Chương15Ngoại truyện(tâm tư Quân Phong)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triều đình  Đại Minh năm 132  Doãn Hàn đế cai trị được 5 năm thì qua đời,để lại hoàng hậu Ninh Thủy cùng thái tử Doãn Quân Phong mới 10 tuổi.Thời thế nhiễu loạn đất nước rơi vào tình cảnh địch trong giặc ngoài nhăm nhe đe dọa,hoàng hậu bởi lo cho tính mạng hài nhi mà mặc tiếng đàm tiếu của quần thần,buông rèm nhiếm chính làm bức tường chắn gió cho Quân Phong lớn lên.

Nhưng Quân Phong thời điểm ấy,đã biết xảo quyệt dùng bề ngoài ngoan ngoãn của hắn, che đậy cho bản chất đế vương ẩn chứa bên trong.Âm thầm luyện kiếm,đọc sách,rèn tư tưởng….hắn làm tất cả đều chỉ để một hộ vệ thân cận nhất là Thanh Long bên cạnh giúp đỡ,mọi chuyện đều tuyệt đối giấu kín kẽ không cho ai biết,ngay cả thái hậu.

Đôi mắt hắn trước bao người luôn hiện vẻ ngây ngô,cười dịu dàng tới mức ngay cả kẻ thù nguy hiểm nhất bấy giờ là tướng quân Địch Nhân cũng không nhận thấy được,con hồ ly lẩn quất đâu đó trong mâu quang non nớt kia.Cứ mỗi lần rèm buông xuống kết thúc màn kịch,khóe môi hắn lại hiện lên nụ cười kiêu ngạo cùng hứng thú,đối với hắn,đó là một ván cờ,ván cờ dường như thời thế đã nghiêng về phía địch,thế nhưng,chỉ hắn,chỉ hắn mới biết được sự thật đáng sợ,kết quả kinh hoàng cuối cùng sau đó.

Để cho địch vui sướng lên tận cùng,rồi mới túm đầu hắm ném xuống vực sâu không đáy,cho hắn thấy kẻ chủ mưu không ngờ tới,cho hắn cảm nhận sự thống hận vì chủ quan của mình cùng nhiều hương vị đau đớn khác……đó,mới là mục đích Quân Phong kéo dài mọi chuyện tới hai năm.Tất cả điều này,trong tay hắn,đều chỉ là một trò chơi,trò chơi của đế vương…..KHÔNG HƠN KHÔNG KÉM.

Nhưng cũng bởi vậy,đáy tâm hồn hắn sớm đã phủ một lớp lạnh lẽo gọi là….

………….Vô tình………….

 Hắn đã quen dùng sự điềm đạm của mình để ngụy trang,để đóng cửa trái tim nhỏ bé nên có của một tiểu hài tử.Hắn từ sớm đã nhận thức rằng,là con đế vương,là người cai trị đất nước,hắn có quyền lực vĩ đại tới mức nào trong tay,thứ khiến vạn người ham muốn thèm thuồng cỡ nào cho nên bù lại cái giá phải trả là không thể tồn tại……

 …………….Tình cảm………...

     Cô đơn thì sao?

     Lẻ loi thì sao?

     Một mình cũng đâu có vấn đề gì?

Hắn không nhận ra được sự buốt giá mà mình đang phải chịu đựng,bởi hương vị thâm tình chưa từng nếm qua,lấy cái gì để khiến hắn hiểu ra,níu kéo lưu luyến?

Thái hậu có lúc từng buồn bã nhìn hắn mà nói:hài nhi,ngươi rất đẹp, tuấn mỹ lại thông minh giống như bức tượng gỗ được điêu khắc hoàn hảo tinh xảo,thế nhưng….ngươi lại thiếu đi phần quan trọng nhất của con người:tâm hồn.

Mười mấy năm đứng trên cánh cửa rộng lớn của chính điện khi mặt trời lặn xuống, mầu cam nhạt ấm áp tỏa sáng nhưng điều hắn nhận đươc lại là một ngày mệt mỏi đã trôi qua,vẫn luôn chỉ có một mình hắn nhìn ngắm.Cảm giác….

……Vô vị……

Vàng bạc,quyền lực,mỹ nhân?thứ thiên hạ ao ước hắn đều có nhưng vì điều gì,mà hắn luôn thấy thiếu thốn,trống vắng?

Hắn đang thiếu cái gì,có gì mà hắn bỏ sót sao?Hắn đã cố gắng lật tung vốn kiến thức uyên bác của mình lên để suy nghĩ,nhưng rất lâu cũng không tìm được kết quả mà mình thỏa mãn.

Lòng có tư vị mà không thể hiểu,tâm trạng ấy thật khó chịu khó diễn tả cho người khác biết,ngay bản thân kẻ luôn bình tĩnh như hắn cũng bắt đầu quay cuồng với những câu hỏi kia.

Mà nguyên nhân khiến hắn điên dại như vậy,tất cả chỉ vì một giấc mơ…..

Chỉ một câu nói :năm 20 tuổi ta sẽ quay lại đón nàng.Mà khiến hắn động tâm tới như vậy,

......là đón ai?.......

Nàng khi ấy cười trong veo như nước,đơn thuần ôn nhu khẽ cất tiếng,chỉ vài câu thôi,đã khiến hắn dao động mãnh liệt.

Tiểu nữ cảm nhận,hình như.....thái tử không thích nơi này.”

Ta không biết nữa.

“Ngươi cô đơn?”

Cảm giác trống trải này,thiếu sót này….là cô đơn sao?

Mỗi lần nói chuyện với nàng là một lần hắn cảm thấy vui vẻ mong đợi, trong lòng hứng khởi tới kì lạ,là vì gì?vì nàng ngây thơ?hay vì nàng xinh đẹp?hay là vì… nàng dễ dàng nhìn thấu tâm tư hắn?

“Có vẻ tốt hơn nhiều lắm,chỉ tuần nữa là ngài tự do rồi.”

Đừng lãnh đạm xa cách như thế….

“Quân Phong,ngươi quá khách sáo,chỉ là cứu người là việc cần làm thôi,đây là chuyện không cần thiết”

Trái tim hắn,tại sao thắt lại đau đớn thế này,khó chịu….khó chịu quá tới mức nghẹn thở không ra hơi.Nàng làm sao vậy…..đừng đối xử với ta như thế được không?

“Tiểu nữ xin cáo lui……… Còn vật này ta sẽ trân trọng,cảm tạ Quân Phong”

Quay lại,quay lại đi…..Lãnh Nhi…..đừng rời xa ta…...

Tư vị chua xót,đắng ngắt này có ý nghĩa nào?

Chỉ còn âm thanh trong lòng văng vằng gào thét,mà ngoài hắn lại câm lặng một tiếng cũng không nói ra.Kẻ khiến vạn người kiêng dè đây ư?.....hắn chỉ thấy….một con người nhát gan lời muốn nói ….cũng không dám nói ra….

Nghe tiếng cánh cửa sập lại,hắn tưởng như…..mình bị bỏ rơi.

Hắn hiểu được rồi,cũng đã thông suốt rồi,cảm xúc này là ái….chính là yêu….nhưng hắn lại nhận ra quá muộn….tuột mất rồi hắn phải làm sao đây?

Không,tuyệt đối không từ bỏ,không buông tay,nhất định bằng mọi cách bằng mọi giá cho dù có lật tung thiên hạ lên hắn cũng sẽ tìm cho được ra nàng.

…..hắn thất bại thảm hại….

Đợi chờ....

Khi xuân tới,cánh hoa đào lả tả rơi vần vũ theo gió, như nhảy múa tung bay khắp bầu trời cùng sự sống tưng bừng náo nhiệt,nhưng lòng hắn lại….tĩnh lặng

Hè qua mang theo cơn mưa rào tí tách từng giọt đọng lại trên mái nhà,rồi lại buông mình tan vỡ trên nền đá ẩm ướt,đôi mắt hắn vẫn vậy….thất thần.

Thu về những chiếc lá phong đẹp đẽ rụng xuống từng tầng,từng lớp,như phủ một tấm thảm đỏ rực rỡ lên mặt đất,điều ấy chỉ càng làm hắn…..nhớ nàng.

Đông trở lại với hơi thở lạnh lẽo phủ đầy hoa tuyết trắng dịu dàng,nhưng buốt giá tới cứng người,hắn cũng muốn tim mình như vậy,nhưng  hắn…. không làm được.

Bốn mùa lặp lại….tuần hoàn….thời gian chạy nhanh như….chó đuổi(Quân Phong:cảnh đang lãng mạn bi ai mà ngươi viết cái gì thế kia,sửa lại ngay(' 益'),TG:không thích đấy mặc xác ngươi╮(╯▽╰))

Bốn năm trôi qua,tính khí hắn ngày càng lãnh đạm nhưng đầu hắn lại chẳng thể ngừng nỉ non tên người con gái đó….Lãnh Nhi…

Đã từng,trong một đêm mùa hạ,bão bên ngoài thật to sấm chớp giật giật từng cơn nhưng hắn vẫn đứng trước cửa phòng hứng mưa,cả người ướt đẫm chịu từng đợt hàn khí chảy qua như một dòng suối nhỏ,mong làm dịu đi khó chịu trong lòng.Kẻ từ lúc sinh ra tới bây giờ,chưa từng khóc dù khổ tới mức nào,hiện tại….lại rơi lệ.

Nhìn thấy nàng trong đại hội,hắn không biết mình đã mừng phát điên tới mức nào chỉ muốn xông tới ôm chặt nàng vào lòng hòa làm một để nàng không tan đi thêm lần nữa.

“Ta nói …..ta yêu nàng ấy….nàng có tin không?”

Hắn thực sự….thực sự rất run khi nói ra câu ấy,biểu lộ tình cảm là chuyện hắn chưa từng làm bao giờ,còn lo lắng hơn so với việc bảo hắn ra chiến trường đánh kẻ thù mạnh hơn mình chục lần.Nhưng…hắn không muốn hối hận như bốn năm trước.

Nàng….vẫn nhàn nhạt như thế….vẫn lãnh đạm không đổi,khiến hắn nhói  trong ngực không thể diễn tả….đã vậy….nàng còn nói….nàng đang chờ một nam nhân.

Là ai,là kẻ nào?là tên nào đã cả gan cướp mất nàng?Nhưng đừng hòng,hắn sẽ không một lần nữa từ bỏ,dù có nói hắn ti tiện cũng được,nói hắn ích kỉ cũng không sao,bị nàng ghét bỏ hắn cũng mặc,nhưng hắn không thể thiếu nàng.

Vì sao nàng nhất quyết tới đó?nàng đang giấu hắn điều gì?Là tìm nam nhân kia sao?Lỡ như nàng thấy y,theo y,rồi lại biến mất…

……LO SỢ……

Hắn phải đuổi theo…

Nhận thấy sự lúng túng trong lời nói hành động của nàng,ngọn lửa giận dữ ghen tị bùng cháy mãnh mẽ tới mức chính hắn cũng không thể ngăn cản nổi…thực sự là lén hắn đi kiếm tình lang sao?

Nhưng khi nhìn thấy những ngọn phi tiêu hoa hoa lệ lệ bắn về phía nàng,tim hắn như ngừng đập,đầu óc trống rỗng chỉ có một suy nghĩ duy nhất lúc ấy….

…….phải bảo vệ nàng

Tại sao nàng khóc,đừng khóc,đừng khóc được không,hắn làm gì sai sao…..xin lỗi mà….

Nếu có chết,hắn sẽ không ân hận,vì ….nàng an toàn.

Xin lỗi,xin lỗi,sau này sẽ không làm đau ngươi nữa đâu,sẽ đối tốt với ngươi,chỉ cần ngươi còn cần ta,ta sẽ mãi bên cạnh ngươi.Sẽ tin ngươi,không buông tay một lần nữa”

Là nằm mơ sao?nàng nói…nàng sẽ bên cạnh hắn,mãi mãi bên cạnh hắn….điều này,hắn không mơ đúng không?

Mơ cũng được,hắn cũng phải giữ bên mình,hắn không dám tưởng tượng có một ngày nam nhân ấy tới cướp nàng đi…cưới nàng…để nàng làm hoàng hậu,là nương tử của hắn,sẽ không ai dám,cũng không có cơ hội tới dẫn nàng đi một lần nữa.Dù hắn biết tự quyết định như vậy….nàng sẽ không vui.  

“Ngươi chỉ cần biết,ta không bao giờ hại ngươi,mà hiện tại,nam nhân duy nhất trong lòng ta,cũng chỉ có người”

Hắn đã từng nghĩ:Cô đơn đâu có sao?Nhưng khi hưởng thứ hạnh phúc ấm áp,ngọt ngào tới tột cùng trong lòng này,hắn lại muốn độc chiếm nó cho riêng mình,sự vô tình mấy năm trước khi hắn mới làm thái tử,đã như sương mù bởi nắng chiếu mà tan đi thành hư ảo.Khi nhận ra được mùi vị của những tia nắng nhạt kia rồi trái tim lại quyến luyến không muốn rời xa nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net