Bột tôm thích nhún

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Doãn Hạo Vũ không hiểu hôm nay nhặt được vận tốt gì, Cao Khanh Trần nhà mình bỗng dưng ham muốn cao một cách bất thường, từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn luôn quấn lấy cậu đòi hỏi. Vừa làm xong một lần trái dâu nhỏ đã sảng đến thở không ra hơi, vậy mà vẫn cố vặn vẹo eo nỉ non: "còn muốn nữa". Sau đó bây giờ đang ngồi trên người cậu tự nhún kịch liệt.

Khỏi cần nói cũng biết Doãn Hạo Vũ yêu muốn chết cái dáng vẻ dâm đãng này. Thân thể trắng nõn đầy những ấn ký đỏ chói của riêng cậu không ngừng đung đưa trước mắt, cánh môi loang loáng mật ngọt mỗi một giây đều phóng túng rên rỉ cầu hoan, bên trong anh vừa chật chội vừa ấm áp, tràng đạo co rút như có muôn vàn cái miệng nhỏ đang mút lấy gậy thịt, khiến Doãn Hạo Vũ chỉ hận không thể thao nát anh.

"Ah~ Paipai..."

Doãn Hạo Vũ bóp hai cánh mông căng mẩy của Cao Khanh Trần, chủ động giúp anh nhấp nhanh hơn nữa. Gậy thịt đâm vào từ góc độ này đã xỏ xuyên đến tận cùng, hông Doãn Hạo Vũ cũng không rảnh rỗi từ bên dưới thúc lên. Lực đạo trên dưới cùng đánh tới, dồn dập thô bạo như chày cối giã nhau, mà thứ bị vùi dập ở giữa chính là vách huyệt non nớt của Cao Khanh Trần.

"Áh... ưm... a... a... a... " Cao Khanh Trần sung sướng đến không chịu nổi, ưỡn cong thân mình nghênh đón từng cơn khoái cảm, miệng nhỏ muốn há ra thở dốc liền bị họng súng cứng rắn đang chèn ép bên trong mình nghiền thành những rên la lớn mật còn hơn cả diễn viên AV.

Xỏ xuyên Cao Khanh Trần mấy chục cái xong, Doãn Hạo Vũ bỗng nhiên đè anh xuống giường, để đôi chân thon dài trắng nõn kia quấn quanh eo mình, lần nữa dùng tư thế nguyên thuỷ nhất mà thảo phạt tiểu dâm mỹ dưới thân.

Doãn Hạo Vũ thích nhất là ra vào anh ở tư thế này, vì chỉ có cậu mới biết khi bị nhấn chìm trong bể dục vọng, khuôn mặt xinh đẹp trước mắt có thể bày ra dáng vẻ kích tình câu nhân đến mức nào.

Lúc này hai mắt Cao Khanh Trần sớm đã bị nước mắt sinh lý bị ép chảy ra làm cho mông lung. Vành mắt phiếm hồng giống như bị người ta khi dễ, chóp mũi cùng gò má ửng lên như rặng mây. Cánh môi phấn nộn bị cậu cắn mút đến sưng đỏ thiếu dưỡng khí đến mức không ngừng hé mở thở dốc.

Doãn Hạo Vũ cúi người xuống liếm cằm anh, mút hết những giọt mật trào ra từ khuôn miệng nhỏ, sau đó hôn dần lên đến khoé môi, nuốt trọn lấy cánh môi anh tiếp tục dày vò.

Cao Khanh Trần tạm tha cho tấm ga trải giường nhàu nhĩ, vòng tay quấn lấy cổ Doãn Hạo Vũ hôn đáp lại, gần như muốn đu lên người cậu. Mèo nhỏ chủ động hé miệng, đưa chiếc lưỡi đinh hương quấn quýt với lưỡi cậu mà trao đổi nước bọt. Tiếng môi lưỡi giao triền mút vào từng cái vang lên những tiếng "chậc... chậc...". Cao Khanh Trần luôn rất thích hôn Doãn Hạo Vũ, cảm thấy hôn đôi môi quyến rũ mê người của cậu không bao giờ là đủ. Doãn Hạo Vũ cũng rất biết chiều lòng tiểu gia hoả nhà mình, tận lực càn quét chăm sóc mọi ngóc ngách trong khoang miệng anh, người anh em của cậu cũng chưa lúc nào ngừng đâm sâu vào cái miệng nhỏ phía dưới.

Trên dưới cùng nhau được phục vụ, phân thân phía trước cũng không kém cạnh khi có bàn tay của Doãn Hạo Vũ bao bọc, Cao Khanh Trần thoải mái tới mức vặn vẹo eo không ngừng, muốn tràn ra những tiếng ngâm nga nhưng từng hơi thở lại bị Doãn Hạo Vũ nuốt mất, lồng ngực phập phồng chỉ có thể nín nhịn nghẹn lại, ưm ưm ư ử như mèo con. Đến lúc môi Doãn Hạo Vũ lưu luyến rời ra kéo theo một tiếng "chụt" đầy ướt át, Cao Khanh Trần mới có thể thoả mãn tràn ra tiếng rên "Ah~" ngọt lịm.

Giữa hai cánh môi vẫn còn võng xuống một sợi chỉ bạc, Doãn Hạo Vũ triệt để mút hết, sau đó răng vẫn còn chần chừ cắn lấy môi dưới của anh ẩn nhẫn day day, giống như muốn hôn đến mức không bao giờ dứt ra, mê muội bảo bối ngọt ngào này đến mức muốn nuốt luôn anh vào bụng vậy. Môi Cao Khanh Trần lúc này đã sưng vù lên như húp lẩu cay Tứ Xuyên, hai cánh môi hé mở và đầu lưới hấp háy đưa ra rặt một màu đỏ hồng chói mắt, nếu còn hôn nữa có khi sẽ thật sự chảy máu.

Doãn gia thương tiểu bảo bối, nhưng Doãn gia tham lam cũng không ai bằng.

Mặc kệ Cao Khanh Trần ngửa cổ rên la, Doãn Hạo Vũ lại tiếp tục vùi đầu vào hõm vai anh chăm chỉ "trồng" những bụi dâu tây đỏ chói. Từng vết từng vết rải xuống khắp cần cổ trắng như ngó sen, xuống cơ ngực mềm mại căng tràn, xuống eo xuống bụng dưới... cả đùi trong cũng không bỏ sót. Doãn Hạo Vũ say mê đánh dấu, đắm chìm trong mùi hương quyến rũ cùng cơ thể ngon ngọt chết người này. Đúng là một tiểu yêu nghiệt, mọi thứ về Cao Khanh Trần đều khiến cậu yêu đến điên, mỗi giây mỗi phút đâm chọc ham muốn anh nhiều hơn, nhưng càng thoả mãn lại càng ham muốn, triền miên không muốn ngừng lại...

Trong tầm mắt mơ hồ hơi nước của mình, Cao Khanh Trần không phải không nhìn thấy ánh mắt Doãn Hạo Vũ nhìn mình tràn đầy dục vọng và mê muội chiếm hữu. Nhưng anh tình nguyện lún sâu vào đó, muốn em ấy thao anh không ngừng, vì Cao Khanh Trần cũng yêu Doãn Hạo Vũ đến ngây dại.

"Ư... ưm... mm... hức... P... paipai..."

Cao Khanh Trần cuối cùng cũng không chịu được mà bắn ra, bạch trọc trắng đục phun lên bụng Doãn Hạo Vũ, từ từ chảy xuống chỗ giao hợp của hai người. Khỏi cần nói cũng biết chỗ đó lúc này nhầu nhụa đến không chịu nổi. Gel nhầy bôi trơn vì sự ma sát kịch liệt mà không ngừng bị dập tung thành bọt nước trắng xoá, dâm dịch dư thừa chảy dọc gốc đùi. Gậy thịt mỗi lần rút ra đều mang theo ánh nước, sau đó lại dồn toàn lực đâm vào, mỗi lần đều chọc đến tận chỗ sâu nhất, giã nát điểm nhạy cảm cùng vách thịt trong.

Bên trong Cao Khanh Trần vừa ấm nóng vừa ẩm ướt, tiếng lép nhép của dương vật khuấy động tiểu huyệt không ngừng vang lên bên tai. Xương hông đánh vào cánh mông giòn tan, rất cùng nhịp điệu với tiếng khung giường vang lên cót két không hồi kết, hai cánh mông nộn thịt căng mẩy của Cao Khanh Trần bị đánh đến sưng đỏ. Eo vào mông đều được bàn hai bàn tay to lớn của Doãn Hạo Vũ hết bóp lại véo, qua một hồi để lại không ít vết ngân.

"Bảo bối, như vậy đã đủ thoả mãn anh chưa?"

"Ư hức... rồii... Paipai, ah... em mau ra..."

Cao Khanh Trần bám lấy cánh tay Doãn Hạo Vũ kêu rên nỉ non. Anh đã ra được một lúc rồi, vậy mà Doãn Hạo Vũ vẫn vững bền như thép nung, chăm chỉ trên thân thể anh cày cuốc. Mặc dù đúng là rất sướng, nhưng Cao Khanh Trần bị đâm chọc kịch liệt đến mức ấy qua hai hiệp cũng cảm thấy rất mệt, anh muốn nghỉ ngơi...

Doãn Hạo Vũ cũng thở dốc, mặc dù phòng điều hoà nhưng nhiệt độ giữa hai cơ thể áp vào nhau lúc này nóng bỏng hơn bao giờ hết. Doãn Hạo Vũ cần mẫn đến mức trán cũng nổi gân xanh, cánh tay lại siết chặt anh hơn nữa. Cậu cúi xuống vành tai Cao Khanh Trần cắn liếm, còn phả hơi vào tai anh khiến cả cơ thể mẫn cảm đều run rẩy kịch liệt. Doãn Hạo Vũ thở ra một hơi trầm thấp, một bên cọ chóp mũi lên gò má Cao Khanh Trần, giọng nói ra có chút khàn đặc:

"Ra thì làm sao phục vụ anh được? Hả mèo con..." nói xong còn đưa hai ngón tay nựng nhẹ cằm anh.

"Ưm..."

Cao Khanh Trần sợ hãi có ý giận dỗi nghiêng mặt đi. Thật là muốn khóc không thành tiếng. Cảm giác sung sướng và nhức mỏi cứ trộn lẫn đan xen, khiến anh không mê muội đến mức tưởng như cơ thể này không còn là của mình nữa.

Doãn Hạo Vũ chuyển tư thế gác một chân anh lên vai mình, đổi góc độ khác mà xỏ xuyên trừu sáp. Lúc thâm nhập từ đây dường như còn khám phá thêm vài điểm mẫn cảm nữa của Cao Khanh Trần khiến mèo nhỏ cả người lại thêm một phen run rẩy giật giật, đầu ngón cũng co quắp cuộn lại trông rất đáng yêu.

"Paipai à... áh... đừng, chậm thôi...."

Doãn Hạo Vũ nhếch môi cười, nâng cằm anh hôn đến, nhưng lần này cậu chỉ hôn một cái rất nhẹ như trêu chọc mèo nhỏ.

"Sao nào, chẳng phải nói rằng rất muốn em sao?"

"Ư... em..."

"Em làm sao? Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh đấy, anh từng nghe qua câu đó chưa? Tiểu Cửu của em..."

Cao Khanh Trần chính thức bị bức khóc, nước mắt chảy dài trên hai gò má mềm mại. Doãn Hạo Vũ là đồ xấu xa, nhưng đến sức đánh tên nhóc này bây giờ anh cũng không còn nữa, chỉ có thể vừa khóc vừa kêu rên đến khản giọng. Anh cứ nhắm chặt mắt lại nên cũng chẳng để ý mặt Doãn Hạo Vũ, chỉ biết khoé mi mình được đôi môi mềm của cậu hôn lên, lau đi những giọt nước mắt.

Doãn Hạo Vũ mới nói vài câu kích thích, ai ngờ mới vậy mà mèo nhỏ đã khóc rồi, bảo cậu phải thương làm sao cho hết đây.

"Bảo bối..."

Doãn Hạo Vũ ra vào thêm hơn chục cái nữa rồi cuối cùng cũng xuất ra, nằm phủ phục trên người Cao Khanh Trần cũng nhau tận hưởng nốt cơn dư triều. Cao Khanh Trần ôm cổ cậu vẫn còn rấm rứt, cậu liền thấy có chút buồn cười hôn lên trán anh dỗ dành:

"Ngoan ngoan, Doãn gia thương anh."

Chỉ có điều, Doãn Hạo Vũ dường như không có ý định nói: đêm nay vẫn còn rất dài...

———-

Au: Bông Lan


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net