CHƯƠNG19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chút tâm sự của TG:thực sự là đã cố gắng rất nhiều nhưng mà viết xong vẫn cảm thấy truyện thiếu hồn ở đâu đó và hình như gây nhàm chán.=-=ll.Cho nên mới tạm dừng viết.Nhưng mà,bản thân không muốn bỏ dở câu chuyện cũng như số phận của các nhận vật này chút nào cả.Nên có lẽ sẽ vấn còn đoạn đường khó khăn rất dài phía trước,nên mong mọi người ủng hộ.Chương này tập viết chút H =v= :">

P/s của chương này:không có gì ngọt ngào mãi,sóng gió đôi khi sẽ ập đến rất nhiều nhưng kết quả sẽ khác dựa vào cách giải quyết nhìn nhận của mỗi người.

Mỗi bản nhạc khi vang lên,ở một khoảnh khắc nào đó luôn sẽ xuất hiện bất chợt nốt trầm,có thể làm rung động trái tim thì đó là một bản nhạc hay.

Cũng như vậy nhưng là trong cuộc đời con người,nó lại là nỗi ám ảnh bất tận khó quên.

Hắn đã quên nàng,quên hết tất thảy.

Chẳng thể trách hắn,bởi đó là sắp xếp của định mệnh mà nàng,có lẽ nhất định phải trải qua.

Nếu như không bị đột ngột tập kích,nếu như không quá đông địch thủ,nếu như nàng và hắn không cùng rơi xuống vực và nếu như….không gặp phải chuyện này…..

Chuyện cũ chưa nhớ chuyện mới đã quên,hay….lại bắt đầu bằng hiện tại mới.

Nàng luôn cố gắng nghĩ thế,luôn cố an ủi mình như vậy chỉ là nhìn căn phòng có một mình nàng cùng vài ngọn nến leo lét trước mắt…..khóe mi vẫn cứ vậy trào lệ.

Từ lúc quên đi,về tới cung thái độ của Quân Phong với nàng,lãnh đạm lạnh nhạt y hệt như với các phi tần khác.Điều đó với nàng mà nói,chẳng khác nào đứa trẻ đang được ăn kẹo ngọt đột ngột phải nhai viên thuốc đắng ngắt,cảm giác thực khó chịu khổ sở vô cùng.

Đứng trước ngự thư phòng,lặng người đi tay mãi dừng trước cửa,Lãnh Nhi ngập ngừng rất  lâu,trong thâm tâm nàng muốn gõ xuống,nhưng nàng lại sợ thái độ kia của hắn,một lần nữa lại diễn ra với nàng.

-Hoàng hậu,nàng có chuyện cần nói với trẫm?

Tiếng trầm ấm vang lên làm tim nàng trật một nhịp,vẫn giọng nói đó,nhưng cách biểu đạt lại làm nàng đau.Đẩy cửa vào nhìn nam nhân anh tuấn đang khẽ cười,nụ cười đủ làm nghiêng ngả nhiều nữ nhân,vậy mà với nàng giống một nhát dao  đâm thẳng vào ngực.

-Ta tới thăm ngươi không được sao?

-Hoàng hậu,hãy chú ý lời ăn tiếng nói của nàng.Trẫm đang bận chút việc,nếu không có chuyện gì thì nàng hãy lui đi.

-Có chuyện gì cần ta giúp không?-Cố vứt lời kia sang một bên,nàng gắng trấn tĩnh bản thân như không có gì,nhưng bàn tay bên trong đã nắm chặt tới rỉ máu.

-Hậu cung không nên xen chuyện triều chính,chuyện này là vương hậu một nước trẫm nghĩ nàng ắt hiểu.

Lạch cạnh!

Chiếc mặt nạ mầu đen rơi trước mặt Quân Phong,ngạc nhiên nhìn người con gái trước mắt đột ngột khóc,hắn chẳng hiểu cớ gì nàng lại khóc,càng không biết vật trước mắt là gì,bất quá rất quen mắt,dường như đã từng thấy ở đâu đó.Trong lúc hắn cố nhớ lại,tiếng như chuông giờ pha thêm âm khàn khàn nơi cổ họng vang lên:

-Khi nào nhớ ra,thì mang tới trả ta.Còn nếu không…..thì phá nó đi.

Lúc hắn ngẩng đầu lên lần nữa,cảnh cửa đã mở toang để gió lạnh từng cơn ủa vào từng đợt đông cứng người,bóng nữ tử đã biến mất lúc nào chẳng hay.

Thay vào đó,thái hậu có vẻ đã đợi bên ngoài từ rất lâu lặng lẽ đi vào,nhìn hắn khẽ thở dài chẳng nói chẳng rằng đưa ra chiếc mặt nạ mầu trắng cùng chiếc xích xà mầu bạc rồi cũng im lặng rời đi.

Hoàng hậu với hắn không có nhiều ấn tượng,nhưng thái hậu lại khác,đó là mẫu hậu của hắn,việc này làm Quân Phong khó bỏ qua trầm ngâm suy nghĩ về hành động của bà cùng lời nói của hoàng hậu.Cầm hai chiếc mặt nạ ghép vào nhau khéo thành một cặp,có gì đó như vang lên trong óc hắn,là gì hắn như đã bỏ quên?

Tạm thời trao việc hậu cung cho thái hậu,Lãnh Nhi quay trở lại Diêm La phủ,dù có vướng mắc trong lòng,nàng cũng vẫn phải giải quyết chuyện của Tử Tâm.Đây là vấn đề rất lớn liên quan tới cả nội bộ của Đại Minh,ngạc nhiên hơn là của cả Vũ Đằng quốc.Điều này khiến nàng thực sự khó hiểu.

-Tử Tâm,cả nhà đệ bị thảm sát toàn bộ sao?

-Vâng,bị thảm sát mà chút lý do cũng không có-Tử Tâm nghiến răng đáp.

Phụ thân của Tử Tâm chỉ là một quan huyện nhỏ,nhưng lại có rất nhiều quan hệ với các quan lớn đứng đầu Vũ Đằng,rốt cục là vô tình,hay cố ý?Tại sao Đại Minh cùng Vũ Đằng trước giờ nước sông không phạm nước giếng,lại vướng chiếc dây vô hình có nhiều đáng nghi này?

Nhìn tiểu tử âm trầm trước mắt,đáy mắt nàng thoáng qua tia lo lắng,nếu phụ thân của y có làm ra tai họa gì,y rất khó thoát chết.Chỉ mong chuyện nàng tưởng tượng không xảy ra,dù có xảy ra,nàng cũng phải làm mọi cách cứu thoát y.

Ánh trăng ở Tây Vực hiện tại sáng tròn vằng vặc mang nét đẹp lạnh lẽo mông lung,chiếu sáng cả sân trước chính điện rộng lớn,ôm lấy cả nam nhân tuấn mỹ đang chắp tay ngước lên theo dõi nó.Bất chợt một bóng đen lướt qua che khuất,khẽ nhíu mày nhìn kĩ,Dực Bôn mới nhận ra đây là Manh Manh,thú cưng của Lãnh Nhi.Đích thân cử Manh Manh đến đưa tin,chắc chắn có chuyện lớn liên quan tới hắn.Cầm tờ giấy đọc qua,bản mặt vẫn vạn năm bất biến tay vân vê nát giấy,Dực Bôn khẽ đáp:

-Nói với hoàng hậu,cho bổn vương thời hạn ba ngày.

Để quên đi nỗi đau hiện tại,Lãnh Nhi lấy việc dạy dỗ Tử Tâm làm việc mà nàng quan tâm nhất.Tuy nhiên để hình thành một tướng quân trong tương lai,nàng lại cần đến sự giúp đỡ của nghĩa phụ nàng.Lão ngoan đồng kì thực dù có bí ẩn thì đối mặt với nàng cũng chỉ là con nít lên ba.Đồ ăn cùng chút nịnh nọt,đảm bảo cái gì cũng sẽ giúp hết mình.Nhất là khi có cực phẩm kia trước mắt,cho dù nàng chưa lên tiếng e lão cũng ngứa ngay tâm can muốn dạy dỗ hài tử này vài ba phen.Tử Tâm mấy tuần này đều quay cuồng học võ,bạo âm cùng kinh thư,mặc dù có chút mệt mỏi nhưng y cũng thấy vui vẻ,chuyện gia đình đã phai dần phần nào,đặc biệt khi biết chuyện của Lãnh Nhi,y cũng không dám hỏi mà chỉ chú tâm học tập tránh làm nàng mất hứng.

Năng suất của Dực Bôn quả không làm nàng thất vọng.Đúng như lời hắn hứa ba ngày sau đã có người gửi tin mật đến.Đọc mật báo,khóe môi nàng bấy lâu luôm mím chặt giờ có chút nhếch lên hiếm hoi.Chỉ là tảng đá đè nặng trút xuống chưa được lâu thì sét đánh lại giáng xuống thêm một lần nữa khiến nàng trở tay không kịp.

Diên Quốc gả công chúa  Mị Nguyệt năm nay tròn 14 tuổi sang Đại Minh nhằm mục đích cầu thân.Nhìn bề ngoài hoàn toàn không có vấn đề gì,nhưng chắc chắn bên trong có âm mưu.Chỉ là tên nhóc đa đoan xảo quyệt này muốn gì nàng lại chưa đoán được.

Kì thực vua một nước lấy thêm bà vợ mới,thân vương hậu tam cung lục viện mà nói,nó rất bình thường.Nhất là nếu xét  tình cảm giữa nàng và hắn trước kia nàng không phải nghĩ,nhưng hiện tại Quân Phong đã quên hết mọi chuyện,chỉ cần nghĩ tới việc hắn lên giường với nữ nhân khác,nàng đã muốn……

(Tg:hình tượng sư tử hà đông thấp thoáng bay qua~~~ Lãnh Nhi:Cút!*Phi Dép*)

Cho nên phải cấp tốc quay trở lại hoàng cung quản một chuyến.

Nàng nhất định phải cản,cho dù đánh nhau sứt đầu mẻ trán với hắn, có phải trói hắn lại nàng cũng phải cản.

Bởi hắn chỉ thuộc về mình nàng,không thuộc về ai khác,tuyệt đối không.

Quay lại chốn hoàng cung lạnh lẽo,Lãnh Nhi không thể nén thở dài một lần,lắc đầu xóa bớt suy nghĩ linh tinh trở về Phượng Hoàng cung,nàng cũng không vội tới thăm Mị Nguyệt.Càng vội vã càng chứng tỏ sự lo lắng trong lòng nàng,càng làm nhiều người thỏa mãn.

Chiều lâm thâm vài hạt mưa buông mình lên lá cây,ướt đẫm một mảnh sân cùng hơi mát lành lạnh khiến người ta thoáng thoải mái tâm tình.Dưới tiểu đình viện tiếng đàn tranh vang lên,âm trầm như sơn trấn vững chãi,tĩnh lặng như thủy đáy hồ khó dao động.

Cách đó không xa,Mị Nguyệt đã thức dậy từ lâu đang yên tĩnh suy nghĩ,thì bị tiếng đàn làm tỉnh.Lắng tai nghe,nàng cảm nhận được trong đó tâm tư người đánh,dù khó lay động,nhưng là phảng phất có một sự bất ổn khó tả nào đó.Lần đầu tiên trong đời,nàng đột nhiên muốn song tấu với người khác.

Tiêu ngọc bên môi,tiếng sáo tựa suối trong nguồn,mềm mại dịu nhẹ vang lên như trấn an,hòa tan tiếng đàn tranh.Dường người bên kia nhận ra có dừng lại ngập ngừng rồi vẫn tiếp tục đánh.

Giữa hai người có một sự thấu hiểu ăn ý bất ngờ như tri kỉ lâu năm.Tiếng đàn tranh dứt rồi không vang lên nữa,chỉ một chút này lại khiến cho Mị Nguyệt động tâm.Nàng nghĩ,nếu có thể may mắn gặp được người ấy,thì thật tốt quá.Dù rằng  nhiệm vụ bên người vẫn còn đó…

Sáng sớm,nơi hoàng cung nhộn nhịp chuẩn bị đón tiếp công chúa Diên Quốc,công chúa đã đến từ sớm qua nhưng vì đường xa mệt mỏi cần nghỉ ngơi,hoàng hậu lại không có trong cung cho nên đại lễ đón tiếp cũng được tạm hoãn lại.

Đi chầm chậm vào đại điện,chú ý từng cử chỉ hành động của bản thân,dù còn nhỏ tuổi,nhưng Mị Nguyệt rất xứng với chức công chúa này.Nàng không hề gây bất kì thất lễ hay sơ hở nào,phong thái cao quý vẫn giữ nguyên nụ cười ngây thơ đáng yêu trên mặt.Bất kì ai thấy ,đều khó giữ sự canh phòng đối với nàng.Ngay cả Lãnh Nhi cũng cảm thấy thế,nếu đây không phải công chúa địch quốc,e rằng nàng sẽ tíu tít tiếp đãi nàng ấy hết lòng.Tiếc là….

-Đa tạ hoàng thượng đã cho người tiếp đón Mị Nguyệt chu đáo,Mị Nguyệt thực cảm kích tấm lòng khiếu khách của Đại Minh.Mong rằng quan hệ giữa Đại Minh cùng Diên Quốc sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

-Công chúa thân nữ nhi mà từ xa vất vả tới đây,trẫm có lời khen,cũng rất trân trọng ý tốt từ Diên Quốc.

-Hôm nay bổn cung đã mở rộng tầm mắt,công chúa quả thực rất xinh đẹp,cao quý.Công chúa cứ coi đây như nhà mình,có gì nói cho bổn cung hay bổn cung sẽ giúp đỡ hết mình ,đừng ngại.

-Ý tốt của hoàng hậu,Mị Nguyệt xin đa tạ.Nếu Mị nguyệt có gì thất lễ,mong hoàng thượng,hoàng hậu bỏ quá cho.Còn chuyện cầu thân thì….

-Trước công chúa cứ nghỉ ngơi thăm quan nơi này đi,thời gian còn rất dài chúng ta không cần vội.

-Hoàng thượng nói đúng,vậy mọi chuyện xin nhờ hoàng thượng sắp xếp.

Trước lời từ chối ,Mị Nguyệt cũng thản nhiên mặt bất biến sắc.Nàng dĩ nhiên đã dự tính được điều này cho nên không có phản ứng gì ngạc nhiên

Bản thân Mị Nguyệt cũng có sự nhận xét riêng với cả hoàng thượng lẫn hoàng hậu Đại Minh.Qủa không ngoa lời khen cùng dặn dò của đệ đệ,con mắt của hai người này nàng phải cực kì cẩn thận,họ giống như chim ưng nhìn thấu lòng người,nhất là hoàng hậu.Dù nàng ta trông hiền lành dịu dàng,trong thâm tâm nhạy cảm của Mị Nguyệt vẫn cảm thấy có gì đó khác bề ngoài của nữ nhân này.

Hoàng thượng rất anh tuấn,chỉ tiếc không phải mẫu người của nàng.Huống chi,nàng đến đây đâu phải chỉ đi lấy chồng.

Cho nên màn kịch này,chỉ cần sơ sẩy chút,nàng sẽ phải chết.

Tiệc tan,đêm tàn ai về nhà nấy.Chỉ còn Lãnh Nhi đứng trước cửa phòng Quân Phong lại lần nữa lặng lẽ nhìn chằm chằm ánh đèn cùng bóng người in trên cửa.

-Hoàng hậu,nàng có gì để mai nói được chứ,hôm nay trẫm hơi mệt.

Mệt sao?nàng cũng mệt,thực sự rất mệt.

Chẳng kiêng nể gì nữa,nàng xông thẳng vào đóng sập cửa lại.Quân Phong đang thay áo trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn nữ tử hùng hổ xông về phía mình,nghĩ nàng yếu đuối tay trói gà không chặt chẳng hay  nàng tính nàng làm gì thì đã thấy nàng ngay bên mình,bản thân hắn đột nhiên cứng đơ không cử động được mới biết đã bị điểm huyệt từ bao giờ.

Suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là:hoàng hậu có võ công thâm hậu vậy sao?,suy nghĩ thứ hai hắn thân nam nhân vậy mà bị cưỡng hôn.

Phải,chính là cưỡng hôn.

Lãnh Nhi đẩy  Quân Phong xuống giường tay giữ chặt cổ áo,áp sát dùng lưỡi mềm liếm nhẹ lên cánh môi lạnh lẽo kia rồi mút lấy,từng chút cẩn thận bên ngoài mới luồn vào bên trong cạy răng hắn tiến vào vội vã nếm hút thứ chất lỏng mật ngọt quen thuộc đã xa cách bấy lâu.

Mùi hương ở hoàng hậu khiến Quân Phong cảm thấy trong hắn có cái gì đó sục sôi,dễ chịu người hắn đang căng thẳng đột nhiên thả lỏng được rất nhiều,vô tình đáp lại cái hôn bất ngờ kia.Nàng giống như có nhiệt vậy,khiến hắn bất giác có hỏa diệm dưới thân,da toát mồ hôi ướt đẫm từng đợt muốn lật ngược áp lên người nàng mà chỉ có thể chịu chết,để bàn tay mềm mại kia lướt lên làn da trên ngực hắn.

Áo mở tung để lộ làn da bóng loáng,cổ tay không biết từ khi nào đã bị trói nơi đầu giường,nâng cằm mỹ nam lên thêm lần nữa mút nhè nhẹ tận hưởng tới khi môi sưng đỏ  mới nấn ná rời đi,khóe mắt Lãnh Nhi khẽ cong lên cười gian xảo.

-Sao?lần đầu tiên bị như vậy nên bất ngờ?

-Hoàng hậu có vẻ rất điêu luyện…a~

-Gọi tên ta,đừng gọi hoàng hậu.

Cắn một cái cảnh cáo,mày Lãnh Nhi khẽ nhíu lại giận dỗi rồi lại dùng lưỡi liếm vết thương mình mới gây ra có chút hối hận,giọng nàng trở nên nỉ non hơn:

-Gọi tên ta,cảm nhận ta,nhớ lại ta đi,Quân Phong~

Chuyển xuống trước ngực,dùng răng cắn nhẹ khỏa đậu đỏ đã căng cứng khẽ nghiền nghiền nó,một tay vân vê như trêu đùa khỏa kia,tay còn lại cũng không rảnh rỗi lần mò xuống dưới sờ mó hạ thân đã cứng  nóng như lửa từ lúc nào.

Xoa nắn một lúc nghe hơi thở dốc của Quân Phong,Lãnh Nhi mới ghé bên tai hắn thì thầm:

-Thoải mái không?

Thổi hơi nóng bên tai khiến người mỹ nam run nhẹ một cái còn chưa kịp hoàn hồn,miệng lưỡi ẩm ướt đã ngậm lấy hạ thân đang dựng đứng liếm lấy mút lấy hưởng thụ mùi nam tính chỉ thuộc về riêng hắn có thể làm nàng rung động.

Nơi kia ấm áp mềm mại tiêu hồn tới khó tả khiến Quân Phong căng nhẹ người đáy họng rên hừ hừ.Tinh chất lỏng mầu trắng bắn vào cổ họng,Lãnh Nhi mới ngẩng lên hôn hắn phen nữa.

Đột nhiên nàng dừng lại,vuốt những lọn tóc bạc đã ướt đẫm trên trán hắn cùng khuân mặt, nhẹ nhàng nâng niu tựa trân bảo sợ vỡ mất,đáy mắt đã xóa đi vẻ hoang dã ,thay vào đó là đau đớn cùng yêu thương.Cầm tay hắn đặt về phía trái tim mình,nàng cười,nụ cười thực khó coi bởi mầu quang….đã nhiễm hoe đỏ cùng nước mắt.

-Đau,chỗ này của ta đau lắm,ta rất muốn chạy trốn,nhưng ta đã từng hứa với ngươi,cho tới khi ngươi không còn cần ta,thì ta vẫn sẽ bên cạnh,vẫn sẽ yêu ngươi.Ta cũng nói ngươi chỉ thuộc về một mình ta,cho nên bất cứ giá nào ta cũng sẽ giữ ngươi cho riêng mình.Ngươi mệt rồi,nên ngủ sớm đi.

Quân Phong ngơ ngác nhìn nữ tử cứ vậy rời đi,trong lòng hắn vừa khó hiểu lại vừa khó chịu.Mùi hương thoang thoảng ở người nàng làm hắn cảm thấy dễ chịu,hắn không hề muốn bóng dáng ấy biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net