43. Từ chối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ sau lần gặp hôm đó, Yujin không còn gặp lại Gyuvin một lần nào nữa. Anh gần như biến mất hoàn toàn không một chút dấu vết giống hệt như 5 năm về trước vậy.

Nếu có ai hỏi cậu sau chuyện đó cậu có buồn không, câu trả lời chắc chắn là có. Thất tình mà, làm sao mà vết thương lòng có thể chữa khỏi ngay khi vừa đưa ra quyết định từ bỏ được. Nhưng cậu cũng không thể chỉ mãi chìm trong thất vọng mà sống tiếp, nó là tiền đề khiến cuộc sống phía trước của cậu chỉ tràn ngập mùi vị đau khổ mất. Cho dù hiện tại có sầu thảm thế nào đi chăng nữa thì cậu nghĩ bản thân cậu đều có thể bình tĩnh chờ đợi thời gian, phương thức hữu hiệu nhất để chữa lành vết thương.

Trên thế giới này chuyện gì cũng có thể xảy ra, đừng để đến khi mất đi người ấy mình cũng mất đi sức lực chống đỡ lại cả thế giới. Chúng ta không thể chỉ vì một người mà đánh mất chính bản thân đúng không nào? Cho dù như thế nào đi nữa cậu cũng phải tự yêu lấy chính bản thân mình trước tiên.

Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, thấm thoát đã gần hết thời hạn một tháng, cũng sắp đến ngày Yujin phải đưa ra câu trả lời cho Ricky rồi. Gần đây cậu cũng bận bịu với công việc mới nên không có thời gian suy nghĩ về những chuyện khác.

Bước vào trong một nhà hàng sang trọng, cậu bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp tráng lệ của nó. Ánh đèn vàng khiến không khí trở nên lãng mạn hơn. Ricky với bộ vest đen lịch lãm đã ngồi chờ sẵn được một lúc rồi. Thấy cậu đến, trong chốc lát ánh mắt anh như sáng lên, giống như là tia chớp, xẻ đôi màn đêm tĩnh mịch. Anh nhẹ nhàng đứng dậy kéo chiếc ghế phía đối diện ra giúp cậu ngồi xuống bằng tất cả sự ân cần và chu đáo.

"Ricky à... có phải là hôm nay có chút sang trọng quá rồi không?"

Yujin thoáng chốc trở nên lúng túng, ngượng ngùng. Hai người ừ thì cũng coi là đang trong giai đoạn tìm hiểu đi, nhưng cũng đâu cần làm quá đến mức thế này? Thực sự là quá khoa trương rồi!

"Anh hẹn em ăn tối thì phải tìm nhà hàng lớn chứ? Yên tâm đi, anh sẽ bao em một chầu đã đời luôn"

Ricky hào hứng là vậy nhưng Yujin lại không mấy để tâm chuyện đó. Nếu biết trước địa chỉ anh gửi là nhà hàng sang trọng này thì cậu đã không đến rồi. Cậu còn mặc nguyên bộ đồng phục của hãng chuyển phát nhanh mà cậu đang làm đến thẳng đây nữa chứ, đúng là mất mặt quá đi.

"Ngại chết đi được ấy, cậu phải sớm nói cho tôi biết chúng ta sẽ ăn tối ở đây chứ?"

Yujin lúc này mới cởi bỏ chiếc áo khoác đồng phục kia ra, miệng vẫn không ngừng càu nhàu trách móc Ricky. Bảo sao từ lúc bước vào đây nhân viên nhà hàng đã nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ lắm rồi, tất cả là tại cái tên này mà.

"Anh đã bảo em không cần đi làm vất vả như vậy nữa rồi. Anh nuôi em được ngày ba bữa, quần áo mặc cả ngày luôn đó"

Ricky nhìn cậu mỉm cười ôn nhu. Thấy cậu đội mưa đội gió ngày ngày đi giao hàng cho người ta khiến anh không khỏi xót xa. Nhưng cậu cứng đầu đó giờ mà, cậu đã quyết thì khó thay đổi lắm, nên anh đành để cậu làm những gì mà mình thích thôi.

"Nếu cậu cảm thấy tôi làm cậu mất mặt thì chúng ta đi về"

Yujin lườm anh muốn cháy mặt. Cậu cũng mất mặt lắm rồi chứ riêng gì anh đâu. Cậu tự biết hiện tại mình có chút quê mùa thật, không hợp với những nơi sang trọng như thế này.

"Nào nào... Đừng dỗi mà. Anh quan tâm em thôi chứ sao lại mất mặt?"

Ricky phải giữ tay Yujin lại nếu không cậu đã tức giận bỏ về luôn rồi. Thực ra thì nếu không phải cậu có chuyện muốn nói thì sẽ không ngồi lại đây đâu.

Những món ăn ngon đẹp mắt với hương thơm ngào ngạt bày kín trên bàn khiến Yujin không khỏi choáng ngợp. Đã lâu lắm rồi cậu không được ăn một bữa hoành tráng như vậy. Tuy nhiên nghĩ kỹ lại thì có chút hoang phí, hai người đâu có thể ăn được hết chỗ đồ ăn này đâu.

Vừa ăn Yujin vừa mải mê suy nghĩ chuyện câu trả lời cho Ricky. Tốt nhất là cậu vẫn nên nói ra Ricky sớm để không kéo dài tình trạng này thêm nữa. Chọn được thời điểm thích hợp, cậu buông đũa xuống nghiêm túc mà nói.

"Ricky à... cũng gần một tháng rồi, tôi muốn đưa ra câu trả lời cho cậu"

Yujin đưa chiếc hộp nhẫn ra trước mặt anh. Cậu hiểu lòng mình vẫn còn đang hướng về một người khác, có lẽ cần rất nhiều thời gian để quên, nếu bất chấp mà lấy Ricky thì cả hai người sẽ phải đau khổ.

"Em có thể để ăn xong bữa cơm rồi nói không?"

Ricky nhìn hành động của Yujin thì cũng đoán được lựa chọn của cậu rồi, chỉ là anh không muốn chấp nhận sự thật mà thôi.

"Trước sau gì cũng phải nói thôi. Ricky, xin lỗi cậu. Có lẽ chiếc nhẫn này sẽ sớm tìm được chủ nhân khác phù hợp hơn"

Ricky chợt tắt ngấm nụ cười, ánh mắt ngay lập tức thay đổi nhưng anh lại nhanh chóng làm như không có chuyện gì to tát.

"Được, anh tôn trọng quyết định của em, chúng ta vẫn sẽ là bạn, đúng chứ?"

"Tất nhiên rồi"

Ricky bên ngoài cố tỏ ra anh vẫn ổn nhưng lòng lại cảm thấy rất hụt hẫng, trống vắng. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu bị từ chối rồi nhưng anh vẫn không thể ngăn tim mình nhói lên từng nhịp. Yêu thầm một người cũng giống như đeo tai nghe và mở nhạc ở mức to nhất vậy. Người ngoài thì thấy thật tĩnh lặng, chỉ có bản thân mình mới biết bên trong đang điên cuồng gào thét như thế nào thôi.

Một người anh dành hết thời gian và tâm huyết để quan tâm, lo lắng, chăm sóc nhưng trái tim đã thuộc về người khác thì dù mình có cố gắng đến mức nào, trong mắt họ mình vẫn chỉ là một mối quan tâm vô cùng mờ nhạt. Có bên cạnh thì vui, nhưng không có cũng chẳng buồn. Cái đáng sợ không phải là không có trái tim, mà là trái tim người ấy không đặt lên bản thân mình.

Coi như lần này là dấu chấm hết cho cuộc tình đơn phương suốt thời gian qua của anh vậy. Năm năm thanh xuân của anh chỉ yêu duy nhất một người, thời gian đó buồn nhiều hơn vui nhưng nói thế nào đó cũng là đoạn kỷ niệm đẹp nhất đối với anh. Bây giờ tất cả đã hoàn toàn kết thúc rồi.

Ricky chủ động nâng ly rượu lên uống, Yujin cụng ly đáp lại anh nhưng chợt khựng lại. Là Gyuvin và Moon Haeyeon, hai người bọn họ ăn mặc sang trọng như vậy không lẽ là đến đây hẹn hò sao?

Tay Yujin run run không cầm nổi ly rượu nữa. Cứ mỗi lần nhìn thấy anh là cậu lại không kìm lòng được. Cậu đâu có tư cách gì mà ghen chứ? Dù sao cũng chỉ là người yêu cũ mà thôi.

Ricky thấy lạ bèn nhìn theo hướng của cậu nhưng hai người kia đã đi khuất mất rồi.

"Yujin! Yujin à!"

"Hả?"

"Em nhìn gì thế?"

Ricky không biết cậu đang để tâm chuyện gì mà lại thất thần như vậy.

"Không có gì. Tôi muốn gọi thêm rượu. Hôm nay tôi và cậu chính thức trở lại làm bạn bè bình thường, cậu có dám so tửu lượng với tôi không?"

"Được thôi!"

Rượu vừa mang đến Yujin đã rót liên tục đầy ly rồi uống khiến Ricky không khỏi ngơ ngác. Không phải nói là so tửu lượng hay sao? Sao cậu chỉ uống một mình như vậy?

Yujin mơ hồ không biết mình đã uống hết bao nhiêu ly rượu rồi nữa. Cậu uống đến mức say mèm mới xiên vẹo đứng dậy ra về.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net