chút khó khăn khi lôi mèo con ra nhưng tuyệt nhiên không hề run rẩy, mà Minhyung đứng ở đó, chết trân nhìn người em mà mình hết mực yêu chiều đang tàn nhẫn hành hạ động vật.

Minseok đánh mắt lên nhìn anh, cười tươi đầy phấn khích thể như đang muốn khoe với anh điều lý thú gì đó.

"Anh xem này! Sáng nay em đã nói với bạn học là con mèo này chắc chắn mang thai trên 3 đứa, thể mà nó không tin, giờ thì xem nè, hẳn 4 đứa"

"Lee Minseok, em có biết mình đang làm gì không? Nếu để người khác thấy được chắc chắn em sẽ bị xem là quái vật"

"Quái vật? Vậy anh thì sao? Anh cũng xem em là quái vật sao?"

"Minseok à"

"Anh hai, anh thương em đúng chứ, chắc chắn không để người khác biết"

"Minseok, em có biết mình đang làm sai không?"

"Em biết lỗi rồi, anh hai sẽ che giấu cho em chứ? Sẽ không nói cho người lớn biết. Em không muốn trở thành quái vật" - Lee Minseok vẫn rất bình tĩnh nhắc lại câu nói

"Uhm" - Minhyung nhìn em trai nhỏ bé của mình, rốt cuộc cũng mềm lòng mà gật đầu, mặc dù tâm trí anh cũng vô cùng mâu thuẫn, anh không biết như thế nào sẽ là đúng

Thế nhưng, tâm trạng hoảng loạn của một cậu thiếu niên không thể dễ dàng qua mắt được mẹ mình.

Mẹ của Minhyung đã nhận ra được sự khác thường và cả sự lảng tránh em trai mình của Minhyung. Suy cho cùng Minhyung khi đó cũng chưa đầy 14, không thể nào tự mình ôm lấy bí mật đáng sợ này.

Kể hết mọi thứ cho mẹ, lòng anh thấy nhẹ nhõm vô cùng, nhất là mẹ đã hứa sẽ mang Minseok đi điều trị tâm lý, đó có lẽ là điều Minseok thật sự cần.

"Sao anh hai lại không đi cùng mình thế?" - Lee Minseok bán tín, bán nghi vì chuyến đi du lịch đột xuất mà anh nó lại không tham gia

"Anh phải ôn thi mà"

"Thế đợi anh thi xong đi, con muốn có anh đi nữa"

"Không được, lần này đi thăm bạn của bố mẹ, không dời được, Minseok ngoan đi, để anh ở nhà ôn thi"

Lee Minseok dẫu cho không chút tình nguyện thế nhưng cuối cùng vẫn phải đi cùng bố mẹ.

Có lẽ giây phút Minhyung vẫy tay tiễn cả nhà anh rời khỏi Kara, anh cũng chưa từng nghĩ đến đó là lần cuối anh được nhìn thấy họ. Chiếc xe mất thắng đâm thẳng xuống vực, chỉ là khi tìm thấy xác ông bà Lee, vẫn không thấy xác của em trai, vực sâu hun hút, rất khó tìm kiếm nên cuối cùng vẫn là kết luận chết chưa tìm thấy xác.

Tai nạn lần đó đã cướp đi gia đình hạnh phúc của Minhyung, cũng đi một đời yên ả của anh. Minhyung chưa từng ngừng tự trách chính mình. Giá như anh im lặng, giá như anh giữ bí mật đó, lặng lẽ tìm cách giúp em trai, có lẽ tai nạn khủng khiếp đó sẽ không xảy ra.

Hoặc giá như anh cùng đi, hoặc cùng sống, hoặc cùng chết.

Chẳng ai hiểu được cảm giác một mình cô độc giữa thế gian này đáng sợ đến nhường nào, hình ảnh em trai nhỏ vẫn luôn tìm đến anh trong những giấc mơ, bố và mẹ, mèo và chuột. Tất cả đều đang cầu cứu anh, nhưng cuối cùng chỉ là sự bất lực.

-

5 giờ chiều, Minseok đã tỉnh dậy, cơn đau ở đầu vẫn inh ỏi, thân thể cũng khó khăn để cử động, nhưng nó cảm nhận được bàn tay to lớn đang áp chặt lấy tay nó.

Nó dời ánh mắt nhìn xuống thì thấy Minhyung đang gục mặt xuống mặt giường dường như đang chập chờn ngủ, mà có lẽ động tĩnh nhỏ của nó đã vô tình kéo người nọ mơ màng tỉnh dậy.

Minhyung vừa thấy nó đã tỉnh, đã ngồi bật dậy, đôi mắt đã rưng rưng, lâu rồi không rơi nước mắt, những tưởng tuyến lệ đã tiêu biến từ bao giờ, nhưng lúc này nhìn người trước mặt, nhỏ bé, đau đớn mà tim anh như bị ai đó bóp nghẹn. Tất thảy toàn là hối hận và bất lực.

"Có đau lắm không?"

"Tay anh bị sao thế?" - Minseok hỏi, có lẽ nó đang chú ý đến đôi tay quấn băng của anh, cũng có thể nó cố tránh né câu hỏi kia

"Ngốc, giờ này là lúc quan tâm chuyện đó sao"

Minseok nhìn gương mặt dường như đã gầy hốc sau một đêm, mắt anh đỏ hoe.

"Em không sao? Chẳng phải đã tỉnh lại rồi sao" - Minseok khẽ cười, trấn an người đối diện

Minhyung cũng không nói gì thêm, chỉ khe khẽ gật đầu, anh khóc rồi, khóc trước em, cũng vì em mà khóc, anh nhận ra mình đã sợ mất đi em đến nhường nào.

Không phải anh không biết thứ cảm xúc khác biệt mà anh dành riêng cho em, anh không chối bỏ hay lảng tránh, chỉ là anh để mặc mọi thứ cho tự nhiên.

Với anh, tình cảm đó không cần gọi tên, nhưng nếu không chỉ mặt đặt tên, anh lấy quyền gì, danh nghĩa gì để ở bên em, bảo vệ em đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net