Phần hạ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm mẹ Yên nói rằng sẽ đưa Hà Lạc Lạc về sống cùng nhà một thời gian, Yên Hủ Gia thực sự bị sốc nặng. Cậu thậm chí còn từ bỏ vẻ mặt lạnh khốc ngày thường, căng thẳng hỏi lại: "Chuyện này là sao vậy ạ?"

Mẹ Yên vẫn là vẻ đoan trang ưu nhã thường ngày: "À, là hai ngày trước mẹ mới biết Hà Lạc Lạc là con trai chị em tốt từ nhỏ. Chúng ta về Trung Quốc hơn một năm mà mẹ vẫn chưa có cơ hội gặp lại dì ấy."

Sau đó bà hưng phấn nắm lấy tay Yên Hủ Gia: "Con yên tâm, mẹ sẽ giúp con thành toàn cuộc hôn nhân này."

Lúc này trong đầu Yên Hủ Gia đã có thể tưởng tượng ra khuôn mặt chiến thắng của Châu Chấn Nam, âm thầm tặng người anh trai một nút like. Anh em tốt, em nhất định ghi nhớ công ơn này, chúc anh và Trương Nhan Tề hạnh phúc dài lâu, trăm năm hoà hợp.

Châu Chấn Nam đang nói chuyện cùng Trương Nhan Tề đột nhiên hắt xì một cái, Trương Nhan Tề có chút lo lắng hỏi: "Nam Nam sao vậy, hay bị cảm rồi?" Châu Chấn Nam lắc đầu, "Không sao đâu, chắc có người nghĩ đến em."

Trương Nhan Tề lập tức ngồi thẳng lưng: "Ai dám nhớ em, anh cùng hắn battle một trận."

Châu Chấn Nam vừa giận vừa buồn cười vỗ hắn một cái: "Battle cái đầu anh ấy."

Trương Nhan Tề nghiêng đầu: "Nào đến đây, battle đến đầu bạc với anh."

Vừa lúc Hạ Chi Quang tìm đến kiếm chuyện bát quái, lại chứng kiến một màn phát cẩu lương liền không do dự quay đầu đi tìm Lục Tư Hằng.

Châu Chấn Nam thấy vậy thở dài cảm thán: "Hạ Chi Quang cái gì cũng không tốt, nhưng được cái thân thủ phi phàm."

Trương Nhan Tề gất đầu với Châu Chấn Nam: "Nếu nó cũng tinh tế được như vậy thì thật tốt."

Thời điểm Yên Hủ Gia được giao nhiệm vụ dạy Tiếng Anh cho Hà Lạc Lạc, tâm trạng bối rối so với Hà Lạc Lạc chỉ có hơn chứ không hề kém. Vậy nên khi gặp Hà Lạc Lạc, khuôn mặt cậu cứng ngắc, khoé miệng miễn cưỡng nhấc lên, người ngoài nhìn vào chính là hình ảnh vô cùng lạnh lùng đáng sợ.

Nếu Hà Lạc Lạc đọc được nội tâm cậu khi ấy, đoán chừng có thể lập tức xấu hổ lăn qua lăn lại ngay tại chỗ.

Khi dạy Hà Lạc Lạc luyện phát âm, trong đầu cậu đều là: ôi gần quá, sao da Lạc Lạc mềm như vậy, giọng nói lại nhẹ nhàng, lông mi dài như cây chổi phất qua phất lại. Phát âm của Hà Lạc Lạc rất buồn cười, đến tai Yên Hủ Gia liền trở thành đáng yêu vô hạn, tại sao một người con trai lại dễ thương đến mức đấy được cơ chứ.

Tuy nhiên bộ dạng Yên Hủ Gia trong mắt Hà Lạc Lạc trong lúc này là đang tức giận đến mức nhăn mặt nhíu mày, nói cũng không buồn nói, trình độ của cậu không xứng để tôi dạy.

Nhưng Yên Hủ Gia quan tâm gì chứ, trong đầu cậu còn đang nảy ra ý tưởng hết sức quỷ dị, không phải dạy phát âm thì nên dùng miệng sao?

Sau khi nhận ra mình vừa suy nghĩ gì, nội tâm cậu lập tức tự tát cho mình mấy phát. Yên Hủ Gia, hãy làm một người đàn ông chân chính!

Nhìn thấy Hà Lạc Lạc mở to đôi mắt ngây thơ cùng vô tội nhìn mình, tai cậu cũng bắt đầu đỏ dần lên, bỏng rát. Một bên mắng bản thân tỉnh táo, làm một người đàn ông chân chính, một bên lại điên cuồng gào thét, đối diện với người mình thích lại dễ thương như vậy, làm người cũng không cần nữa có được hay không!

Kết quả là Yên Hủ Gia bỏ chạy trối chết, để lại Hà Lạc Lạc một mình bối rối nhìn theo bóng lưng crush.

Sau khi Hà Lạc Lạc chuyển đến sống cùng nhà, Yên Hủ Gia đã được trải qua một cuộc khảo nghiệm chưa từng có trước đây.

Nhiệm vụ đầu tiên là gọi Hà Lạc Lạc rời giường.

Có trời mới biết thời điểm nắm tay Hà Lạc Lạc, trong đầu cậu chính là bãi chiến trường mưa bom đạn lạc, chẳng hạn như "tay cậu ấy mềm quá' 'giọng mũi thật dễ thương' 'hay là để cậu ấy ngủ thêm, thật đáng thương' 'Trạch Tiêu Văn vậy mà sáng cũng sau lưng em hưởng phúc lợi tốt như vậy'v.v...Một loạt suy nghĩ mà không ai tin có thể nảy ra trong đầu nam thần cao lãnh Yên Hủ Gia.

Khi Hà Lạc Lạc và Trạch Tiêu Văn nói chuyện điện thoại, Yên Hủ Gia yên lặng đứng bên cạnh dựng lỗ tai lắng nghe, nghe được Trạch Tiêu Văn hét lên câu nói kia liền xì mũi coi thương.

Ồ, tất nhiên trong lòng cậu ấy không có anh, người trong lòng cậu ấy chỉ có mình em thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net