3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Một khi Gyuvin đã quyết tâm thì chẳng dễ lung lay. Suốt hai tuần sau đó, gã không hề liên lạc với Quanrui. Bảo không nhớ Gyuvin là nói dối, mấy lần cậu đã định thu hết can đảm chủ động gọi cho gã, thế nhưng những suy nghĩ mông lung và nỗi lo cả hai chẳng thể thỏa hiệp với nhau khiến omega tóc bạch kim một lần nữa chần chừ.

Tâm trạng ủ rũ của cậu nhanh chóng bị Zhang Hao phát hiện. Ở công ty, Quanrui thân với Zhang Hao nhất. Có lẽ vì đều là omega và là Hoa kiều mưu sinh nơi đất khách nên đôi bên có sự đồng cảm nhất định, ông anh hơn bốn tuổi quê Phúc Kiến còn chứng kiến chuyện tình của cậu và Gyuvin từ lúc đối xử với nhau như người dưng nước lã cho đến lúc đã thành đôi, bởi vậy khi Zhang Hao rủ cậu đi uống rượu sau giờ làm, Quanrui không từ chối. Từ ngày hẹn hò với Gyuvin, ngoài dự tiệc công ty, cậu đã tránh xa những cuộc vui bên bàn nhậu. Nhưng lúc này có lẽ Quanrui cần một chút cồn để thả lỏng, và ai đó bầu bạn để có thể gỡ rối tơ lòng.

"Em và Gyuvin có chuyện gì à?"

Zhang Hao mở lời sau khi cả hai đã yên vị trong một góc của quán pub ở Itaewon. Omega lớn tuổi hơn gọi Negroni, còn cậu khiêm tốn chọn một ly Margarita cơ bản.

Nâng ly cocktail màu ngọc trai, Quanrui không uống ngay mà hỏi ngược.

"Sao anh lại nghĩ em và cậu ấy có chuyện gì?"

"Bởi vì mặt mũi em mấy hôm nay y hệt hồi nghe tin Gyuvin nghỉ việc," Zhang Hao nhún vai. "Kể cả khi phòng mình vào đợt cao điểm, deadline dồn dập, nhìn em cũng không mệt mỏi chán chường như thế này."

Bị bắt thóp, Quanrui bĩu môi nhưng không phản bác. Cậu liếm những hạt muối rải quanh viền ly rồi nhấp một ngụm rượu, nhăn mặt cảm nhận vị mặn, vị cay hòa quyện với chanh chua. Chờ khoang miệng quen với cảm giác tê rần, cậu mới kể cho Zhang Hao đầu đuôi câu chuyện.

Lúc Quanrui dứt lời thì ly Negroni của Zhang Hao cũng gần chạm đáy. Anh vuốt ve những giọt nước lăn dọc thành cốc thuỷ tinh, từ tốn bóc tách từng câu chuyện.

"Lúc mới hẹn hò, em không nói với Gyuvin là em không tính đến chuyện cưới xin ư?"

"Em chỉ kể chuyện bố mẹ ly hôn từ khi em còn nhỏ. Lúc đó em nghĩ chưa gì đã rào trước cũng không hay, nhỡ người ta chạy mất dép thì sao? Sau này mọi thứ yên bình quá, tự dưng lôi chuyện này ra khác gì ném đá vào mặt hồ đang yên ả. Thành ra Gyuvin chỉ biết em có tuổi thơ không vui vẻ, không hòa hợp với bố mẹ nên ít khi nói chuyện với họ mà thôi." Quanrui rầu rĩ đáp. Bây giờ cậu mới thấy đây là một sai lầm.

Zhang Hao "Ừm" một tiếng. Tuy vậy, biểu cảm của anh vẫn tràn ngập băn khoăn.

"Vậy là ngay từ đầu em xác định hai đứa không ở bên nhau lâu dài à? Kiểu không kết hôn để sau này đường ai nấy đi cho dễ ấy?"

"Nói thế cũng không đúng ạ," Omega tóc bạch kim day thái dương. "Trước khi gặp Gyuvin, em chưa yêu ai bao giờ. Cậu ấy đem đến cho những cảm xúc em chưa từng có. Nghe có vẻ ích kỷ, nhưng lúc đó em thật sự muốn thử hẹn hò một lần cho biết, chỉ đơn giản nghĩ tới đâu thì tới. Đương nhiên càng bên nhau lâu thì tình cảm càng tăng. Nhưng từ yêu đương đến kết hôn lại khác."

"Anh nghĩ vấn đề vẫn nằm ở chuyện hai đứa không rõ ràng với nhau ngay từ đầu, và cả hai có những kỳ vọng khác biệt ở đối phương," Zhang Hao trầm ngâm. "Nhưng từ góc nhìn người ngoài, anh có cảm giác cả em lẫn Gyuvin vẫn dè chừng nhau, chưa hoàn toàn cởi mở với người còn lại, như thể sợ chạm vào vảy ngược của đối phương sẽ làm hỏng mối quan hệ của hai đứa vậy."

Nhận xét của Zhang Hao làm Quanrui nhớ về ánh mắt bất lực của Gyuvin khi gã bảo cậu chưa thực sự cho gã bước chân vào thế giới của mình. Cậu cười chua chát.

"Sao anh lại nói vậy? Rõ ràng đến thế sao?"

"Thật mà," Zhang Hao gật đầu. "Anh nhớ có lần em bảo bọn em chẳng cãi cọ bao giờ, chớm căng thẳng là cả hai cho nhau không gian riêng để bảo toàn cái đầu lạnh. Nói thật, nhiều khi cãi nhau chính là cách bồi dưỡng tình cảm. Cứ nhường nhịn, để mâu thuẫn tích tụ đến lúc bùng nổ còn dễ toang hơn."

Quanrui phải công nhận anh mình có lý. Chẳng riêng chuyện thường ngày mà ngay cả lúc thân mật trên giường, Gyuvin cũng đặt sự thoải mái của cậu lên trên hết. Thời đại này, alpha và omega chưa cưới hỏi đã trải qua kỳ phát tình cùng nhau là chuyện hết sức bình thường, nhưng khi nhận ra Quanrui chưa sẵn sàng phô bày trạng thái mong manh nhất của bản thân, gã cũng không miễn cưỡng. Và đương nhiên, Gyuvin càng không để cậu trải qua kỳ dịch cảm với mình. Đó là thời điểm alpha hung hăng và chiếm hữu nhất, Gyuvin sợ không kiềm chế được bản năng sẽ làm tổn thương đến Quanrui.

Nghĩ lại, Quanrui mới thấy mình tệ hại. Gyuvin luôn đặt sự thoải mái của cậu lên trên hết, nhưng cậu lại chìm trong những suy nghĩ vị kỷ và ẩn ức cá nhân, chẳng cho đối phương sự đảm bảo gã cần.

Chán nản, Quanrui nốc một hơi cạn ly Margarita. Dù vậy, nồng độ cồn của loại cocktail này quá nhẹ, chẳng tài nào át đi nỗi bức bối trong lòng omega sầu muộn. Cậu vẫy bồi bàn, gọi thêm một ly Old Fashioned bất chấp Zhang Hao ngăn cản, sợ thằng em uống nhiều hại dạ dày. Cả hai im lặng cho đến khi người lớn tuổi hơn từ từ lên tiếng.

"Anh biết nhiều người có hoàn cảnh giống em, và anh hoàn toàn thông cảm. Tuy nhiên, anh cũng hiểu cảm giác của Gyuvin. Không chỉ em, mà thằng bé cũng thấy bất an. Nếu em lo lắng về tương lai bất định thì nó lại thiếu cảm giác an toàn, tưởng chừng vẫn chưa hoàn toàn giành được tình cảm của em, đại loại vậy. Yêu nhau từng ấy năm rồi, chúng mày cần giao tiếp nhiều hơn mới phải. Quan trọng là... nếu không tìm được tiếng nói chung thì em và Gyuvin định thế nào?"

Quanrui cứng họng. Cậu thừa biết đáp án là gì nếu đôi bên không thể thoả hiệp. Nực cười làm sao, cậu sợ hôn nhân vì không tin vào cam kết vĩnh hằng. Nhưng nghĩ đến viễn cảnh chia tay Gyuvin, tim Quanrui đau như bị ngàn mũi dao đâm nát.

Đã quen sống dưới ánh mặt trời thì sẽ ngần ngại bước vào bóng tối. Đã quen với niềm vui thì làm gì có ai muốn quay lại chuỗi ngày tháng u sầu?

"Em... em không biết nữa," Sau cùng Quanrui khó nhọc cất lời. "Nếu chia tay Gyuvin, em sẽ rất đau lòng. Đã có lúc em nghĩ, dù là thoáng qua thôi, rằng có lẽ sống chung không tệ, mình cũng muốn thức dậy bên con người này mỗi sáng. Nhưng rồi hiện thực lại nhắc nhở em chẳng có gì là bất biến, những cặp đôi đổ vỡ xung quanh em, những gì xảy ra với bố mẹ em lại khiến em chẳng dám tin một cái kết có hậu sẽ đến với mình. Hơn cả nỗi lo ngày nào đó Gyuvin sẽ thay lòng, em sợ chính mình mới đóng vai kẻ xấu. Em không đủ tự tin làm một người bạn đời tốt, là một người cha tốt - đấy là trong trường hợp bọn em sinh con, hoặc chí ít là hình mẫu con dâu mà bố mẹ Gyuvin mong muốn..."

Nói đến đây, Quanrui ôm mặt. Lòng bàn tay cậu hơi ươn ướt.

"Em quá phức tạp, quá mâu thuẫn, quá khó chiều. Gyuvin quả là xui xẻo mới dính phải em."

Tiếng đẩy ghế vang lên. Chất dẫn dụ mùi nhựa thông của Zhang Hao len lỏi vào khoang mũi Quanrui, theo sau là bàn tay vỗ về vai cậu.

"Nếu em thật sự như những gì tự mình miêu tả thì tại sao Gyuvin vẫn bên em suốt từng ấy năm, còn muốn xây dựng gia đình với em? Nó đâu có ngốc," Omega lớn tuổi hơn nhẹ giọng dỗ dành. "Đúng là hai đứa cần nói chuyện rõ ràng. Nhưng nếu em yêu Gyuvin và vật cản duy nhất là sợ hãi thì sao không thử nghĩ nỗi sợ của em là một vũng bùn? Ngày em nhận lời tỏ tình của Gyuvin đồng nghĩa với em phần nào quyết tâm bước ra khỏi bãi lầy đáng ghét ấy. Em càng tiến về phía trước, vết bẩn dưới chân sẽ càng mờ. Rồi đến một ngày, em ngoảnh lại và không còn thấy dấu vết của vũng bùn ấy nữa.

Quan trọng không phải sợ hay không, mà là em muốn hay không muốn thoát ra khỏi nó. Tự tin lên Shen Quanrui, em xứng đáng được hạnh phúc mà!"

Những gì Zhang Hao nói bất giác khiến Quanrui nhớ lại cuộc hội thoại cuối cùng giữa cậu và Gyuvin. Ai cũng mong Quanrui hạnh phúc, có điều cậu mãi chưa buông tha cho chính bản thân mình. Omega tóc bạch kim dụi đầu vào vai Zhang Hao thay lời cảm ơn thầm lặng.

Ngồi một lúc, cậu bắt đầu thấy hơi say.

"Anh nói cứ như chuyên gia tư vấn vậy," Quanrui khịt mũi, lè nhè than thở. Chợt nhớ ra chuyện gì, cậu hỏi. "Vậy còn anh thì sao? Bác sĩ chữa được bệnh cho người nhưng có chữa được cho mình không?"

Quanrui nhớ Zhang Hao từng hẹn hò với một anh vũ công người Hàn, tuy nhiên bọn họ đã chia tay vài năm trước. Cậu từng hỏi lý do, song anh đồng nghiệp chỉ nhún vai bảo hai người có những rào cản chẳng tài nào phá bỏ.

Kể từ lúc đó, anh chẳng yêu ai.

Câu hỏi bất ngờ của Quanrui khiến Zhang Hao khựng lại vài giây. Anh lắc viên đá đã gần tan trong ly rồi cười nhạt.

"Chính vì anh không thể chữa được bệnh của mình, nên mới muốn giúp em. Không đủ dũng cảm là điều anh hối tiếc nhất, và anh mong em vượt qua điều đó. Hai đứa vẫn còn cơ hội mà, cố gắng giao tiếp với nhau, hiểu cho nhau khi còn có thể. Miễn còn yêu, giải pháp sẽ tự tìm đường."

—-oOo—--

Lâu không uống rượu, tửu lượng của Quanrui yếu đi trông thấy. Cậu chẳng biết mình thiếp đi từ lúc nào, mở mắt ra đã đã nằm trên chiếc giường thân yêu với cái đầu váng vất. Mất một lúc, Quanrui mới nhớ hôm qua mình say nhũn người, báo hại Zhang Hao phải khệ nệ khiêng về, đã thế anh còn tốt bụng thay pyjama cho con ma men vất vưởng.

Mệt mỏi lê bước vào bếp, Quanrui pha cho mình một tách cà phê, bụng bảo dạ đến công ty phải cảm ơn Zhang Hao, sau đó nhắn tin hẹn gặp Gyuvin. Sau khi tâm sự với người anh đồng hương, cậu nhận ra mình nên ngừng trốn tránh. Càng im lặng, Gyuvin càng dễ hiểu lầm cậu không trân trọng gã, mối quan hệ của cả hai càng có nguy cơ đi vào ngõ cụt.

Vả lại, không hiểu sao từ lúc tỉnh dậy, Quanrui cứ thấy bụng dạ nóng như lửa đốt.

Thanh niên tóc bạch kim nhấp một ngụm cà phê, hy vọng chỉ là bản thân cả nghĩ. Đúng lúc ấy, chuông điện thoại reo vang. Thấy số lạ, cậu đã định từ chối cuộc gọi, nhưng rồi có gì đó thôi thúc cậu bấm nút nghe.

Giây phút đầu dây bên kia cất tiếng, cả người Quanrui lạnh toát.

Cái tách trên trên tay omega xinh đẹp rơi xuống đất đánh "choang" một cái, mảnh sứ và cà phê nóng văng tung toé, bắn lên mu bàn chân nhưng cậu chẳng thấy đau. Quanrui chỉ kịp vớ lấy ví và chìa khoá xe rồi vội vàng lao ra thang máy, đầu óc quay cuồng trước thông tin một người phụ nữ tự xưng là y tá vừa thông báo với mình.

"Anh Qui- Quanrui đúng không ạ? Tôi là y tá gọi đến từ Bệnh viện Đại học Quốc gia Seoul. Tôi tìm thấy số điện thoại của anh trong danh bạ khẩn cấp của bệnh nhân Kim Gyuvin. Anh Kim Gyuvin gặp tai nạn giao thông, vừa được đưa vào khoa Cấp cứu lúc bảy giờ ba mươi phút sáng, phiền anh đến gấp..."

Đường phố Seoul giờ cao điểm đông như mắc cửi. Quanrui không biết mình đã vượt bao nhiêu lượt đèn đỏ, lách qua bao nhiêu hàng xe, nghe bao nhiêu tiếng còi inh ỏi. Đến bệnh viện thì bãi đỗ xe kín đặc. Hết cách, cậu đành vứt ô tô bên lề đường rồi chạy thục mạng dù biết lúc quay ra kiểu gì cũng thấy vài tờ giấy phạt.

Đối với Quanrui, lúc này ngoài sự an nguy của Gyuvin thì chẳng có gì quan trọng.

Tới bàn tiếp tân, không kịp điều chỉnh nhịp thở, Quanrui lập tức hỏi dồn dập nữ y tá trực quầy. Thì ra Gyuvin gặp tai nạn trên đường đi làm. Nhân chứng kể trong lúc dừng đèn đỏ, một chiếc xe tải mất lái đã húc vào ô tô của gã. Vụ va chạm làm đuôi xe nát bét, Gyuvin được đưa vào viện trong tình trạng bất tỉnh, gãy tay và nhiều chấn thương phần mềm. Nhưng nghiêm trọng nhất là vết máu tụ trong đầu cần phẫu thuật.

Quanrui là cái tên duy nhất trong danh bạ khẩn cấp của gã mà bệnh viện liên lạc thành công. Có điều, đến lúc làm thủ tục, cậu mới biết mình không có quyền ký giấy cam đoan.

"Là sao? Sao tôi lại không có quyền ký giấy đồng ý cho bệnh nhân phẫu thuật? Tôi là bạn trai của Kim Gyuvin mà?" Quanrui thảng thốt.

"Vâng thưa anh," Thấy Quanrui có vẻ sốc, y tá kiên nhẫn giải thích. "Theo luật, chỉ người trong gia đình như cha mẹ, vợ chồng hoặc người giám hộ hợp pháp của bệnh nhân mới có quyền ký giấy cam kết mà thôi. Không biết anh Kim Gyuvin còn người thân nào khác không ạ?"

"Cậu ấy còn anh trai, nhưng tôi không chắc khi nào anh ấy đến. Phải còn cách nào khác chứ?"

Quanrui bất lực hỏi dồn. Mãi mới gọi được cho bố mẹ Gyuvin thì hóa ra ông bà đã sang Úc cùng con gái, nghe tin liền tức tốc đặt vé quay về. Chắc hẳn họ đã thông báo cho anh con trưởng, nhưng cậu không có số điện thoại của Kim Jiwoong nên không biết hiện nay anh có ở Seoul không, nếu có thì đã đi đến đâu rồi.

Trái với vẻ nôn nóng của cậu, y tá vẫn khăng khăng.

"Vậy không được rồi. Thực ra Giám đốc bệnh viện có thể ký thay, nhưng ngài ấy đang có một cuộc phẫu thuật quan trọng. Nếu người nhà không đến được thì anh kiên nhẫn chờ ngài Giám đốc một chút ạ."

"Tính mạng con người mà bảo đợi là đợi được hả??" Không giữ nổi bình tĩnh nữa, Quanrui bực bội gắt ầm. "Giờ tôi nối máy với cha mẹ Gyuvin để họ uỷ quyền ký được không?"

Thấy Quanrui bức xúc, bác sĩ phụ trách của Gyuvin liền ra mặt.

"Thưa anh, theo luật, người thân trong gia đình phải trực tiếp ký giấy cam đoan. Chúng tôi không thể làm khác, mong anh thông cảm. Anh có thể gọi điện giục người nhà bệnh nhân Kim, hoặc chờ Giám đốc bệnh viện thông qua," Có lẽ thấy mặt Quanrui căng như dây đàn, ông ta hạ giọng. "Vả lại, khối máu tụ của anh Kim hình thành ngoài màng cứng, ca mổ sẽ không quá khó khăn. Hiện tại tình trạng bệnh nhân vẫn tương đối ổn định, phiền anh chờ thêm lát nữa."

Bác sĩ chẳng những không trấn an được Quanrui mà càng làm cậu thêm tức giận, bàn tay cầm bút siết chặt đến nỗi đầu ngón trỏ và ngón cái chuyển màu trắng bệch. Thời gian càng trôi, Gyuvin càng cận kề nguy hiểm. Nghĩ đến việc vì chậm trễ mà chẳng may gã có mệnh hệ gì là họng Quanrui nghẹn lại, sống mũi cay xè.

Quanrui định tiếp tục đôi co với bác sĩ, nhưng đúng lúc đó, có người gọi tên tiếng Anh của cậu giữa những bước chân hớt hải.

"Ricky!"

Quanrui quay phắt lại. Khoảnh khắc thấy Kim Jiwoong phăm phăm lao đến, omega tóc bạch kim mà không dùng chút lý trí cuối cùng sót lại thì có lẽ đã ngã quỵ dưới chân anh.

Mọi chuyện sau đó diễn ra như một thước phim tua nhanh, mà Quanrui là khán giả. Cậu chỉ biết đứng một bên nhìn Jiwoong trao đổi với bác sĩ rồi nhanh chóng làm thủ tục cho Gyuvin, sau đó lật đật theo anh đến phòng phẫu thuật. Cánh cửa kim loại nặng nề đóng sầm cũng là lúc người con trai cao gầy bừng tỉnh, nhận ra mọi chuyện vừa trải qua không phải ác mộng giữa ban ngày.

Adrenaline lắng xuống kết hợp dư chấn của cơn say đêm qua khiến Quanrui mệt rũ. Cậu ngồi phịch xuống băng ghế chờ, cả người run lên dưới hơi lạnh điều hoà. Đến lúc này omega tóc bạch kim mới nhận ra mình vẫn mặc pyjama, chân còn xỏ dép bông.

Chợt, một chiếc áo khoác xuất hiện trước tầm mắt cậu. Quanrui ngẩng đầu và bắt gặp ánh mắt quan ngại của Jiwoong.

"Em khoác tạm cho đỡ lạnh, sau đó về thay đồ và nghỉ ngơi đi. Ở đây có anh rồi."

Quanrui cẩn thận đón lấy cái áo từ tay Jiwoong, song cậu không mặc. Kim Gyuvin là alpha duy nhất mà cậu có thể thoải mái chia sẻ đồ dùng.

"Em cảm ơn anh. Nhưng em muốn đợi. Chỉ khi thấy cậu ấy bình yên vô sự ra khỏi phòng phẫu thuật thì em mới yên tâm."

Nghe vậy, Jiwoong cũng thôi khuyên nhủ. Anh ngồi xuống bên cạnh Quanrui, day thái dương với điệu bộ mệt mỏi. Nhìn bộ quần áo nhăn nhúm còn vương bụi đường trên người alpha lớn tuổi, Quanrui buột miệng hỏi.

"Anh vừa đi đâu về ạ?"

"Ừ," Anh trai của Gyuvin đáp. Ở khoảng cách gần, Quanrui mới thấy mắt Jiwoong đỏ ngầu. "Anh đi công tác Daegu, vừa xuống máy bay thấy tin nhắn liền tức tốc đến bệnh viện."

"Anh vất vả quá. Thế anh về nhà nghỉ ngơi đi ạ, em đợi Gyuvin là được rồi." Quanrui vội vàng nói.

"Sao làm thế được. Nhỡ bác sĩ có vấn đề quan trọng cần thông báo thì người nhà phải có mặt chứ," Jiwoong lắc đầu. "Bố mẹ vừa báo cho anh là họ chuẩn bị lên máy bay rồi, nhưng nhanh cũng phải chục tiếng nữa mới tới Seoul."

Jiwoong chỉ giải thích đơn thuần, nhưng không hiểu sao Quanrui cảm thấy như bị đánh mạnh vào ngực trái. Cậu cúi đầu, lí nhí.

"Em xin lỗi."

"Hả?" Jiwoong quay ra nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu. "Em có lỗi gì đâu?"

"Tại em không giúp được gì cho Gyuvin... cho mọi người. Là người đến sớm nhất nhưng em chỉ đứng đực ra, chẳng giải quyết được gì. Nếu không có anh, không biết bao giờ Gyuvin mới được mổ. Lúc đó chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa..."

Càng nói, giọng Quanrui càng lạc đi. Cậu nhắm mắt, hít thở thật sâu, cố ngăn cảm giác nghẹn ngào và những giọt nước mắt chực chờ rơi xuống. Không nghĩ Quanrui phản ứng thế này nên Jiwoong có vẻ bối rối. Anh cuống quýt xua tay.

"Ơ kìa! Sao em lại nói thế? Nhờ em báo tin cho bố mẹ, hai bác liên lạc với anh thì anh mới biết chuyện mà! Chứ bình thường số lạ gọi đến anh chẳng nghe đâu! Chưa kể sự hiện diện của em là nguồn động viên to lớn đối với Gyuvin rồi, có em ở đây thằng bé sẽ nhanh chóng hồi phục thôi."

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì cả," Jiwoong ngắt lời. "Đừng nghĩ ngợi linh tinh. Lúc này Gyuvin rất cần em, thế nên em càng phải mạnh mẽ và bình tĩnh. Giờ thì nghe anh, để anh kiếm gì hai anh em mình ăn tạm rồi em về nhà nghỉ ngơi một lát đi. Những việc còn lại để anh lo."

Quanrui chưa kịp từ chối thì Jiwoong đã đứng dậy, nhanh chóng bước đi. Nhìn bóng lưng anh cả nhà họ Kim, Quanrui chỉ biết thở dài. Jiwoong nghĩ cậu xúc động vì quá lo lắng cho Gyuvin, nhưng thực chất cậu đang dằn vặt.

Gyuvin từng nói, gã muốn kết hôn để được ở bên cậu, chăm sóc cho cậu cũng như bảo vệ quyền lợi của cả hai.

Khi ấy, Quanrui không để ý. Nhưng đến lúc đứng trước lằn ranh sinh tử, cậu mới nhận ra rằng nếu là bạn đời của Gyuvin, cậu đã chẳng bị làm khó khi ký giấy cam đoan, gã đã chẳng phải mòn mỏi chờ phẫu thuật, chỉ thoát cảnh ngàn cân treo sợi tóc nhờ anh trai đến kịp thời.

—-oOo—-

Rốt cuộc, dưới sự khuyên nhủ (xen lẫn thúc giục) của Jiwoong, Quanrui vẫn phải đi về. Thay quần áo và viết đơn nghỉ phép xong xuôi, cậu tạt qua căn hộ của Gyuvin lấy vài món đồ và giấy tờ cần thiết. Mới vài tuần không đến, khi mở cửa, Quanrui suýt không nhận ra đây là nơi mình từng lui tới bao năm. Gyuvin vốn ưa sạch sẽ, thế mà giờ đây phòng khách chất đầy vỏ chai soju rỗng và đồ ăn đóng hộp, mặt bàn trà đóng bụi, gối tựa sofa rơi mỗi cái một nơi. Phòng ngủ cũng chẳng khá hơn. Đập vào mắt cậu là cái giường bừa bộn, quần áo chưa giặt vung vãi khắp sàn.

Nhìn là biết mấy tuần qua Gyuvin đã sống thế nào.

Omega tóc bạch kim thở dài. Cậu nhanh chóng tìm những thứ cần mang vào viện rồi xắn tay áo dọn dẹp. Đến lúc thay ga trải giường, lật chăn gối lên, Quanrui bỗng thấy một cái hộp vuông màu đen vô cùng quen thuộc.

Cậu lần mò mở hộp, tay run như lần đầu thấy nó trong túi áo của Gyuvin. Dưới ánh nắng vàng ươm chiếu từ cửa sổ, chiếc nhẫn bạch kim khảm kim cương tỏa sáng lấp lánh khiến Quanrui chói mắt đến phát đau.

Nếu ngày ấy cậu đủ can đảm để Gyuvin đeo cho mình chiếc nhẫn này, liệu mọi chuyện có rẽ theo hướng khác?

Nhưng Quanrui không có thời gian nghĩ ngợi nhiều. Chẳng bao lâu sau Jiwoong thông báo ca phẫu thuật của Gyuvin thành công tốt đẹp. Cậu tức tốc phóng xe vào bệnh viện, không quên cầm theo bí mật nhỏ của Gyuvin.

Khoảnh khắc hai anh em tiến vào phòng hồi sức, tim Quanrui thắt lại. Trước mặt cậu, Gyuvin nằm bất động, đầu quấn băng, mặt mày xây xước. Xung quanh gã chằng chịt dây rợ và các loại máy móc duy trì sự sống, chốc chốc lại vang lên những "tít tít" khô khan. Gã vốn cao to, Quanrui chỉ thấp hơn chút xíu mà vẫn bị Gyuvin trêu là bé nhỏ khi bọn họ ôm nhau, thế mà giờ đây cậu có cảm giác bạn trai mét tám mươi sáu của mình lọt thỏm trong bộ đồ bệnh nhân lụng thụng, lại càng gầy guộc giữa căn phòng ngập ngụa mùi thuốc khử trùng và bốn bức tường sơn sắc trắng cô liêu.

Jiwoong nán lại chốc lát rồi ra ngoài, lấy cớ tìm hộ lý. Đợi tiếng bước chân dần khuất, Quanrui mới chầm chậm ngồi xuống bên giường bệnh. Cậu run rẩy áp tay Gyuvin lên má mình, sưởi ấm những ngón tay lạnh băng bằng lệ nóng. Ký ức từ ngày cả hai mới quen cho đến cuộc trò chuyện cuối cùng lũ lượt ùa về, và có quá nhiều điều khiến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net