deskmate

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm ấy là một ngày đẹp trời, ít nhất với Mingyu là như vậy, bởi chỉ cần thấy bạn Seokmin thì dù cho có bão giật cấp 10 anh cũng sẽ khen ôi chao sao đáng yêu đến thế. Anh tung tăng đến trường, háo hức đến mức ai cũng thấy kì lạ, và Cheol không phải ngoại lệ, Cheol ném cho Gyu ánh mắt như nhìn một kẻ ngớ ngẩn vì tình, ừm, chính là tình bạn đó! Mingyu cũng chẳng quan tâm cho lắm, điều duy nhất anh quan tâm bây giờ là nên bắt chuyện với bạn kiểu gì đây, và anh ngay lập tức hỏi Cheol:

- Anh, bình thường gặp người lạ, à cũng không có lạ lắm đâu, ờm thực ra là bọn em chưa nói chuyện bao giờ nhưng mà không thể nào nói là lạ được ấy thì anh hay tới làm quen kiểu gì?

Cheol liếc Gyu một cái rõ là khó hiểu, người chưa mói chuyện bao giờ không phải người lạ thì là gì?

- Khùng hả mầy? Mà nguyên cái mặt tiền của mày thì cần gì tới bắt chuyện với ai? Ngồi yên cho anh mày là bao nhiêu người muốn tới rồi.

- Ờ ha!_ Gyu đập hai tay vào nhau cái bép_ Em đẹp trai vậy sao mà không tới chủ động muốn làm bạn được ha!

Cheol chán nản, chẳng thèm nhìn chẳng thèm nói, Mingyu thì cứ như con cún ngốc, chứ tự lẩm bẩm một mình rồi lại khúc khích. Đến cửa lớp Kim Mingyu cứ thế mà quên chào người anh chí cốt của mình, tung tăng bước vào cửa lớp mới, mặc kệ Cheol đang cố đè thấp âm thanh thét gào đầy ấm ức của mình :"Phép tắc của mày đâu hết rồi hả KIM MINGYU???"

Anh mặc kệ, vừa đẩy cửa vào vừa huýt sáo trong sự ngỡ ngàng của cả lớp.

- Chào mọi người, tớ là Kim Mingyu, cựu học sinh lớp 12A7, tân học sinh của lớp mình là 12A1, sở thích của tớ là chơi bóng rổ và kết bạn làm quen, ngoài ra tớ còn thích Lee Seok- à nhầm Lee Kwangsoo, mong mọi người giúp đỡ và đừng ngại ngần làm quen nhá!

Vậy đó, ảnh vừa vào lớp vừa xổ một tráng dài ơi là dài, nhân tiện đôi mắt đảo láo liên để tìm kiếm hình ảnh quen thuộc, và ngay khi nhìn thấy, anh đã ngay lập tức bước xuống chỗ bạn nhỏ mà cười toe toét:

- Chào cậu, chỗ này có ai ngồi chưa vậy? Cho tớ ngồi đây với cậu nhé? Tớ là Kim Mingyu còn cậu là Lee Seokmin đúng không hehe.

Đừng ai hỏi nãy Gyu băn khoăn bắt chuyện kiểu gì làm gì, vì mấy lời tự vấn và hỏi thăm Cheol của ảnh từ nãy đã được xóa sổ khỏi bộ nhớ của ảnh khi thấy bạn bé rồi còn đâu. Ôi Lee Seokmin đang làm bài tập, góc nghiêng đẹp mê hồn, người gì đâu mà vừa xinh trai vừa chăm chỉ thế nhỉ? Quá là hợp làm bạn của Kim Mingyu í chứ!

Giữa sự xôn xao khó kìm nén của các bạn học chính là sự ngỡ ngàng của nhân vật chính, nếu bây giờ mà hỏi lại, chắc chắn Lee Seokmin vẫn nhớ như in sự ngạc nhiên tới cạn lời của mình trong lần đâu gặp người ấy, chao ôi sao mà nhiệt tình thế không biết, em sợ đấy nhé? Em cười một cách đầy gượng gạo trước tình huống diễn ra trong chưa đầy 10 giây này, ai giúp em với, em còn chưa định hình ra chuyện quái gì đang diễn ra và người bạn lạ mặt đang nói chuyện như súng bắn liên thanh này là ai?

- À.. ừ chào cậu! Haha.. chào Kim Mingua(?)

- Là Mingyu!_ Mingyu ngắt lời bạn bé và đôi mắt vẫn cứ long lanh mong đợi nhìn người ta.

- À đúng rồi Mingyu, chào cậu, hiện chỗ này chưa ai ngồi vì là năm học mới, mọi người chưa đến hết, nên nếu cậu muốn thì cứ..

- Oke tớ cảm ơn nhé bạn cùng bàn, hehe, mong à không chắc chắn chúng ta sẽ có một năm thật khó quên với nhau ha!

Như sợ bạn đổi ý, Kim Mingyu nhanh chóng chen một chân vào chỗ và ngồi thụp xuống đầy vững trãi bên trái Seokmin trong con mắt vẫn chưa hết ngạc nhiên của em, trời ơi người này bị sao ý??? Hậu duệ của The Flash hay sao mà làm cái gì cũng tốc độ thế? Em gượng cười mấy cái rồi lại vùi đầu vào đống đề tiếng anh, vừa làm vừa niệm người bạn cùng bàn mới không làm mình phân tâm trong lúc quan trọng này.

Và Mingyu quả nhiên ngoan thật (trừ việc mắt cứ dán vào mặt bạn), anh háo hức tới tay chân chả biết để ở đâu, anh cũng lôi đề ra để trên bàn đó, mà thi thoảng cứ liếc em một cái, bồn chồn kinh khủng, người ơi, muốn nói chuyện với bạn quá à mà không nỡ làm phiền bạn học, (thực ra là phiền rồi) phải làm sao? Và Mingyu tuổi 17 khi ấy đã nghĩ ra một kế mà khiến Seokmin 17 tuổi hay 25 30 tuổi nghĩ lại vẫn luôn kết luận một chữ: Nghịch. Đó là việc ghẹo bạn yêu đó! Thực ra anh cũng đâu có muốn làm phiền người ta, chỉ là người ta đáng yêu quá mà mỗi tội chả nói chuyện với mình, và anh ngay lập tức thực hiện công cuộc làm bạn nhớ mặt mình (thực ra là ghim) từ ngay lần đầu làm quen.





















Ôi không ngờ cũng có người tìm tới được chiếc fic siêu trẩu này của em :))))) em cảm ưn mn đã ủng hộ nhe hehe, cũng xin lỗi vì em lười quớ ;-; tại mải hít ke 2 sếp hehe, siếu ghiền siêu chất lượng 🤌


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net