Thiếu niên năm ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Gia đình của Thẩm Tuyền Duệ là một gia đình kiểu mẫu ở trong mắt mọi người.

Bố cậu là giáo sư tại một trường đại học danh giá ở nước Mỹ, còn mẹ cậu là chủ một thương hiệu thời trang vô cùng nổi tiếng.

Bố cậu gặp được mẹ cậu trong lúc vừa sang Mỹ du học được hai năm, bọn họ cứ như thể định mệnh, nhất kiến chung tình, sau khi tốt nghiệp xong đại học liền nhanh chóng kết hôn.

Thẩm Tuyền Duệ sinh ra đã luôn là đứa trẻ hạnh phúc được bảo bọc trong tình yêu của bọn họ.

Trong mắt cậu, tình yêu sẽ mãi là thứ mang theo dáng vẻ đẹp đẽ như thế.

Sau này, khi đã trở thành một bác sĩ chuyên khoa tâm lý, ngày ngày tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân khác nhau, Thẩm Tuyền Duệ mới nhận ra được một điều rằng, không phải bóng tối nào cũng có thể được tình yêu soi sáng.

Tình yêu sẽ vĩnh viễn bảo hộ bạn.

Cũng có thể nhấn chìm bạn, từng chút từng chút một.

Đến khi bạn kịp nhận ra, thì đã trở thành trạng thái hoàn toàn bị bóng tối bao phủ lấy, thịt nát xương tan.

7.

Thẩm Tuyền Duệ còn nhớ rõ, lần đầu tiên cùng gia đình trở về Trung Quốc, là khi cậu vừa tròn mười hai tuổi.

Trong kí ức mơ hồ của cậu, căn biệt thự cổ mà bố Thẩm Tuyền Duệ dẫn cậu đến chơi vào một ngày hè tháng bảy oi bức nằm ở rất xa trung tâm thành phố. Biệt thự được xây theo lối kiến trúc phương Tây, vô cùng cổ kính, xung quanh được bao bọc bởi những bức tường đá cao to.

Một đứa trẻ mười hai tuổi chưa có đủ nhận thức về thế giới, cảm nhận đầu tiên khi bước vào trong khu vườn bồ công anh đầy xinh đẹp chính là nơi này thật thích hợp để gieo trồng tình yêu.

Bố mẹ dẫn cậu đến trước cổng lớn, sau một thời gian ngắn chờ đợi thì có vài người giúp việc bước ra đón bọn họ vào trong. Thái độ của mọi người ở nơi đây đều cung kính hơn mức bình thường, khiến cho một đứa nhỏ nhạy cảm với mọi điều xảy ra xung quanh mình như Thẩm Tuyền Duệ có hơi không nhịn được mà sợ hãi.

Mẹ cậu nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng xoa đầu, mỉm cười kéo Thẩm Tuyền Duệ sát lại bên cạnh bà, vỗ về nỗi bất an của cậu. Thẩm Tuyền Duệ mỉm cười nhìn theo khuôn mặt xinh đẹp của mẹ mình, rồi khẽ nép người vào trong vạt áo.

Cậu nhìn thấy đoàn tùy tùng nọ biến mất, sau đó lại xuất hiện một người đàn ông trạc tuổi bố cậu, gương mặt hằn lên bút tích của thời gian nhưng vẫn rất phong độ đĩnh đạc, từ trên cầu thang bước xuống chỗ gia đình cậu đang đứng.

Người đàn ông nọ tiến đến trước mặt họ, nở một nụ cười chào đón.

"Đã lâu không gặp, Thẩm thiếu gia."

"Nào, đừng gọi như vậy chứ. Bây giờ cũng không còn là thiếu gia nữa rồi."

Ông Thẩm cười cười, đoạn quay đầu sang phía cậu và mẹ cậu mà bắt đầu giới thiệu.

"Đây là vợ tớ, khó khăn lắm mới rước về nhà được đấy."

Ông vừa dứt lời liền bị bà Thẩm quay sang đánh vào người, bà ngại ngùng trừng mắt nhìn ông.

Ông Thẩm cũng biết đối với vợ mình không thể đùa dai, ông đưa tay xoa nhẹ mái tóc của Thẩm Tuyền Duệ đang nép vào trong lòng mẹ, dùng toàn bộ ánh mắt cưng chiều mà nói với người kia.

"Còn đây là con trai nhỏ của tớ, bằng tuổi với con trai cậu, nhưng mà trong mắt tớ thì vẫn bé bỏng như thế thôi."

"Nào, chào bác Kim đi con."

Thẩm Tuyền Duệ ngước mặt nhìn bố, cậu bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn. Ông Thẩm nhìn thấy cậu như thế thì cũng bật cười. Thẩm Tuyền Duệ liếc mắt sang người ở phía đối diện, ông Kim vẫn nhìn theo cậu đầy trìu mến, nhưng rõ ràng trong ánh mắt đó vẫn có đôi ba phần nghiêm nghị.

"Cháu chào bác ạ."

Ông đưa tay ra khẽ xoa đầu cậu, chất giọng trầm đục vang lên giữa không gian phòng tiếp khách vô cùng rộng lớn.

"Ừ, ngoan lắm. Có lẽ cháu với con trai bác có thể làm bạn được đấy."

Thẩm Tuyền Duệ của năm mười hai tuổi, chưa từng thật sự có một người bạn nào, khoảnh khắc nghe đến hai chữ "làm bạn" trong lời của người lớn đang đứng trước mặt mình, trong lòng không khỏi có chút háo hức chờ mong.

Không biết cậu bạn đó sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ.

Trẻ con thì luôn luôn tò mò.

Chỉ là Thẩm Tuyền Duệ của khi đó không thể ngờ được, bản thân sau này sẽ lại vô tình chứng kiến một câu chuyện của người bạn trong lời nói đó, khiến cho cậu ân hận mãi về sau.

8.

"Tiểu Duệ à, ra vườn chơi cẩn thận nhé."

Thẩm Tuyền Duệ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhanh chân chạy đến khu vườn bồ công anh ở ngay phía trước khuôn viên rộng lớn của ngôi biệt thự cổ. Cậu bé thích thú với việc nhìn ngắm những bông hoa tới nỗi, dường như chỉ mới cách đây ít phút thôi, người sợ hãi nép mình vào trong lòng mẹ không phải là Thẩm Tuyền Duệ vậy.

Khu vườn này được bố trí khá đặc biệt, đối diện với nó là khung cửa kính sát đất vô cùng to lớn của một căn phòng nằm ở góc khuất vắng người trong khu biệt thự. Giống như chỉ cần đứng tại căn phòng đó, liền có thể nhìn ngắm bao quát cả khu vườn mà không cần thiết phải bước chân ra ngoài. Nhưng hiện tại, khung cửa kính đã bị người ta kéo rèm che đi mất, người ở bên ngoài không cách nào nhìn vào được bên trong.

Thẩm Tuyền Duệ có hơi ngẩn ngơ một lúc, sau đó quyết định quay lại với công việc ngắm hoa của mình. Gió mùa hạ mơn man thổi qua làn tóc, khiến cậu bé thích thú mà bật cười.

Bỗng dưng, trên đỉnh đầu Thẩm Tuyền Duệ treo lên một bóng đen, tiếng gót giày chạm vào mặt đất tiến đến ngày càng gần, sau đó dừng ở ngay trước mặt cậu.

Thẩm Tuyền Duệ ngẩng đầu lên, đập vào mắt là hình ảnh một cậu bé với mái tóc màu đen nhánh, đứng dưới nắng lại vô tình lấp đi chỗ của mặt trời, gương mặt tò mò mà nhìn xuống phía cậu.

"Cậu là ai vậy?"

Thẩm Tuyền Duệ cứ thế nhìn chăm chăm vào người kia, không có ý định lên tiếng trả lời khiến cho cậu bé ở phía đối diện có phần hơi mất kiên nhẫn, cậu ho khan một tiếng, lại cố ý lên tiếng thêm lần nữa.

"Tớ hỏi cậu là ai vậy, sao lại có thể tự ý ra vào vườn nhà tớ?"

Lúc này Thẩm Tuyền Duệ mới như bừng tỉnh trở lại, cậu hơi xấu hổ gãi đầu, nói với người kia.

"Tớ... tớ tên là Thẩm Tuyền Duệ, mọi người thường gọi tớ là Tiểu Duệ. Tớ được bố mẹ dẫn đến đây."

"Bố mẹ cậu là hai cô chú kì lạ đang ở trong phòng khách sao?"

"Ừm, đúng vậy. Nhưng mà bố mẹ tớ không có kì lạ."

"Hai cô chú ấy cùng với bố tớ cứ nói chuyện tiếng anh với nhau suốt thôi, tớ chẳng hiểu gì cả."

Nghe đến đây, cậu bé ngồi ở vị trí thấp hơn lại không khỏi bật cười.

"Gia đình tớ vừa từ Mỹ trở về hôm qua đó. Hơn nữa, mẹ tớ sống ở nước ngoài từ nhỏ nên cũng không giỏi tiếng Trung lắm đâu."

"Thế nhưng tớ thấy cậu nói vẫn rất ổn mà?"

"Tiếng Trung Quốc của tớ là được bố tớ dạy cho đấy."

Thẩm Tuyền Duệ ngước đôi mắt long lanh nhìn vào đôi con ngươi của người nọ.

Hai giờ chiều, nhiệt độ ở ngoài sân vườn vẫn còn vô cùng gay gắt, thiếu niên ấy cứ đứng ở vị trí đó, thế mà vừa hay lại che đi toàn bộ tất cả vạt nắng, tạo thành bóng râm bao phủ lấy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thẩm Tuyền Duệ.

"Tớ có thể biết tên của cậu được không?"

Lần này, là Thẩm Tuyền Duệ lên tiếng trước.

Người kia không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, khuôn miệng có hơi ngập ngừng, giống như là lần đầu tiên được người khác hỏi câu hỏi này.

Một đứa trẻ gần mười hai tuổi, lần đầu tiên trong cuộc đời lại có người chủ động bước đến muốn tìm hiểu về thế giới của nó.

Đứa trẻ đó nên phản ứng thế nào đây?

Tâm trạng lo sợ khiến giọng nói của cậu có phần hơi ngắt quãng, không thể mạch lạc. Nhưng từ đầu tới cuối, Thẩm Tuyền Duệ vẫn là dùng ánh mắt từ lúc bọn họ vô tình chạm mặt nhau đó để nhìn về phía cậu.

"K... Khuê Bân. Tớ tên là Kim Khuê Bân."

Đứa trẻ cứ mãi loay hoay trong những câu hỏi tự vấn chồng chéo lên nhau, lại không phát hiện ra bàn tay đã bị nắm lấy từ lúc nào.

Trước khi Kim Khuê Bân kịp sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu mình, thì cậu bé kia đã nhanh chóng giữ chặt lấy dây thần kinh cuối cùng của cậu ở sâu nơi thùy trán.

"Kim Khuê Bân, tớ muốn chúng ta làm bạn, có được không?"

Lúc đó là vào tháng bảy, Kim Khuê Bân sắp bước qua tuổi mười hai.

Ở giữa khu vườn bồ công anh rộng lớn, có một người vô cùng lặng lẽ cứ thế bước vào trong cuộc đời của cậu.

Nhưng vọng âm mà người đó để lại, lại khiến cho cậu phải ghi nhớ mãi về sau.

9.

"Bác sĩ Thẩm! Bác sĩ Thẩm!"

Thẩm Tuyền Duệ mở mắt, thấy mình đang nằm trên giường bệnh.

Bên cạnh cậu là cô y tá với vẻ mặt hoảng hốt, không ngừng gọi tên Thẩm Tuyền Duệ.

Cậu sờ trán mình, cảm thấy cơ thể cực kì mệt mỏi, đầu vô cùng đau nhức, giống như vừa có ai lấy búa bổ vào.

Thẩm Tuyền Duệ cố gắng ngồi thẳng người dậy, đoạn quay sang hỏi nữ y tá kia.

"Tôi vừa ngất đi sao?"

"Đúng vậy, lúc nãy sau khi nghe câu hỏi của tôi, anh bỗng nhiên ôm lấy đầu rồi sau đó bất tỉnh, gọi thế nào cũng không được. Tôi hoảng sợ liền liên hệ bên khoa cấp cứu, kết quả là bọn họ mang anh đến đây."

Dáng vẻ y tá vừa lo lắng nhìn cậu, vừa có chút như muốn tiếp tục nói gì đó lại thôi.

"Có chuyện gì vậy?"

Thẩm Tuyền Duệ trực tiếp lên tiếng đánh gãy bầu không khí ngượng ngạo này.

"Bác sĩ Thẩm, thật ra, vụ tai nạn năm xưa của anh để lại di chứng khá nặng. Từ lúc về làm việc tại đây, tôi lúc nào cũng thấy anh túc trực ở bệnh viện, rất ít khi về nhà, có lẽ đó là một phần lí do khiến cho anh trở nên giống như vừa nãy."

"Nếu được, tôi nghĩ bác sĩ Thẩm nên dành thời gian để tập trung chữa trị."

Người ngồi ở trên giường gật đầu, nói cảm ơn với cô rồi sau đó lại ngay lập tức đứng bật dậy, tiến về phía cửa phòng bệnh.

"Bác sĩ Thẩm!"

Còn chưa kịp để cho y tá nói hết câu, bóng dáng của cậu đã hoàn toàn khuất sau dãy hành lang.

Tiếng bước chân của Thẩm Tuyền Duệ từ vô cùng từ tốn chậm rãi, sau đó lại trở nên có chút gấp gáp hơn, cuối cùng như không thể chịu đựng nổi mà tăng hết tốc lực chạy về phía khoa tâm lý.

Hành lang trong bệnh viện vào hai giờ sáng vô cùng vắng người, những ánh đèn leo lắt treo trên trần nhà tỏa ra thứ ánh sáng bao phủ lên toàn bộ chiếc áo blouse trắng của Thẩm Tuyền Duệ, khiến cho cậu trông giống như một đóa bồ công anh đang cuốn mình trôi theo gió.

Thẩm Tuyền Duệ phát điên chạy hết mấy tầng hành lang, sau đó dừng lại trước cửa phòng bệnh 520.

Không có bất kỳ tiếng động nào phát ra từ bên trong.

Đôi bàn tay Thẩm Tuyền Duệ có hơi run rẩy, đưa tay lên gõ cửa ba tiếng.

Cộc, cộc, cộc.

Khoảnh khắc cánh cửa ở trước mặt được mở ra, nhìn thấy bóng hình cao lớn đang đứng đối diện với cậu, trên người khoác lên tấm áo bệnh nhân, bày ra vẻ mặt ngạc nhiên khi trông thấy người nhẽ ra không nên có mặt ở đây lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này.

Thẩm Tuyền Duệ ngay lập tức sụp đổ.

Cậu bước đến ôm người kia vào lòng, hai hốc mắt đỏ bừng không thể chịu đựng thêm được nữa, lặng lẽ bật khóc.

Ở trên đỉnh đầu Thẩm Tuyền Duệ, người vừa bị ôm chầm lấy giống như không kịp thích ứng, có chút mơ hồ, sau đó nghe thấy tiếng khóc của cậu, liền vụng về đưa tay lên, khẽ đáp trả lại cái ôm đó.

Nước mắt Thẩm Tuyền Duệ rơi ướt cả một mảng vai áo Kim Khuê Bân, nhưng người nọ dường như chẳng bận tâm là mấy.

Giữa hành lang tối đèn, thanh âm của Thẩm Tuyền Duệ vang lên giống như một mũi dao, từng nhát từng nhát đâm vào lồng ngực của người nọ, đâm đến nỗi chảy máu.

"Kim Khuê Bân, tại sao mấy năm qua lại không nói cho tớ biết?"

"Tại sao lại để mặc tớ, cứ thế lãng quên cậu như vậy?"

10.

Tỉ lệ chữa trị thành công bệnh trầm cảm là 1/10.

Nghĩa là nếu như có 10 người mắc bệnh, thì sẽ tồn tại 1 người có hi vọng được chữa khỏi.

Và giống như một lẽ hiển nhiên, Kim Khuê Bân không nằm trong số đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net