Phần hạ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lời tỏ tình của Hà Lạc Lạc khiến cậu hoàn toàn bất ngờ, vì Trạch Tiêu Văn đến một lời cảnh báo cũng không thèm nhắc cậu.

Khi ấy cậu vừa học xong tiết thể dục sáng, xoay người đi về góc hành lang đã thấy Trạch Tiêu Văn đứng đó cười tới không thấy mặt mũi, Yên Hủ Gia không mấy khi thấy anh mình vui vẻ như vậy, đang định bụng tối về hỏi xem có chuyện gì thì nhận ra Hà Lạc Lạc đang lăm lăm tiến về phía mình, bộ dạng quyết tâm thấy chết không sờn.

Còn chưa kịp phản ứng, Hà Lạc Lạc đã đưa một bức thư tình đến trước mặt cậu sau đó nói "Tớ thích cậu"

Yên Hủ Gia trải qua 16 năm cuộc đời, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện "được tỏ tình phải làm sao bây giờ", bởi vì trước giờ cậu luôn bày ra bộ mặt lạnh lùng, nhìn cũng không thèm nhìn tới.

Nhưng lúc này không còn là "được tỏ tình phải làm sao bây giờ" mà là "được người mình thích tỏ tình phải làm sao bây giờ", về lý thuyết Hà Lạc Lạc hoàn toàn không biết mình thích cậu ấy, cho nên bây giờ đồng ý thì có chút đột ngột, nhưng cậu hoàn toàn không muốn bỏ qua cơ hội cùng Hà Lạc Lạc nói chuyện.

Hơn nữa thời điểm Hà Lạc Lạc tỏ tình, trong lòng cậu pháo hoa đã nổ hàng ngàn hàng vạn đoá rồi, có trời mới biết cậu cố gắng khắc chế bản thân thế nào để không bật cười.

Vậy là trong trạng thái mơ hồ không rõ, Yên Hủ Gia không tự chủ được mà đưa tay nhận lấy bức thư cất vào túi áo đồng phục, còn vô thức nói cái gì mà:"...... học hành chăm chỉ'

Lời vừa thốt ra miệng, Yên Hủ Gia liền hận không thể đem chính mình ngâm xuống Bắc Băng Dương dìm cho chết ngộp thì thôi, cùng lúc đó cậu cũng cảm nhận được ảnh mắt đằng đằng sát khí của Trạch Tiêu Văn từ đằng xa phóng đến.

Tối hôm đó, cậu thiếu chút nữa bị Trạch Tiêu Văn đem ra đánh chết, Trạch Tiêu Văn ngồi trên giường của cậu, tức đến mức điên cuồng giày vò tiểu chim cánh cụt bông trước đây đã tặng cho Yên Hủ Gia. Châu Chấn Nam ngồi bên cạnh, một mực dùng ánh mắt giết người của cậu ta dò xét cậu.

"...., hai người có ý định giải thích cho tôi một chút không?" Châu Chấn Nam lành lạnh nói.

"Không thể trách anh được, mày còn bận cùng Trương Nhan Tề yêu đương, đâu có rảnh hóng mấy chuyện bát quái này." Trạch Tiêu Văn vẫn không ngừng giày vò tiểu chim cánh cụt.

Yên Hủ Gia đi đến ngồi bên cạnh Trạch Tiêu Văn lấy lòng, giọng điệu có chút khẩn trương: "Cái kia, Lạc Lạc hôm nay phản ứng như thế nào...?"

Nói đến đấy Trạch Tiêu Văn không nhịn được đánh Yên Hủ Gia một cái, túm lấy vai cậu lắc qua lắc lại: "Tên tiểu tử nhà ngươi còn dám hỏi nữa à! Cái câu "học hành chăm chỉ" kìa mày nhanh nhanh giải thích cho ông đây nghe! Lạc Lạc về thất thần cả buổi, đến chocolate ngọt ngào Đỗ Dục mua cũng không khiến tao bớt giận mày được đấy!"

Châu Chấn Nam cũng tiện tay đặt chèn trà xuống bàn: "Đúng! Đến trà nóng Trương Nhan Tề pha cũng không làm tao bớt giận!"

Yên Hủ Gia bất đắc dĩ: "Em cũng là lần đầu tiên được người mình thích tỏ tình mà! Lúc đó đầu óc trống rỗng, căn bản cũng không nhớ mình đã nói gì làm gì."

Trạch Tiêu Văn buông cậu ra, chống nạnh tỏ vẻ khó chịu. Châu Chấn Nam im lặng một hồi mới vỗ vai cậu: "Mày cố lên, nếu không Hà Lạc Lạc sẽ bỏ mày chạy theo người khác đấy. "

Yên Hủ Gia hừ một tiếng: "Cậu ấy thì có thể chạy theo ai?"

Châu Chấn Nam chậm rãi uống một ngụm trà nhỏ: "Đừng lo, anh đây sẽ giúp mày."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net