Flâneur 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu vốn dịu dàng nhưng lại không sánh bằng nụ cười của em...
/

Nắng sáng xuyên qua cửa sổ ban công chiếu vào, Từ Minh Hạo tỉnh giấc, xoay người định gọi Mẫn Khuê dậy nhưng không thấy anh đâu cả. 'Chắc là đi đâu đó thôi.' Cậu đi vệ sinh cá nhân, tắm rồi thay một bộ đồ khác cho chuyến đi hôm nay.

"Cậu dậy rồi à? Đến ăn sáng đi." Kim Mẫn Khuê cởi giày thay dép đi trong nhà, tay cầm một gói giấy thơm mùi bánh mì nóng. Anh đi thẳng vào bếp lấy dĩa, cốc chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả hai người.

"Cậu dậy từ bao giờ đấy, sao không gọi cả tôi nữa?" Từ Minh Hạo ngại bản thân ngủ nướng còn phiền người ta đi mua đồ ăn sáng sẵn cho mình.

"Tôi thấy cậu ngủ ngon nên không muốn đánh thức cậu, dù sao trời còn sớm ngủ thêm tí nữa cũng còn dư thời gian mà. Tranh thủ tận hưởng, đi làm không còn thoải mái vậy đâu."

"Ò, cậu mua gì đấy?"

Minh Hạo thấy anh đem hai đĩa bánh lên bàn ăn, cậu cũng nhanh chân đi đến mang hai cốc sữa ra hộ anh. Ăn sáng xong thì cả hai lại xách máy ảnh lên và xuất phát. Hôm nay họ đến quảng trường Signoria.

Quảng trường hình chữ L được vây quanh bởi những tòa nhà lịch sử như cung điện Vecchio, phòng trưng bày Uffizi, cung điện Uguccioni và trên con đường đến cây cầu Ponte Vechio lịch sử. Với dáng vẻ một pháo đài kiên cố, mặt tường đá để trần có lang cang đường răng cưa, cửa cuốn tròn mang đầy nét đặc trưng của kiến trúc Trung cổ. Ngắm nhìn cung điện Vecchinio người ta phải choáng ngợp trước vẻ đẹp cổ kính của nó, xung quanh cung điện có các tượng đá được trưng bày thấm đẫm tinh thần Phục hưng như đài phun nước thủy tề Neptune ở trung tâm, Hercules và Cacus, tượng David,... Từ Minh Hạo và Kim Mẫn Khuê thả bước chậm hơn để ngắm nhìn, thưởng thức cái đẹp và giá trị nghệ thuật của chúng. Từ Minh Hạo như đắm chìm trong thế giới nghệ thuật của mình vừa đi vừa ghi chép trong cuốn sổ tay, quên mất để ý đường đi suýt thì va phải cái hòm thư trên phố. Kim Mẫn Khuê bước đến kéo nhẹ cậu sang bên, nhẹ giọng cười nói :

"Cậu là trẻ con 3 tuổi à? Đi đường còn không thèm nhìn suýt thì va vào cái hòm thư rồi kìa."

Bị trêu là trẻ con nên cậu tức lắm nhưng chẳng thèm đáp anh, chỉ lườm một cái rồi lại đâm đầu vào thế giới của riêng mình. Mẫn Khuê bị bơ thì cười trừ, cầm máy ảnh lên chụp vài tấm kỉ niệm và tư liệu cho các dự án của công ty.

Đi một quãng không dài không ngắn, Kim Mẫn Khuê gặp một nhóm các họa sĩ vẽ kí họa ngoài trời, các khung gỗ treo những tấm tranh bằng chì, màu nước bay bay nhẹ theo làn gió sáng. Anh thấy thú vị nên kéo cậu đến bảo họ vẽ cậu.

"Tôi không có nhu cầu, cậu thích thì bảo họ vẽ cậu đi, sao lại vẽ tôi?" Từ Minh Hạo trong đầu nhiều chút hỏi chấm, không biết anh làm vậy chi, cậu cũng biết tự họa mà nhỉ.

"Tôi muốn có tranh du lịch kỉ niệm mà, cậu ngồi đây cho ông ấy vẽ đi, cậu muốn gì tôi đều nghe theo cậu, được chứ?" Kim Mẫn Khuê sắp nửa 50 tuổi đang bày vẻ mặt cún con vô tội lay người cậu hứa hẹn để có được một bức tranh kí họa cậu, thật là làm cho Từ Minh Hạo cạn lời.

"Được được, nghe cậu đừng lay nữa, tôi chóng mặt."

Kim Mẫn cún con Khuê được như ý thì cười tít cả mắt, anh quay sang nói với ông họa sĩ nãy giờ vừa chuẩn bị giấy bút vừa làm một cái bóng đèn 100W ban ngày.

"Voglio che disegni uno schizzo, disegna lui e ciò che lo circonda"
*Tôi muốn một bức kí họa, vẽ cậu ấy và khung cảnh ở đây*

"ok, vuoi disegnare con la matita o con il colore?"
*Được, cậu muốn vẽ bằng chì hay màu?

"Si prega di dipingere con il colore." *Vẽ bằng màu giúp tôi.*

Kim Mẫn Khuê đang yêu cầu ông họa sĩ thì Từ Minh Hạo cũng kéo anh ngồi xuống cùng mình rồi nói với họa sĩ :"disegniamo lui e me"
*Hãy vẽ cậu ấy và tôi.*

Ông họa sĩ gật đầu đã hiểu, anh quay sang nhìn cậu hơi nghiêng đầu ý hỏi chuyện này là sao, tại sao lại thành vẽ cả tôi và cậu rồi ? Từ Minh Hạo cười cười "Kỉ niệm không chỉ có mỗi tôi." Rồi quay sang nhìn hướng khác, để lại trong anh một sự bất ngờ cùng niềm vui nhỏ len lỏi qua tim. Trong suốt buổi kí họa, ánh mắt anh chưa dời đi khỏi góc nghiêng cậu lần nào, như thể có cái gì đó cuốn hút anh, chìm đắm không lối ra. Còn Từ Minh Hạo đang bị nhìn tới sắp cháy cả mặt khi trời còn mát dịu, gió thu đến vờn trên tóc mang cả sắc đỏ trên mặt cậu đi cùng.

Cuối cùng cũng xong, Từ Minh Hạo thầm thở nhẹ một hơi, đứng dậy cầm tranh ngắm nghía. Anh cũng thấy khá ngại, đi đến trả tiền cho ông họa sĩ còn được tặng một câu "siete una bellissima coppia" *Hai cậu thật đẹp đôi* lại làm Kim Mẫn Khuê một phen vừa vui vừa ngại, khẽ lướt nhìn Từ Minh Hạo xem cậu phản ứng thế nào nhưng có vẻ cậu không nghe thấy, còn đang mải mê ngắm tranh.

Anh cùng cậu đến mua 2 cốc Cappuccino nóng cầm ấm tay, Từ Minh Hạo mua thêm 1 cái bánh mì ăn cho đỡ chán. Đi đến một khoảng sân rộng gần đài phun nước cậu thấy đám
bồ câu đang đứng chụm lại ăn vụn bánh mà khách du lịch rải cho chúng. Các chú bồ câu trắng, xám đan xen chen chúc nhau với miếng ăn trên đất, chúng có vẻ quen với nơi này, cũng không ngại con người ngoảnh cái đầu nhỏ, nghiêng mắt tròn ngước nhìn người qua lại. Từ Minh Hạo thấy chúng khá thú vị, cũng xé một ít bánh vụn chụm tay lại rồi hạ thấp người cho mấy cô cậu lại ăn. Kim Mẫn Khuê nháy chiếc máy ảnh, lưu lại khoảnh khắc có chút đáng yêu này của cậu.

_____

Địa điểm tiếp theo cũng gần quảng trường Signoria, đó là phòng trưng bày Uffizi nổi tiếng, tầm vài phút cước bộ là đến. Mùa này ít khách du lịch, không cần xếp hàng đợi lâu vẫn vào được vì Từ Minh Hạo đã đặt vé trước rồi. Nơi này cậu muốn đến nhất bởi nó là một trong những bảo tàng quan trọng nhất của Italia, cũng như châu Âu và thế giới với các tác phẩm vô giá mà bất kì người nghệ sĩ nào cũng muốn tận mắt đến xem một lần trong đời.

Bảo tàng hình chữ U với 101 phòng trưng bày được chia theo các chuyên đề khác nhau. Hai chàng trai trẻ bị choáng ngợp trước sự đồ sộ của các tác phẩm nghệ thuật quý giá nơi đây. Mỗi khi đến với một tác phẩm, cả anh và cậu đều đứng nghiên cứu, ngắm nhìn thật lâu, đắm chìm trong cái đẹp đẽ của nghệ thuật tinh túy thời Phục hưng. Nơi nổi tiếng nhất của Uffizi là phòng trưng bày các tác phẩm của Botticelli, thưởng thức bức tranh Primavera và Birth of Venus của ông. Bên cạnh đó còn có tác phẩm của Filippo Lippi, Caravaggio và Michelangelo. Sau khi đi một lượt hết bảo tàng Từ Minh Hạo đã khá mệt, Kim Mẫn Khuê liền bảo cậu đi cùng mình lên tầng mái của tòa Uffizi để thư giãn. Anh gọi đồ uống và thức ăn nhẹ cho cậu. Anh nhìn cậu ăn sau đấy họ trao đổi một vài kiến thức về lịch sử bảo tàng cũng như các tác phẩm nổi tiếng, đa phần đều là Từ Minh Hạo nói anh nghe, anh đều ghi nhớ lại những điểm quan trọng mà cậu nói đến, sau đó giúp cậu chụp một tấm bên hành lang với khung cảnh cả quảng trường hoa lệ phía sau cùng bầu trời trong vắt mây tầng.

Cậu nhìn vào ống kính, nở một nụ cười thật xinh đẹp mà anh cho rằng nó còn dịu dàng hơn cả mùa thu nơi thành phố cổ.

Nghỉ chân một lát, anh và cậu tiếp tục đi đến cây cầu Ponte Vecchio lịch sử. Thế chiến thứ 2, nó không bị phá hủy, là một nhân chứng sống có giá trị lịch sử to lớn đối với nước Ý. Nhìn từ xa chỉ thấy hai dãy nhà cổ nằm hai bên đầu cầu và lơ lửng ngang con sông Arno. Cây cầu không có xe đi lại nên khá yên tĩnh, như một chiếc hang nhỏ màu vàng lấp lánh bắc ngang sông. Cầu có kiến trúc đặc biệt bởi nó như một trung tâm thương mại thu nhỏ với các giang hàng buôn bán tấp nập. Anh và cậu cùng đi đến hành lang Vasari để có thể ngắm trọn vẻ đẹp nên thơ của nơi này, phóng tầm mắt ra xa là những tòa tháp cổ kính, hai bên bờ các dãy nhà cổ nằm san sát nhau, đều mang một màu nâu trầm cổ điển.

Từ Minh Hạo dang rộng đôi tay như muốn ôm trọn cả thành phố vào trong mình, nhắm mắt cảm nhận vị Florence xen qua từng hơi thở. Kim Mẫn Khuê quay sang nhìn cậu trêu :" Cậu muốn làm nữ thần tự do à?"

Từ Minh Hạo :"..." cụt cả hứng, quê muốn chếttttt

Bỗng nghe thấy tiếng cười khúc khích của một bé gái, Từ Minh Hạo chính thức quê muốn xỉu. Bé gái mở to đôi mắt long lanh nhìn cậu, rồi giơ bó hoa trên tay hướng cậu nói:

" Signore, vuole comprare dei fiori?"
* Anh ơi, anh có muốn mua một ít hoa không? *

" Non compro fiori."
* Anh không mua hoa đâu bé.*

Bé gái quay sang Kim Mẫn Khuê mời mua hoa :"Acquista fiori per il tuo amante." *anh ơi, anh mua hoa tặng người yêu đi ạ.*

Thấy bé gái đáng yêu lại đi bán hoa dạo nên anh đã mua bó hoa bé bé trộn lẫn nhiều sắc màu với giá 8€. Bé gái vui mừng cảm ơn anh rồi lon ton nhảy chân sáo đi bán tiếp. Kim Mẫn Khuê quay sang đưa bó hoa cho cậu cầm giúp anh. Từ Minh Hạo mới hết đơ, cậu gọi với theo em gái nhỏ nói:

"ehi, non sono il suo amante!"
*Nàyyy, anh không phải người yêu của cậu ấy đâu nhé!"

Kim Mẫn Khuê buồn cười bảo cậu sao trẻ con thế, con nít nói bừa thôi mà. Anh bảo cậu chờ một lát, anh đi mua đồ rồi quay lại. Kim Mẫn Khuê chạy đến chỗ bán ổ khóa phía trong hành lang mua một chiếc, đặc biệt khắc tên của hai người lên ổ khóa " M&M " rồi cất vào túi áo. Anh về chỗ cậu bảo anh muốn uống cà phê nhờ cậu đi mua hộ. Từ Minh Hạo cũng không đắn đo gì nên đi ngay, thấy Từ Minh Hạo đã đi xa, anh lấy trong túi áo ra ổ khóa nhỏ khóa lên thành cầu rồi quăng chìa khóa xuống sông Arno, nhắm mắt nhỏ giọng cầu nguyện cái gì đó rồi chạy theo Từ Minh Hạo bảo anh không khát nữa, xém chút xíu bị cậu kí đầu, dọa thế thôi cậu không kí thật đâu, anh biết.

Cả ngày hôm nay kết thúc với câu hát vu vơ của cậu, tiếng cười khẽ của anh dưới bầu trời ửng hồng chiều tà, trăng lên. Mỗi ngày đều yên bình như vậy làm cho người ta cứ ngỡ mơ một giấc mơ lộng lẫy, nhưng thế thì đã sao, cứ hạnh phúc với mỗi giây bên nhau như vậy thôi...

___________

HAPPY GYUHAO DAYYYYY 🥳🐶🐸💗🥰🤧🙊🤭😭😭😭

Cuối cùng cũng kịp chúc mừng ngày của Gyuhao, hạnh phúc quá, mọi người đọc vui vẻ nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC