Chapter 7: Bị 'lơ đẹp' [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Được bên cạnh người mình yêu là đặc quyền của một người bạn. (Mị: Ư ư friendzone hay gì đây, làm em đau tim quá đi mà ~)

-/o/-

Misaki vẫn im lặng, vẫn liên tục 'bán bơ' cho Usagi suốt mấy giờ đồng hồ.

"Con thỏ chết tiệt đó không hề biết những việc anh ta làm ảnh hưởng như thế nào đến anh ta sao?"

Misaki tiếp tục tự lẩm nhẩm như người điên, không buồn đếm xỉa đến Usagi đang quan sát mình 'dọn dẹp' nhà bếp. 

"Misaki, anh không hiểu. Sao em lại giận anh vậy?"

"Tại sao em lại giận anh!? Tại sao em giận? Làm sao anh dám nghĩ đến chuyện như vậy hả!? Em biết anh bận viết tiểu thuyết suốt hai tuần qua, nhưng không có nghĩ là anh có thể nhốt mình trong phòng, không thèm ra ăn uống, thậm chí không đụng tới em..."

Usagi hoàn toàn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Misaki của anh chưa bao giờ như thế này cả, ngay cả khi cậu phát hiện ra anh viết mấy quyển tiểu thuyết BL biến thái mà cậu lại là nhân vật chính. 'Nhưng mà bây giờ em ấy...' Usagi nghĩ thầm 'hành xử như thể mình không có mặt ở đây vậy...'

Usagi không thể nói dối. Kiểu đối xử này của Misaki đối với anh mà nói sát thương...cực kì nhỏ. "Anh đã làm sai gì chứ?" Usagi cau mày, anh thực không nghĩ ra được điều gì a.

Trong lúc đó, Misaki vừa mới dọn dẹp xong nhà bếp như thường lệ suốt ba ngày nay. Cậu biết cậu hơi có ác ý và vô lý, nhưng làm sao cậu có thể không nổi nóng được khi tên biến thái đó không hề động tới cậu, ngay cả trong lúc anh ta không làm việc chứ?

Misaki dậm chân đùng đùng trên mấy bậc thang, hoàn toàn không coi Usagi ra gì. 

"Misaki."

Cả hai người đều phả ra mùi thuốc súng nồng nặc, Misaki lựa chọn tiếp tục im lặng.

"Misaki, làm ơn..."

"KHÔNG! Em sẽ KHÔNG nhượng bộ đâu!" Misaki suy nghĩ, tiếp tục liều mạng dậm lên mấy bậc thang dẫn lên phòng ngủ của họ.

Trong khi Misaki đang làm cái việc gọi là 'dọn dẹp', Usagi khoanh tay trước ngực, đứng dựa ở cửa phòng ngủ nhìn cậu, ánh mắt giống như đang đốt một lỗ lớn trên áo sơ mi của cậu. Misaki còn châm thêm dầu vào lửa, Misaki tỏ ra càng lúc càng giận, càng lúc tiếng đạp chân trên sàn nhà càng to.

Misaki liều mạng lau chùi mấy món đồ chơi rải rác trên sàn thay vì lau dọn phòng, và xem ánh mắt chằm chằm của người kia đã làm gì cậu này. Chiếc quần jean ôm của cậu có vẻ hơi chật chội hơn lúc nãy nữa. "Và tại sao trong này lại con mẹ nó nóng như vậy?"

Usagi quan sát tỉ mỉ từng động tác của Misaki, chúng đang chậm lại và dường như không còn nữa. Tất cả mọi việc cậu làm đều được ánh mắt của Usagi quay lại. "Nghĩ về mọi chuyện đi, mình không gặp em ấy khoảng hai tuần nay. Mình hơi cạn kiệt Misaki rồi... Khoan đã... Không phải em ấy giận vì mình cho em ấy không gian riêng chứ? Em ấy muốn vậy mà...hay em ấy không muốn nhỉ?"

Nhưng không thể phủ nhận gì được. Misaki chưa một lần nói chuyện với anh suốt hai tiếng kể từ lúc anh hoàn thành bản thảo của quyển tiểu thuyết mới nhất. 

Usagi thầm mỉm cười khi anh đã hiểu được mọi chuyện. "Nhanh thôi, mình sẽ cho em ấy thấy một thứ khác..."

Misaki co người lại, cố gắng hít thở không khí, cậu cảm giác được có một vòng tay to lớn lạnh lẽo ôm mình từ phía sau. (Mẹ ơi, ma đó anh! Chạy ngay đi!)

"Có phải anh đã thờ ơ với em không Mi-sa-ki?" Usagi thì thầm bên tai cậu, gằn từng chữ trong tên cậu cho đến khi cậu chỉ có thể hừ hừ thở như mèo. Misaki chỉ có thể run lên như lời đáp trả.

Usagi khúc khích cười "Misaki thật hư nha."

Misaki không cần phải quay lại nhìn biểu cảm trên gương mặt của nam nhân cao hơn kia. Cậu cơ bản cảm nhận được một nụ cười xấu xa sẽ được vẽ ra khi anh ta thấy cái quần đang căng chặt đến làm cậu đau đớn kia. 

"Đừng lo Misaki à, anh cũng nhớ em lắm." Hơi thở của Misaki dừng lại trong giây lát khi cậu cảm thấy bàn tay lạnh lẽo của anh kéo áo sơ mi của cậu lên, trượt qua đầu ngực đang cứng ngắt của cậu rồi lôi nó ra khỏi đầu cậu.

Mặt cậu phừng phừng ửng đỏ khi Usagi dịu dàng xoa nắn hai hạt đậu trước ngực cậu. 

"Usagi-san..." Misaki kìm nén tiếng rên rỉ.

"Sao vậy Misaki?" Usagi không nghe thấy Misaki nói gì, tay lại tiếp tục trượt xuống vùng bụng phẳng của cậu, rồi trượt xuống trêu đùa phía trước quần của cậu.

Misaki ngày càng khó thở khi bàn tay đó cởi nút và dây kéo quần của cậu, nhưng không chút gì gọi là giúp cậu cả.

"Misaki, cho anh biết em muốn gì nào?" Usagi dùng răng cọ cọ lên tai của thiếu niên nhỏ tuổi hơn.

Misaki quay đầu lại, thô bạo hôn lên môi seme của cậu, thọc lưỡi vào hang động nóng ấm kia với gương mặt đỏ bừng và hoàn toàn quên hết chút tự tôn cuối cùng. Lưỡi của họ cùng nhau nhảy múa, phơi bày ra dục vọng của họ. Khi Misaki buông môi anh ra, cả hai người đều khó khăn hít thở.

"Usagi-san, em muốn anh fuck(*) em thật tốt, thật mạnh mẽ, khiến em không thể đi lại, không thể xuống giường trong cả tuần!" Misaki thở hắt ra, dùng ánh mắt mạnh mẽ nhìn anh. (Anh thật dâm đãng a. :'>)

-----

(*) Chị tác giả dùng từ này làm mình hông biết dịch sao luôn, hông biết có nên dùng từ tục luôn hôn nữa? Mấy bạn cho ý kiến.

-----

Mọi nỗ lực kiềm chế đều coi như vứt bỏ sau khi Usagi nghe được những lời này. "Nhớ đấy Misaki, là do em chủ động đòi hỏi. Anh không thể nhịn lâu hơn được nữa!"

"Vậy tại sao anh còn mặc quần áo?" Misaki không sợ chết mà giễu cợt quần áo của Usagi. 

Chốc sau, họ đều trần truồng nằm trên giường lớn chảy đầy mồ hôi và thở hổn hển. Usagi như muốn dùng nghiền nát môi của Misaki với một lực có thể gây tổn thương. Nhưng Misaki lại lộ ra bộ dạng phóng đãng trong nụ hôn, Usagi mò mẫm mấy ngón tay trên làn da mịn màng của cậu. Anh đẩy hai ngón tay vào một lượt, sau đó lại trêu ghẹo cái cổ mẫn cảm của cậu. Anh bắt đầu chuyển động chầm chậm, mắt chăm chú nhìn vào người yêu nhỏ bé đang nằm dưới thân đau đớn quằn quại.

"Ahhh! Nghh...umm!"

Đâm hai ngón tay vào nhanh hơn, sau đó gập ngón tay lại để tìm điểm G của cậu.

"HAAH!" Tìm thấy rồi.

Nhưng Misaki không thấy thoải mái tí nào cả. Anh ta là người duy nhất cảm thấy thỏa mãn. Anh rút tay ra, sau đó trượt dài trên người cậu. Với một nụ cười gian tà, anh hết hôn, liếm rồi lại mút, cẩn thận không phá vỡ sự tương tác giữa bốn mắt.

Đột nhiên, cậu đưa môi mình ngậm lấy vật đang phình lớn của Usagi, làm anh hơi bất ngờ, nhưng thoáng chốc lại đổi thành nụ cười thích thú, ánh mắt có chút châm chọc. Khi đầu lưỡi ấm áp của cậu chạm đến lỗ nhỏ trên đầu khấc, anh run rẩy thỏa mãn.

"Ahhhh..."

Misaki di chuyển đầu lên xuống, dùng lưỡi thấm ướt hết dương vật của Usagi mà không hề báo trước. Cái lưỡi của cậu nhảy múa trên những mạch máu nổi lên ở phần dưới của đàn ông.

"Ahhh. Misaki, anh cần em, ngay bây giờ!"

Misaki nhả phân thân của người kia ra nghe một tiếng 'chóc', một nụ cười treo lên mặt cậu khi hoàn thành tốt công việc, sau đó Usagi lập tức thay đổi vị trí của hai người.

Khi anh đặt phân thân của mình trước cái lỗ nhỏ đang co rút dâm đãng đến mê người kia của cậu, Misaki dùng ánh mắt phóng đãng cầu xin anh, sau đó anh không ngừng va chạm kịch liệt với cậu.

Misaki cắn răng, chỉ để tiếng hét khe khẽ ra ngoài do nỗi đau như xé rách da thịt nhưng cũng thật sướng a. Hai cảm giác ấy hòa quyện lại, thật khó tả.

Usagi dừng lại một chút, chờ cho Misaki có thể thích nghi với kích cỡ vật thâm nhập. "Thật chặt..." Anh khẽ gầm.

Anh di chuyển nhanh hơn, làm tiếng va chạm, tiếng rên rỉ và tiếng nhóp nhép vang lên khắp phòng. (Ghê quá má ơi! =))) Cả hai người đều hưởng thụ dục vọng riêng của bản thân. Cả hai đều muốn có được từ người kia nhiều hơn những gì bản thân mình trao cho.

"Nhanh hơn...ngh...mạnh hơn nữa!" Misaki vừa la vừa thét đòi hỏi.

"Ahh! Không được..."

Đó là lời cảnh báo duy nhất mà Usagi nhận được trước khi cậu phun dòng dịch nóng hổi trên ngực và bụng của anh. Cảm nhận được cái hậu huyệt của Misaki siết lại chặt đến làm anh phát đau, anh không còn cách nào khác ngoài việc bắn vào sâu bên trong của cậu với một tiếng rên nhỏ.

Họ cùng nhau nằm xuống giường điều hòa hơi thở. Sau đó, Usagi kéo con người đang sắp bất tỉnh kia vào lồng ngực mình, thấp giọng nói "Anh yêu em". Thở dài, sau đó, mí mắt anh run rẩy nhắm lại khi nghe người kia lầm bầm "Em cũng yêu anh nữa, Usagi-san."

Mỉm cười đầy thỏa mãn, Usagi chìm vào giấc ngủ.

"Ngày mai nhất định sẽ rất vui đây."

-----

Romantica

-----

Tâm sự mỏng: Thiệt sự là mị buồn ghê á, mị edit hai truyện, mà có mấy bạn cứ đọc mà không tặng cho mị một vote làm động lực gì hết à. Bởi vậy, mấy bạn dễ thương đọc xong nhớ để lại cho mị một vote hoặc một comment gì đó đi, góp ý phê bình gì cũng được hết ó. Chỉ có cái chuyện truyện thì view tăng đều đều, truyện thì view lẹt đẹt tăng làm tui cũng buồn hết sức luôn á. Hai đứa con mà đứa được cưng, đứa bị ăn cả chục kí bơ, hic hic. Gặp edit truyện nhiều H nữa, vote hay bình luận gì đều tiếp máu tiếp động lực cho tui được á!!! Mấy bạn đọc xong cái này đừng nói tui đú đởn gì nha nha nha!!!!  Yêu mấy bạn lắm lắm lắm! >v<




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net