TG2 - CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 7:

Còn việc mất tích nửa năm này, cứ nói là ra nước ngoài.

Mà anh cũng được gia chủ nhà họ Cố nhận về, Cố thị ở thành S nhập vào tập đoàn Cố thị của nước Z, vốn Cố Linh Hải đã là người đàn ông độc thân giàu có quyền quý lại lần nữa trở thành bánh trái thơm ngon khiến ai cũng muốn bu vào, mỗi ngày đều có đủ loại người thông qua bí thư muốn hẹn gặp anh.

Trong lòng Cố tổng chỉ có bà xã, nhưng đêm đó có vẻ Tô Niên bị anh chịch sợ nên cả tuần không thèm đếm xỉa gì đến anh, không cho anh đến gần, chẳng qua mỗi đêm anh đều sẽ lén lút lẻn vào phòng mát xa chân cho cậu.

Tô Niên không ngốc, cậu biết cậu ngủ ngon là nhờ công lao của ai, mấy ngày nay Cố Linh Hải khom lưng cúi đầu làm cậu cũng rất xao động.

Hôm nay cơm nước xong, đột nhiên cửa bị gõ vang, Cố Linh Hải đang rửa chén trong bếp nên Tô Niên tự đi mở cửa.

Ngoài cửa là Tô Mục anh trai cậu.

Có thể nói thái độ của Tô Mục đối với cậu thay đổi 180 độ, trước đây luôn bắt cậu phá thai, bây giờ coi cái thai trong bụng cậu như cục vàng cục bạc.

"Tô Niên, Cố Linh Hải không chết mà còn trở thành người thừa kế của Cố thị, đứa nhỏ trong bụng em là đứa con duy nhất hiện giờ của anh ta, em cần phải chăm sóc nó cho tốt rồi giúp đỡ công ty nhà mình đấy." Tô Mục như nhìn thấy công ty mình lớn mạnh dưới sự trợ giúp của Cố thị, cũng may trước đây Tô Niên kiên trì giữ lại đứa bé này, anh ta chợt nhớ lại rồi hỏi: "Có phải em biết Cố Linh Hải không chết nên vẫn giữ đứa bé này đúng không? Em sớm nói với anh là được rồi, người một nhà cả mà."

Tô Niên vẫn chưa cho anh ta vào cửa, cậu nghe Tô Mục nói như vậy thì lập tức muốn đóng cửa, ai ngờ Tô Mục không biết xấu hổ chen vào, sắc mặt cũng khó coi: "Em có ý gì hả?"

Anh ta nhớ tới Tô Niên không còn liên lạc với gia đình, quan hệ cũng không tốt: "Tô Niên, chuyện trước đây coi như bỏ qua hết, nói cho cùng thì em cũng là người hại chết mẹ mình, mọi người không thích em cũng là chuyện bình thường. Em quen biết Cố Linh Hải là thông qua buổi tiệc tối hôm đó đúng không? Nếu không phải cha cho em đi thì làm sao em leo lên được Cố tổng chứ."

"Biến, anh xéo ra ngoài cho tôi." Tô Niên ghét nhất vụ Tô Mục và Tô Hành Phi đổ thừa cái chết của mẹ lên người cậu, cậu cũng có muốn mẹ mình vì sinh mình ra mà chết đâu? Nhưng lúc đó cậu chỉ là một đứa bé vừa mới sinh ra đời mà thôi.

Nguyên chủ đã bị bọn họ bạo lực lạnh 20 năm trời như vậy, ảnh hưởng luôn đến cậu mỗi lần nghe được chữ 'mẹ' đều sẽ khiến trái tim cậu run rẩy.

"Anh muốn leo lên tôi, không tới tìm tôi mà tìm Tô Niên làm cái gì?"

Tô Mục quay qua thì thấy Cố Linh Hải mà người người đều muốn gặp đang đeo tạp dề đứng ngay cửa phòng bếp.

"Hèn gì tôi đang rửa chén thì nghe được tiếng chó sủa, thì ra là người họ Tô tới."

Tô Mục hiển nhiên nghe hiểu mình bị chửi, nhưng đó là Cố Linh Hải nên anh ta không thể tức giận được, chỉ có thể cười làm lành.

Cố Linh Hải chậm rãi nói: "Thật ra nửa năm nay tôi vẫn luôn ở đây."

Vẻ mặt tươi cười của Tô Mục lập tức cứng lại, anh ta nghe Cố Linh Hải nói tiếp: "Tất cả những gì anh nói với Tô Niên vào mỗi lần anh gọi điện cho em ấy, tôi đều nghe được, bao gồm cả chuyện anh kêu em ấy đi phá thai."

Không đợi Cố Linh Hải kêu anh ta cút, Tô Mục đã tự mình chạy trước. Đùa à, làm sao anh ta dám tìm Cố thị hỗ trợ nữa, Cố Linh Hải đừng phá banh công ty Tô thị của anh ta thì đã rất tốt rồi.

Tô Mục chạy mất, Tô Niên mới hỏi: "Không phải lần trước anh ta thấy được mấy cái đuôi của anh à? Sao giống như bị mất trí nhớ vậy?"

"Yêu tộc sẽ không dễ bị nhân loại bình thường phát hiện, lần trước lúc đưa anh ta trở về thì anh đã xóa ký ức của anh ta, không nhớ rõ mới là bình thường."

Cố Linh Hải cởi tạp dề: "Anh đã giúp em tìm bệnh viện tốt nhất trong nước, trong đó có các bác sĩ chuyên trị cho tộc Yêu và con người, ngày mai anh sẽ đưa em đi kiểm tra." Anh nhớ tới vụ Tô Niên phải hóa trang thành phụ nữ để đi khám thai, trong lòng rất áy náy: "Anh nhất định sẽ cho em những gì tốt nhất."

Tô Niên sẽ không để con khổ theo mình, có Cố Linh Hải ở đây, cậu cũng không cần lo lắng mấy chuyện như an toàn hay bảo mật nữa.

"Còn chuyện này...Em cảm thấy trước đây anh không được à?" Cố Linh Hải phức tạp nhìn cậu. Hiện giờ anh làm bếp nên mới nhận ra trước kia Tô Niên nấu ăn ít hay nhiều đều có mấy món bổ thận tráng dương, ngay cả rượu cũng được ngâm từ hổ tiên lộc nhung.

"Rõ ràng mỗi lần em đều bị anh chơi đến không thể đi nổi, sao lại cho anh ăn mấy thứ đó?" Trong đầu anh chợt nghĩ ra điều gì: "Đừng nói là em giả vờ nhé?"

Người tình nhỏ vừa mới tốt nghiệp đại học vì lòng tự trọng của kim chủ nên cố gắng diễn kịch giường chiếu, làm người ta vừa xót xa vừa cảm động.

Mặt Tô Niên đỏ rần, không dám nói gì, không lẽ cậu nói với Cố Linh Hải là cậu muốn bị chịch nhiều hơn một hai lần để dễ có thai á?

Cố Linh Hải thấy cậu ấp úng không nói lời nào, anh tưởng mình thật sự không được, anh chưa từng quan hệ với người khác, ngày thường cũng không xem phim Sẽ nên không biết những người đàn ông khác làm thế nào, cũng không có ai đánh giá năng lực của anh bao giờ.

Đối tượng quan hệ tình dục của anh chỉ có Tô Niên, dùng xong đánh giá cũng chỉ có một mình Tô Niên nói. Từ trước đến nay, Cố Linh Hải không ngờ mình là người có năng lực thấp kém trong phương diện này đến vậy, anh nắm lấy tay Tô Niên, thâm tình nói: "Trước đây anh không được mà em vẫn thích anh như thế, sau này anh nhất định sẽ càng yêu em hơn, em yên tâm, anh sẽ về tộc tìm thuốc chữa trị, chắc chắn sẽ làm em hài lòng!"

Tô Niên như uống một bồ thuốc đắng, khổ không nói nên lời. Cậu đỏ mặt đáp: "Không, không sao đâu, em không chê anh, bây giờ cũng khá tốt mà."

"Việc này liên quan đến tôn nghiêm của người đàn ông."

Tô Niên nhắc nhở anh: "Anh là hồ ly."

"Việc này liên quan đến tôn nghiêm của hồ ly đực."

Tô Niên sợ anh thật sự về Hồ tộc 'chữa' nên vài ngày kế tiếp đỏ mặt cho Cố Linh Hải vào nhà, còn phá lệ muốn anh ôm ngủ.

Tuy rằng như thế, nhưng Cố Linh Hải là yêu tinh mà, anh chỉ cần nhúc nhích ngón tay là trong tộc đã sai người đưa tới một cây nhân sâm ngàn năm để bồi bổ thân thể.

Buổi tối, Cố Linh Hải chôn mình trong nơi ấm ấp bắn một lần, Tô Niên mắt hồng hồng đẩy đẩy anh: "Từ bỏ, anh đi xuống đi."

Cố Linh Hải hài lòng nhìn thời gian, quả nhiên nhân sâm có tác dụng, làm một lần tận hai tiếng, lỗ nhỏ của Tô Niên sắp bị anh chịch hư rồi, nếu là trước đây thì thời điểm này đã bắn hai lần rồi ôm cậu hít hà ngủ.

Cậu nhìn nửa người dưới của Cố Linh Hải lại cứng lên lần nữa thì muốn dùng tay che âm hộ của mình, nhưng bụng quá lớn nên không thể với tới được. Bị chịch hai tiếng, trên đùi không còn sức, cậu chỉ có thể bị anh banh mông ra, bị cây gậy thịt to lớn thọc vào lỗ đít.

"Tiếc là nhân sâm ngàn năm quá ít, nếu không thì anh sẽ kêu người trong tộc đưa tới mỗi tháng."

Tô Niên nghe vậy, gầp ghềnh nói: "Đừng, đừng ăn nữa, em chịu không nổi..."

Cố Linh Hải thấy dáng vẻ yếu ớt của cậu, dương vật càng cứng hơn, chịch càng ác hơn.

Tô Niên hỏng mất, cậu khóc lóc kể ra nguyên nhân tại sao lại cho anh đồ bổ thận tráng dương.

"Anh thật sự không cần ăn nữa, anh không bị gì hết, trước đây cho anh ăn những thứ đó là vì em muốn có bé con."

Cố Linh Hải sờ sờ vú cậu: "Nhưng nhân sâm được đưa tới rồi, ít nhất để anh ăn hết đã, không thể lãng phí được."

Tình cảm của hai người đều có tiến triển, nhưng Tô Niên vẫn không cho anh hôn, cũng không cho anh ngủ chung giường với mình. Mỗi lần Cố Linh Hải bàn bạc với cậu chuyện kết hôn sau khi sinh con, cậu cũng tránh né không nói.

Thêm đó, trò chơi mà Tô Niên nghiên cứu phát minh ra quả nhiên nổi tiếng, cậu lập tức từ thằng nhóc vừa mới tốt nghiệp không tên không tuổi trở thành nhà phát minh chạm tay vào là bỏng, cậu nhìn số dư trong thẻ ngân hàng của mình cảm thấy cho dù thế giới này không có Cố Linh Hải thì cậu vẫn có thể tự mình nuôi con.

Cố Linh Hải hoảng loạn, anh ước gì một ngày 24 giờ đều có thể dính trên người Tô Niên.

Thời gian chớp mắt trôi qua, tới ngày Tô Niên sinh sản.

Quá trình đau đớn không cần nhiều lời, nhưng thân thể Tô Niên đã trải qua sự gột rửa nên vẫn khá thuận lợi sinh bé con.

Lần này là sinh đôi, hai đứa trẻ nhăn dúm dó bị đẩy ra ngoài phòng phẫu thuật cùng với Tô Niên, khi chạm vào hơi thở của cha mình lập tức biến thành hồ ly con thuần sắc trắng.

Tô Niên vẫn còn tỉnh, cậu thấy cảnh tượng này sợ tới mức nhìn khắp nơi.

Nhưng các nhân viên y tế này đều là yêu quái, nên khi thấy bé con xinh đẹp như thế thì làm cho trái tim cả đám phải tan chảy.

"Lần đầu tiên thấy em bé hồ ly, đáng yêu kinh khủng."

Trong lòng tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

Em bé tộc Yêu đều phải ở cạnh cha mẹ mình, ngửi mùi của cha mẹ mới có thể yên tâm phát triển và trưởng thành, cho nên bọn họ cùng ở chung trong một phòng bệnh. Cố Linh Hải biến thành Bạch Hồ Ly lớn, anh dùng đầu lưỡi liếm sạch màng thai mà hộ sĩ vẫn chưa lau sạch trên người bé con, sau đó dùng yêu khí bao lấy hai đứa trẻ nhà mình.

Một lớn hai nhỏ ba cục nắm nằm bên cạnh giường mình, trong lòng Tô Niên thấy rất ấm áp, đúng là lông xù xù có tác dụng chữa lành con người mà.

Cố Linh Hải nhìn Tô Niên, anh thật sự rất muốn hôn hôn Tô Niên, đặc biệt sau khi cậu sinh cho anh hai đứa nhỏ, là do trước kia anh ngu ngốc nên mới trở thành như bây giờ.

Nhưng chờ đến tối sau khi Tô Niên ngủ, anh vẫn lén lút hôn một cái trên môi người ta.

...

"Đây là đâu...?" Tô Niên xoa xoa đầu, cậu cố gắng mở to mắt nhìn rõ bốn phía, cậu bị nhốt trong một căn phòng nhỏ hẹp, nơi này trống rỗng, không có cả một cái giường.

Bên cạnh cậu còn có hai bé con, cậu nhận ra là hai đứa con trai nhà mình thì nhanh chóng ôm hai cục bột trắng vào lòng mình.

"Hức hức..." Hai bé con chỉ hừ vài tiếng, sau đó trở mình tìm vị trí thoải mái trong lòng ngực mẹ mình rồi tiếp tục ngủ.

Các cục cưng không bị gì cả, Tô Niên khó hiểu, rõ ràng mới đây cậu còn ở trong nhà ngủ trưa với hai đứa nhỏ, sao chưa gì đã bị đưa tới chỗ này rồi? Cậu không nghe được tiếng động nào là đã bị người ta lặng lẽ đem tới đây.

Chỗ này chỉ có một cánh cửa, ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào, không biết bây giờ là mấy giờ, Cố Linh Hải đã phát hiện bọn họ mất tích hay chưa.

"Cộp...cộp...cộp..."

Tô Niên nhìn về phía cửa, một người đàn ông xuất hiện ở đó, giây tiếp theo, anh ta không mở cửa mà đi xuyên qua cửa đứng ở trước mặt Tô Niên.

Tô Niên tìm kiếm trong trí nhớ mình, cậu xác định không quen biết người này.

"Anh là ai?"

Người đàn ông nhìn cậu, cười hai tiếng: "Tôi là Cố Phụ Thanh, vốn là người thừa kế của tập đoàn Cố thị ở nước Z."

Là anh ta! Một nhân vật không được miêu tả nhiều trong cốt truyện gốc, nhưng thực lực không thể khinh thường, anh ta là gia chủ chính thức của tập đoàn Cố thị. Sau khi Cố Linh Hải liên tục gây phiền phức cho Thẩm Tùng Phỉ, Lạc Như Phong vô tình quen biết Cố Phụ Thanh, khi biết được Cố thị ở thành phố S là dòng thứ của Cố thị ở nước Z thì lập tức nhờ Cố Phụ Thanh giúp đỡ cậu ta đối phó với Cố Linh Hải.

Cố Phụ Thanh sảng khoái đồng ý, dưới sự can thiệp của anh ta, Cố Linh Hải làm gì cũng không suông sẻ, cuối cùng chết trong trận hỏa hoạn do sự cố chập điện ở biệt thự.

Nhưng bây giờ Tô Niên đã rõ, tất cả đều chỉ là cái nhìn trong mắt loài người mà thôi.

Cố Linh Hải mới là người thừa kế chân chính, chẳng qua trước đó do anh phạm lỗi mà không chịu nhận nên mới bị tộc trưởng trừng phạt ra ngoài tu hành, còn trận hỏa hoạn đó cũng chỉ là chết giả. Hèn gì trong cốt truyện, Cố Phụ Thanh lại đột nhiên đồng ý lời nhờ vả của Lạc Như Phong nhanh chóng như thế, rõ ràng là người xa lạ chưa từng quen biết lại có thể sang sảng không màng khó khăn giúp đỡ cậu ta đối phó với họ hàng xa của mình.

Chứng minh ngay từ đầu đã có ý xấu đối với Cố Linh Hải.

Tên này cũng được xem như là nhân vật chính diện trong cốt truyện gốc, nhưng hành động lại chẳng giống với phe chính diện chút xíu nào.

"Cố Linh Hải của cậu, đã cướp hết tất cả của tôi." Cố Phụ Thanh nghiến răng nghiến lợi, hận không thể một ngụm ăn sạch Cố Linh Hải.

Tô Niên biết hiện tại không nên nói gì kích thích anh ta, đặc biệt là trong lòng cậu còn ôm hai đứa nhỏ, cậu rụt người lại, ôm bọn nhỏ chặt hơn.

Cố Phụ Thanh cúi đầu nhìn trong ngực cậu, trong mắt xuất hiện sát ý: "Tôi có nghe qua chuyện giữa cậu và cậu ta, cậu đúng là si tình, khi cậu ta còn thích Lạc Như Phong mà vẫn muốn sinh con cho cậu ta."

Tô Niên hoảng sợ nhìn anh ta duỗi tay về phía mình, cậu theo bản năng lùi lại: "Anh muốn làm gì?"

"Tôi có thể làm gì?" Cố Phụ Thanh cười lạnh: "Dù gì đi nữa tôi cũng là em họ của Cố Linh Hải, cũng coi như cậu của hai đứa nhỏ, tôi muốn nhìn bọn nhỏ không được à?"

"Đừng..." Tô Niên bảo vệ hai bé hồ ly con, Cố Linh Hải mà không xuất hiện là cậu phải vận dụng đạo cụ của hệ thống mất.

Ngay khi anh ta muốn cướp lấy hai bé con hồ ly, thì một tia sáng chặn giữa hai người, Cố Linh Hải đứng ở trước người Tô Niên, vẻ mặt tức giận điên cuồng: "Cố Phụ Thanh, mày muốn chết phải không?"

Cố Phụ Thanh cũng lập tức xù lông, sáu đuôi hồ ly xuất hiện sau người anh ta.

Cố Linh Hải thấy anh ta không biết lượng sức, anh hừ lạnh rồi vung tay lên đánh Cố Phụ Thanh ngã xuống đất.

"Lần trước đánh nhau một trận mà mày vẫn chưa thấy rõ được sự chênh lệch giữa mày và tao à?"

Yêu tộc để ý huyết mạch nhất, mặc dù Cố Linh Hải và Cố Phụ Thanh là anh em họ nhưng Cố Linh Hải có huyết thống Cửu Vĩ Bạch Hồ cao quý nhất. Mà Cố Phụ Thanh chỉ là một con hồng mao hồ ly bình thường, nhiều năm cố gắng tu luyện cũng chỉ có sáu cái đuôi, căn bản không phải đối thủ của Cố Linh Hải.

Anh ta phun ra một búng máu, nói: "Đáng lẽ trước đó tao nên giết hết ba đứa này, tao không được tốt thì không ai được tốt hết...Ư hừ!"

END CHƯƠNG 7





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net