Chương 6 Mùa Hạ Ấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng mai đến lớp mặt trời cơn chưa sáng là Hoàng Văn đứng trước cổng nhà tôi mà gọi tôi đi học cậu đứng nghiêm chỉnh mà đứng đợi khuôn mặt bình tĩnh không một chút lo lắng về sự tích đi trễ của tôi

Tôi ngáp ngắn đi ra cơ miệng bắt đầu hoạt động"Hoàng Văn bộ mày thích thức sớm lắm hả...?"

Chưa kịp đợi tôi phản ứng Hoàng Văn đưa nón bảo hiểm cho tôi giọng nhẹ nhàng"Đội nón vào..."

Ủa vậy thôi hả...???

Tôi nghi hoặc mà đội nón bảo hiểm nó đưa ngồi đằng sau đợi nó chở đi học nốt trưa hôm nay thôi

Bản thân tôi cũng chẳng muốn mắc nợ gì cậu ta nói thật ra không muốn bị gọi là thanh mai trúc mã nữa ngại chết mất

Tôi cũng có người mình thích chứ bộ

Là anh trai của cậu áaaaaaaa

Đang say sưa chìm trong mộng đẹp về người anh trai của Hoàng Văn cậu cau mày"Nhóc con mày suy nghĩ gì đen tối thế kia...?"

Tôi ý thức kịp không phủ nhận đáp"Có suy nghĩ gì đâu..?"

Cậu ta lại chơi úp phủ đầu tôi"Cười gian thế kia lại bảo không có....?''

Tôi tỏa ra oan ức nhìn cậu ta bằng ánh nắng hối lỗi"Mày không tin tao sao...?"

Hoàng Văn triệt để không cho tôi biện minh mà phòng lên xe

Thiếu chút nữa là tôi ôm cậu ta nữa rồi may ghê trời độ

*

Học hành hai tiết đầu tôi hơi mệt mỏi buồn ngủ một chút vẫn cố cho học cho xong nằm sụp xuống bàn không một chút sức sống

Nghĩ đến chiều nay có tiết học thể dục là làm tôi sợ với nhảy sào

Cơn ác mộng với tôi

*

Đang nằm hiu hiu được năm phút một bàn tay chọc vai tôi

Tôi cảm giác nhột nhột mở mắt ra hỏi"Chuyện gì sao thế?"

Giọng cười khẽ Thanh Thảo hỏi"Bà nhạy cảm thật đó..."

Da đầu tự nhiên tê dại làm tưởng Hoàng Văn với cái kiểu gọi không giống ai

Đúng là tên hai mặt nghĩ mà tức

Tôi hỏi"Sao thế...?"

Thanh Thảo đặt cây bút trong xuống lấy ra sơ đồ lớp đã làm xong nhờ tên căn chỉnh đã được chưa hay cầm sửa thêm lại

Tôi gật đầu đồng ý xem cảm giác sơ đồ rất đẹp và tỉ mỉ rồi lại nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Thanh Thảo

Nói với Thanh Thảo rằng sơ đồ làm rất đẹp và phù hợp với lớp Thanh Thảo thở dài kể Tố Như lại bảo sơ đồ chưa được đẹp lắm

Tôi an ủi Thanh Thảo nói với cô ấy rằng đẹp lắm hãy tự tin lên

Thanh Thảo cũng đỡ buồn hơn một chút vì tôi chịu lắng nghe Thanh Thảo tâm sự

Con người của Thanh Thảo là một người bên ngoài mạnh mẽ bên trong lại mềm mỏng dễ bị tổn thương bởi những lời nói đặt biệt là lời chê bai không hài lòng

*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net