1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Công diễn team HII 210825

"Cảm thấy không khỏe thì không cần lên MC đâu Thẩm Mộng Dao."

Đồng đội sốt ruột nhìn Thẩm Mộng Dao đang đổ mồ hôi, tay không ngừng ôm bụng run rẩy.

"Không thể để fan thất vọng.."

Chính là nói Thẩm Mộng Dao rất cứng đầu, tất thẩy mọi chuyện đều đem công việc của mình lên trên.

"Chị nói xem chị nói chuyện còn không lưu loát nổi, cố gượng làm gì chứ? Hôm nay chị cứ ở đây nghỉ ngơi đi Dao Dao."

Nghĩ lại một chút, cuối cùng vẫn là cơ thể buộc thở dài đồng ý:

"Chị hiểu rồi."

Mọi người lần lượt lên sân khấu, chỉ còn một người chậm trễ quan sát. Bao nhiêu lời hỏi thăm cũng chỉ im lặng đứng bên góc nhìn. Viên Nhất Kỳ mấy chốc nghĩ thầm trong đầu:

"Ngốc! Lại để cơ thể của mình không khỏe mạnh nữa rồi?"

Vương Dịch nhận thấy bất thường liền hối thúc:

"Viên Nhất Kỳ, không tránh tình nghi sao? Mau lên trước đi, em ở lại bồi chị ấy."

Rơi vào trầm lặng, Thẩm Mộng Dao đến hiện tại vẫn kiên định không nhìn lấy em một cái.

Viên Nhất Kỳ từ từ di chuyển, không quên kéo Vương Dịch qua một bên nhắc nhở.

"Chị ấy mặc đồ diễn quá là mỏng rồi, cơ thể yếu ớt không thể để chịu lạnh. Ra phía phòng makeup chị có để áo khoác lại, có thể sang lấy cho chị ấy đắp."

"Được, em biết rồi."

"À chuyện này.."

Vương Dịch im lặng, gật đầu một cái. Nàng còn lạ gì với việc hai người họ vốn trở nên khó nói, đem chuyện này giấu đi giúp Viên Nhất Kỳ cũng không khó.

Viên Nhất Kỳ cuối cùng cũng chỉnh tề trang phục rồi lên MC. Nghe lời dặn nàng chạy ngay vào lấy áo khoác cho Thẩm Mộng Dao.

Nhận thấy mùi hương quen thuộc Thẩm Mộng Dao có chút giật mình. Nhưng cơ thể mà nói, thật sự mệt mỏi đến độ không muốn bận tâm đến nữa.

2.

Kết thúc buổi công diễn, thật là xuyên suốt buổi Viên Nhất Kỳ không thể nào đem sự tập trung của mình vào công việc.

Đoàn đội xong việc liền nhanh chóng chạy vào hậu đài để hỏi thăm đội trưởng.

Nhờ có Vương Dịch bên cạnh nàng thêm yên tâm. Nhân viên y tế theo đó mà kịp thời giúp tình trạng của Thẩm Mộng Dao đỡ hơn. Nhưng suy cho cùng vẫn là khó khăn di chuyển. Đúng thật cơn đau bao tử của Thẩm Mộng Dao lại tái phát. Chị ấy lại bỏ bữa sao?

Nàng lo lắng bao nhiêu trong lòng ắt hẳn là rõ nhất, lại không thể đường đường chính trực mà chăm sóc.

Để bây giờ đối diện với chị ấy, mối quan hệ của hai người hiện tại.. Thật sự khó nói.

Thẩm Mộng Dao từ từ đứng dậy nhưng cơn đau bộc phát khiến cả người đều đứng không vững.

Lúc này chỉ có Viên Nhất Kỳ là quan sát nàng nên kịp thời chạy đến đỡ. Vẫn là hạn chế tiếp xúc, nàng đỡ chị bằng một tay, đặt lên hông giữ lực.

"Chị cẩn thận một chút, đợi Vương Dịch quay lại rồi đưa chị đi. Em không vội thay trang phục, có thể đợi cùng chị."

"Cảm ơn em."

Mọi thứ như trước, hai người, Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao. Chỉ có điều không còn cảm giác gần gũi, trái lại xa lạ đến lạ thường.

"Em..."

Viên Nhất Kỳ định bắt chuyện thì sự xuất hiện của Vương Dịch đã cắt ngang.

"Xin lỗi em vừa thay trang phục xong, để chị đợi lâu rồi."

Nàng cũng không nói thêm nhiều lời nữa, vỏn vẹn một câu:

"Đưa về cẩn thận"

"Ừm, đi đường cẩn thận"

3.

Vương Dịch lái xe chở Thẩm Mộng Dao về, trên đường không nhịn được thắc mắc hỏi vài câu.

"Chị với Viên Nhất Kỳ hòa hoãn rồi sao?"

"Không có."

"Là do mắt em nhìn lầm sao? Trông thấy Viên Nhất Kỳ hôm nay rất quan tâm chị."

Quan tâm sao? Nhiều năm trôi qua rồi,  Thẩm Mộng Dao dường như đã không còn nuôi dưỡng cảm xúc về việc cùng nàng quay lại như trước kia.

Hai chữ "quan tâm" đối phương giữa hai người thật xa xỉ. Chỉ mong bản thân đừng tự nghĩ sâu xa lại tự đa tình.

"Chị hơi mệt muốn chợp mắt trên xe. Khi nào đến gọi chị dậy."

"Được."

Dặn lòng là vậy nhưng tâm trí nàng thì không ngừng suy nghĩ về nó. Đúng thật nàng không ngốc đến nổi bản thân không cảm nhận được sự quan tâm của Viên Nhất Kỳ.

Rốt cuộc là đang mong chờ cái gì? Liệu có tốt đẹp hơn hay chỉ thêm đau lòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net