Nhành hoa nở nơi sa mạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỉ lệ chữa trị thành công bệnh trầm cảm là 1/10.

Nghĩa là nếu như có 10 người mắc bệnh, thì sẽ tồn tại 1 người có hi vọng được chữa khỏi.

Thẩm Tuyền Duệ là một bác sĩ chuyên khoa tâm lý đến nay đã được 5 năm, chưa từng gặp bất kì khó khăn nào trong công việc của mình.

1.

Hôm nay khoa tâm lý tiếp nhận một bệnh nhân mới.

Vào khoảng thời gian này, ở đây thông thường sẽ rất vắng người. Chưa kể khoa tâm lý còn là chuyên khoa hẻo lánh nhất trong bệnh viện, rất ít khi nhận được đặc cách.

Các bác sĩ hoạt động ở đây phần lớn đều sẽ theo thời gian mà bỏ việc chuyển đi nơi khác, chỉ có một vài người vẫn còn trụ lại lâu dài.

Thẩm Tuyền Duệ sắp xếp lại hồ sơ bệnh án, phát hiện có một bệnh nhân hôm nay vừa hay cũng được xuất viện.

Trong 5 năm hành nghề của cậu, nơi này từng có rất nhiều người rời đi, sau đó cũng có rất nhiều người lại đến.

Cậu lật lật sổ sách, nhìn thật kỹ vào cái tên vừa mới được chuyển đến cách đây 3 tiếng trước.

Kim Khuê Bân, 26 tuổi, kết quả chẩn đoán trầm cảm mức độ trung bình.

2.

Lúc tỉnh dậy, Kim Khuê Bân phát hiện mình đang nằm ở trong một căn phòng xa lạ.

Nơi này không phải là nhà của cậu. Xung quanh tường và trần nhà được sơn duy nhất một màu trắng, mùi thuốc sát trùng sộc lên mũi, tuy không gay gắt nhưng đủ để khiến bất kì ai bước vào phòng cũng phải nhăn mặt.

Cậu liếc qua bàn tay gầy guộc của mình, nhìn thấy kim tiêm đâm thẳng vào mạch máu, truyền xuống thứ dung dịch gì đó vô cùng quỷ dị.

Vừa lúc Kim Khuê Bân đưa tay muốn giật phăng ống truyền dịch ra, thì cánh cửa phòng đột nhiên bật mở.

Thẩm Tuyền Duệ bước vào trong chiếc áo blouse trắng muốt, gần như muốn khảm bản thân mình vào bức tường ở phía sau.

"Cậu muốn chết đến thế thì đừng đốt tiền vào nơi này làm gì, cứ về nhà an dưỡng những ngày cuối đời vẫn tốt hơn."

Bàn tay sắp chạm đến ống truyền của Kim Khuê Bân chợt khựng lại.

Cậu đưa mắt nhìn người ở phía trước, mang theo thái độ không mấy thân thiện mà lên tiếng.

"Cậu là ai?"

"Bác sĩ phụ trách của cậu."

Thẩm Tuyền Duệ vừa nói vừa cầm bút ghi chép, một hồi sau mới lại ngẩng mặt lên nhìn người đang nằm ở trên giường.

"Y tá sẽ phụ trách chăm sóc cho việc ăn uống hằng ngày của cậu. Với cả, nếu cậu vẫn không chịu ăn, thì mỗi bữa ăn sẽ được thay thế bằng việc truyền dịch."

"So với cảm giác bị kim đâm vào người thì, lựa chọn ăn uống vẫn tốt hơn đấy."

Cậu nhấc bút, đá mày với người kia, ý chỉ vào bàn tay đang phải tiếp nhận ống truyền. Trán Kim Khuê Bân hơi nheo lại, dùng ánh mắt lãnh đạm nói với cậu.

"Tôi muốn về nhà."

"Việc đó không nằm trong quyền hạn của tôi, tôi chỉ tiếp nhận bệnh nhân, và có trách nhiệm chữa trị cho đến khi họ đủ điều kiện xuất viện."

Đoạn hơi ngừng lại, Thẩm Tuyền Duệ quan sát nét mặt người kia.

"Có người đưa cậu vào đây, là hi vọng cậu sẽ được chữa khỏi."

Sau đó lại nghe thấy Kim Khuê Bân cất lời.

"Tôi không cần được chữa khỏi."

Nắng chiều như đang trút bỏ cơn giận dữ của mình lên mặt kính, phản chiếu lại vẻ mặt ơ thờ của Kim Khuê Bân.

Người đàn ông khoác trên mình bộ đồng phục bệnh nhân, gương mặt lại chẳng khác mấy với những thiếu niên 16 17 tuổi.

Thẩm Tuyền Duệ đã từng tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân khác nhau.

Nhưng dáng vẻ cương nghị này, là lần đầu tiên được nhìn thấy.

3.

Trong một đêm, Thẩm Tuyền Duệ giật mình tỉnh giấc đến ba lần.

Cậu bị y tá gọi đi đến phòng bệnh số 520, là phòng bệnh đặc biệt của Kim Khuê Bân.

Lúc bước vào, Thẩm Tuyền Duệ nhìn thấy người kia đang ngồi bần thần trước cửa sổ, trên tay vẫn đang cầm một con dao dính máu.

Các y tá không cách nào đến gần cậu ta được, vì chỉ cần bước đến một bước, nơi cổ tay kia lại sâu thêm một đường.

Thẩm Tuyền Duệ nhăn mày, cậu chầm chậm tiến đến bên cạnh cửa sổ, ngay khoảnh khắc cảm thấy người đàn ông kia định đưa lưỡi dao lên chạm vào tay mình, cậu đã ngay lập tức nắm lấy.

Lưỡi dao cứa vào lòng bàn tay cậu, máu bắt đầu tuôn ra. Mà người nọ khi nhìn thấy thứ chất lỏng màu đỏ dính đầy trên tay Thẩm Tuyền Duệ thì bỗng trở nên giật mình, nới lỏng lực tay đang cầm dao, khiến cho nó rơi loảng xoảng trên mặt đất.

Thẩm Tuyền Duệ mỉm cười, nói với người kia.

"Không sao, buông xuống là tốt rồi."

Thái độ dửng dưng như không có gì, tiến đến cầm lấy dụng cụ băng bó, rồi ngồi xuống bên giường bệnh.

"Nào, lại đây, để tôi băng bó cho cậu."

"Cậu bị điên à?"

Kim Khuê Bân mở to mắt nhìn người ở trước mặt, dường như nỗi bất an trong lòng cũng được giảm xuống, để chỗ cho sự phẫn nộ chẳng biết từ đâu cứ ùn ùn kéo đến sau khi chứng kiến hành động của người kia.

Chỉ nghe thấy Thẩm Tuyền Duệ bật cười.

"Nếu như tôi cũng bị điên, vậy thì ở đây chẳng còn ai đủ tỉnh táo để chữa trị cho cậu nữa rồi."

Cậu vẫn mở mắt to trừng trừng nhìn người nọ, sau đó phát hiện y tá cũng đang tiến vào, liền như có tật giật mình mà quay mặt về phía cửa sổ lần nữa.

Kim Khuê Bân nghe thấy tiếng nữ y tá hốt hoảng hét lên một cái, rồi ngay lập tức chạy đến muốn băng lại vết thương trên tay vị bác sĩ kia.

Thẩm Tuyền Duệ cười trừ, đoạn bảo y tá xử lí vết thương của người bên cạnh trước, rồi tự mình dùng bông băng sát trùng cho bản thân.

Sau khi xong xuôi, y tá có hơi lo lắng nên còn muốn nán lại một chút, nhưng đã bị cậu từ chối, mang theo đồ đạc rời khỏi phòng bệnh.

Thẩm Tuyền Duệ nhìn người lúc này đang ngồi trên giường, mái tóc màu nâu phủ lên vầng trán cao rộng, đôi mắt ướt cụp xuống, một bên cổ tay được bao quanh bởi dải băng sạch sẽ mới tinh.

Người kia không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn vào vị trí thanh chắn của giường bệnh.

Thẩm Tuyền Duệ hơi cúi người xuống, vươn tay muốn xoa đầu Kim Khuê Bân.

Thoáng thấy người nọ hơi giật mình, nhưng rồi cuối cùng cũng không phản đối.

"Khuê Bân, bất cứ khi nào cậu muốn nói, đều có thể nói với tôi."

"Tôi sẽ không ép cậu."

Cậu cảm nhận được bờ vai người ở dưới run lên, như đóa bồ công anh mỏng manh đang cố gắng chống chọi lại sức gió.

"Sau này, đừng tự làm tổn thương bản thân mình nữa."

Đêm mùa hè hoang tàn lạnh ngắt.

Kim Khuê Bân ngay khoảnh khắc đó, thật ước mình có thể chết quách đi.

4.

Ngày thứ 16 Kim Khuê Bân tiếp nhận điều trị tại bệnh viện, cậu đã có thể ăn uống một cách bình thường.

Vào một buổi sáng đẹp trời, trong phòng bệnh số 520 lại đột nhiên bị làm loạn.

Kim Khuê Bân phát điên không chịu ăn những món đồ ăn mà y tá mang vào, còn đe dọa cô không được bước đến bên cạnh cậu.

"Làm sao vậy? Rõ ràng vài hôm trước vẫn còn rất ổn mà."

Nữ y tá chật vật suy nghĩ một lúc, rốt cuộc không chịu được mà dứt khoát lấy điện thoại ra, gọi đến số máy của Thẩm Tuyền Duệ cầu cứu.

Lí do là Thẩm Tuyền Duệ đã không có mặt ở bệnh viện hơn một tuần vì lịch trình đi công tác ở tỉnh khác, nên cô chỉ còn có thể cầu cứu cậu theo cách này.

Mà Thẩm Tuyền Duệ ở đầu dây bên kia chỉ vừa đáp cánh xuống sân bay, trạng thái vô cùng uể oải vì chuyến công tác chết tiệt không cần thiết, hại cậu gần hai đêm không cách nào chợp mắt được.

Lúc nghe thấy tiếng nữ y tá bắt đầu khóc lóc, cùng với tiếng đồ thủy tinh động chạm va vỡ, Thẩm Tuyền Duệ chẳng cân nhắc gì nhiều, ngay lập tức bắt lấy chiếc taxi gần đó, chạy thẳng về phía bệnh viện thành phố mặc cho đống hành lý đã được di chuyển về căn hộ riêng, chỉ còn chờ đợi chủ nhân đến nhận lấy.

Khoảnh khắc cậu bước chân vào trong phòng bệnh của Kim Khuê Bân, nơi này đã hoàn toàn trở thành một đống hỗn độn.

Trên mặt sàn tràn ngập những mảnh thủy tinh vỡ, đồ ăn bị hất văng ra khắp nơi, còn người gây ra tất cả những sự lộn xộn đó bây giờ lại đang bình thản ngồi ở trên giường, quay lưng lại với cậu, đưa mắt nhìn ra hướng cửa sổ rộng lớn.

Thẩm Tuyền Duệ cất tiếng.

"Tại sao lại làm như vậy?"

Trong giọng nói có phần giận dữ.

Sau đó, cậu thấy người nọ quay đầu, chuyển tầm mắt hướng về phía này. Đôi mắt sâu hoắm không thể đoán được người đối diện rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì, lại mong manh tựa như thủy tinh, bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ.

Thẩm Tuyền Duệ bất lực thở dài, tiến đến bên cạnh người kia, đưa tay muốn nhặt lấy những mảnh thủy tinh vô tình bị văng đến dưới gót chân đó.

"Cậu không ở đây."

Thẩm Tuyền Duệ giật mình, ngẩng mặt lên nhìn vào ánh mắt của Kim Khuê Bân đang ngồi ở phía trước.

"Tôi không thấy cậu ở đây."

Đôi chân người nọ chạm trên mặt đất, bởi vì chiều cao ấn tượng mà từ góc nhìn của Thẩm Tuyền Duệ lại càng trở nên xa cách hơn. Mặc dù có thể chỉ là sự nhầm lẫn trong phút chốc, nhưng cậu cảm giác tim mình hình như vừa trật đi một nhịp.

"Khuê Bân, cậu..."

"Cậu làm tất cả những điều này là vì muốn gặp tôi sao?"

Người được nhắc đến tên lúc này lại im lặng không trả lời, bờ môi hơi mím lại, gương mặt thoáng hiện lên vẻ bất an. Kim Khuê Bân đang né tránh ánh mắt cậu.

Thẩm Tuyền Duệ chuyển từ tư thế đang nửa quỳ thành đứng đối diện với Kim Khuê Bân. Người ngồi ở trên giường không nhìn vào cậu, hai bàn tay chà xát lên nhau tạo thành những mảng màu đỏ chói. Thẩm Tuyền Duệ chạm vào tay người nọ, sau đó bắt đầu nắm lấy những ngón tay đang không chịu yên phận.

Cậu mấp máy môi, có hơi mất bình tĩnh nói.

"Xin lỗi, tôi sẽ không đột ngột biến mất như vậy nữa."

Sau đó lại nhận thấy người kia đang dần thả lỏng lực tay, để mặc cho cậu nắm lấy.

Dưới ánh đèn nhập nhoạng của phòng bệnh đang phát sáng, Thẩm Tuyền Duệ đột nhiên cảm thấy bóng lưng người nọ trông đặc biệt cô đơn.

Thật khiến người ta muốn ôm lấy.

Những mảnh cảm xúc khó tả đang dần dần trỗi dậy, cảm giác quen thuộc ngập tràn nơi thùy trán, giống như cơn thủy triều vô tình cuốn đi mọi thứ vốn vẫn luôn được sắp xếp theo một cách có trật tự.

Thẩm Tuyền Duệ nhăn mày, bên lồng ngực trái trở nên chùng xuống.

Dây thần kinh nơi đại não bỗng dưng thắt lại, thoáng chốc có hơi ân ẩn đau.

5.

Trước đây, có rất nhiều người đồng ý đến tiếp nhận điều trị tại khoa tâm lý của bệnh viện nơi Thẩm Tuyền Duệ làm việc là vì thuận theo mong muốn của người nhà.

Cậu ngồi ở vị trí bác sĩ chuyên khoa, từng gặp qua rất nhiều trường hợp bệnh nhân bị đưa đến rồi lại đi, cũng thấy được bao nhiêu sự kì vọng đến nực cười của người khác.

Có một số người sẽ lựa chọn im lặng không nói gì, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng người thân của họ dần chìm sâu vào trong bóng tối, còn họ thì đứng bên kìa rìa ánh sáng, đặt nghi vấn tại sao nơi này lại không có mặt trời.

Cũng lại có một số người đưa ra cho Thẩm Tuyền Duệ rất nhiều câu hỏi.

Tỷ dụ như là, không phải trầm cảm thì chỉ cần uống thuốc là khỏi rồi sao?

Mau kê thuốc cho con tôi đi, để nó nhanh chóng khỏi bệnh.

Chữa trị cũng thật phiền phức, nó còn phải đến trường nữa mà.

Thẩm Tuyền Duệ chỉ có thể cười khổ.

Thì ra trên đời vẫn còn tồn tại nhiều hi vọng đến vậy.

Đôi lúc cậu không hiểu được, rốt cuộc giữ trong lòng hay trực tiếp nói ra thì mới thật sự là quyết định đúng đắn.

Cậu làm công việc này hơn 5 năm, vẫn không có cách nào trả lời câu hỏi này.

Thẩm Tuyền Duệ từ bé đến lớn đều sống ở nước ngoài. Ban đầu cậu lựa chọn chuyên ngành này, mặc cho sự ngăn cản của bố mẹ, là vì cậu nghĩ rằng tương lai mình có thể cứu được rất nhiều người.

Tốt nghiệp xong cao học, lấy được bằng thạc sĩ, liền ngay lập tức quay trở về Trung Quốc muốn cống hiến cho nền y học nước nhà.

Đến khi đã thật sự đặt chân đến bệnh viện lớn nhất trong thành phố, ngồi tại vị trí bác sĩ chuyên khoa, cậu mới dần nhận thức ra được một điều rằng, thì ra cứu được người hay không hoàn toàn không phải là việc mà cậu có thể kiểm soát.

Chính bản thân chúng ta đều đang bị đày đọa bởi những cơn ác mộng không thành hình.

"Không phải chỉ cần nói ra là tốt rồi sao?"

Trên đời này thật ra tồn tại rất nhiều chuyện, mà việc có thể nói ra hay không, chưa bao giờ là một sự lựa chọn.

Thẩm Tuyền Duệ cũng từng từ chối đi quyền được chọn lựa đó.

Mười một giờ đêm, đèn trong văn phòng vẫn phát sáng.

Cậu đưa tay gác trán, ngửa mặt lên trần nhà, đầu óc quẩn quanh bởi những nỗi suy tư không biết rốt cuộc từ đâu đang dần dần tìm đến.

Thẩm Tuyền Duệ đưa tay vào hộc tủ, lấy ra một lọ thuốc trắng.

Sau đó ngẩng đầu, cho một viên thuốc vào trong cổ họng.

Ánh đèn đường xuyên qua cửa kính sát đất rọi vào trong phòng kín, Thẩm Tuyền Duệ có hơi khó chịu mà nhăn mày. Hai bên thái dương bỗng dưng choáng váng, tầm nhìn trở nên mờ đục.

Cậu nhìn thấy rất nhiều ảo ảnh hiện lên.

Một căn biệt thự cổ rộng lớn, hoa bồ công anh, cùng với một cậu nhóc ngồi bên cạnh cây vĩ cầm.

Tiếng gõ cửa bên ngoài làm cho Thẩm Tuyền Duệ như sực tỉnh, cậu đưa mắt nhìn người vừa bước vào, là nữ y tá có ca trực ngày hôm nay, trên tay cô cầm theo một ly sữa nóng.

Có vẻ như cô bị bộ dạng của Thẩm Tuyền Duệ dọa sợ, liền ngay lập tức muốn chạy đến trấn an, nhưng lại bị cậu đưa tay chặn lấy.

Đầu của Thẩm Tuyền Duệ lúc này vẫn đau như búa bổ, cậu cố gắng chịu đựng cơn đau mà thở dốc. Trong lúc đang lục tìm thuốc giảm đau trong ngăn kéo cuối cùng của hộc tủ, tay cậu lại vô tình chạm đến một thứ gì đó bị giấu ở rất sâu phía trong.

Thẩm Tuyền Duệ hoài nghi cầm vật ở trong tay mình lên, đó là một khung ảnh nhỏ, trong kí ức mơ hồ của cậu, có vẻ nó đã bị cậu vô tình vứt ở đây khi vẫn còn đang tất bật soạn đồ để chuyển đến văn phòng mới.

Đó là tấm ảnh được chụp vào lúc cậu vừa tròn mười hai tuổi.

Ở phía sau là một khu vườn bồ công anh rộng lớn.

Thẩm Tuyền Duệ hoảng hốt, bỗng dưng giống như vừa phát hiện ra điều gì đó vô cùng đáng sợ.

Hai bên tay cậu run rẩy, lồng ngực phập phồng theo tiếng đồng hồ treo tường kêu tích tắc.

Trước khi quay trở về Thượng Hải, Thẩm Tuyền Duệ từng bị tai nạn giao thông.

Di chứng để lại sau tai nạn không quá nhiều, chỉ là, có một số chuyện nếu bắt buộc phải nhớ lại thì chắc chắn sẽ không có cách nào nhớ rõ.

Thẩm Tuyền Duệ ngẩn người nhìn theo khung ảnh trước mặt mình hơn một phút, hai hốc mắt bỗng dưng nhòe đi, đại não vang lên một cơn đau điếng.

Tiếng nữ y tá cất lên trong không khí, như muốn bóp nghẹn chút lý trí cuối cùng của cậu.

"Bác sĩ Thẩm."

"Tôi hỏi để phòng trừ thôi, nhưng mà..."

"Anh có từng quên mất điều gì không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net