2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến phòng Thẩm Mộng Dao liền không còn chút sức lực mà nằm xuống. Không quên dùng điện thoại vào túi phòng an ủi fan.

"Chỉ là lại đau dạ dày a."

"Mình vẫn ổn, không nhất thiết phải đi bệnh viện đâu."

"Ngủ một tí là sẽ hết thôi."

"Mọi người đừng quá lo lắng."

"Mình nghỉ ngơi đây."

Lăn qua lăn lại thật khó chịu, trong người vừa mệt mỏi lại càng không thể ngủ. Nhận ra bản thân vẫn chưa ăn uống gì.

4.

Suốt dọc đường Viên Nhất Kỳ chìm đắm trong khoảng riêng của mình. Nàng vừa lo lắng cho tình trạng của Thẩm Mộng Dao, vừa không biết phải viện lí do gì sang thăm cho phải. Đắn đo mãi cuối cùng vẫn là chấp nhận mặt dày sang hỏi thăm một chút.

Cốc

"Ai thế?"

"Là em, Viên Nhất Kỳ."

Ngạc nhiên, nàng ngồi dậy chỉnh sửa tóc tai. Sao Viên Nhất Kỳ lại đến đây vào giờ này, chẳng phải vừa gặp nhau ở nhà hát sao?

"Tiện đường, mua ít cháo nóng cho chị. Ăn rồi hãy ngủ. Chị chưa ăn gì, sẽ không tốt cho sức khỏe."

Đã lâu lắm rồi, đây có lẽ là lần đầu tiên Viên Nhất Kỳ chủ động tìm đến phòng cô mà không vì lí do công việc. Nàng có chút động tâm.

Thẩm Mộng Dao như biến thành chú mèo nhỏ, yếu ớt nghe theo.

"Ngon không a? Em mua chỗ cũ, quán chị thích ăn."

Chẳng phải ngược với đường về kí túc xá sao? Em ấy lại nhớ quán mình thích ăn.. Đã lâu như thế rồi. Nàng là nghĩ đến nhưng không dám nói, sợ không khí thêm ngại ngùng. Điều này khiến nàng gợi nhớ chuyện hai người năm 2017, tâm trạng hỗn độn không biết nên vui hay buồn.

Nghĩ lại, nhỡ không may có người nhìn thấy cảnh tượng này lại không hay. Suy cho cùng cả hai vẫn là một cp không thể nói. Đoàn đội đều chưa biết chuyện, nàng chuyển chủ đề:

"Cảm ơn em, không phiền em nữa. Trời trở tối rồi em mau chóng về phòng nghỉ đi."

"Chị là.. lảng tránh em sao?"

"Chị không có ý đó. Nhưng mà em có thể hiểu vấn đề, Viên Nhất Kỳ."

Thẩm Mộng Dao đến khi nào chị mới nhận ra, chị mới là người mà em để tâm. Nàng nghĩ trong đầu là thế nhưng miệng lại nói khác:

"Được rồi chị nghỉ ngơi đi em về phòng đây."

"Nhất Kỳ."

"Ngày mai em có lịch trình chứ?"

"Ngoài lịch handshake ra thì buổi tối em rảnh."

"Chị biết nói ra điều này thật là hơi quái đản.. Nhưng có thể cùng chị đưa Trừ Tịch đi khám định kỳ không? Vương Dịch tập unit mới chị không dám phiền."

Lí do là thế chứ Thẩm Mộng Dao nàng thiếu người để nhờ sao?

Xem như để gần "thành viên" trong đội thêm một tí chắc chẳng có vấn đề.

"Chị chẳng phải vừa bảo sợ bị phát hiện sao?"

"Chị..chị..."

"Được rồi, khi nào đến em sẽ gọi chị."

Viên Nhất Kỳ cười trước vẻ lúng túng của nàng. Đã lâu rồi không được thấy dáng vẻ thoải mái của Viên Nhất Kỳ đối diện với nàng như vậy, không phòng bị mà cười theo.

"Chị ngủ ngon."

"Ngủ ngon."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net