3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Chuông điện thoại đánh thức Thẩm Mộng Dao thức dậy.

"Chào!"

"Chị thấy đỡ hơn chưa?"

Là Viên Nhất Kỳ sáng sớm đã đến hỏi thăm tình hình.

"Báo cáo! Cảm thấy tốt hơn rất nhiều."

"Chị chuẩn bị đến phòng tập đây, không muốn nghe Mã lão sư mắng thì em cũng nhanh chân thay đồ đi."

"Nghe chị tất."

Thẩm Mộng Dao cười ngốc. Nhìn lại mốc thời gian, quả thật đã không nhắn tin qua lại được một thời gian trừ những tin nhắn lưa thưa về công việc. Bất giác lại thấy, mối quan hệ của hai nàng hiện tại cũng không tệ.

6.

Buổi diễn tập có chút lộn xộn. Như thường ngày vẫn là bị Mã lão sư cho tập đi tập lại hết sức vất vả.

Mã lão sư không nhịn được cười.

"Thẩm Mộng Dao. Chú ý đội hình, em có thể đứng gần Viên Nhất Kỳ thêm được không? Cần tôi đổi người cho em à?"

"..."

Chẳng hiểu vì lí do gì cả đội cùng lúc cười như được mùa. Những lúc không có cam thì nàng thoải mái đặt tay lên vai Viên Nhất Kỳ. Đến lúc có cam lại để tay hờ dường như không chạm. Tỷ tỷ, người cũng quá là rén rồi.

Cuối cùng, quay bản phòng tập xong. HII đội cùng nhau ăn trưa.

"Viên Nhất Kỳ."

"Vâng?"

Chỉ một tiếng gọi của Thẩm Mộng Dao nhanh chóng thu hút ánh nhìn của cả HII đội. Nhìn gì mà nhìn? Lạ lắm sao?

(Lạ thiệt)

"Chị đặt lịch với bên bác sĩ thú y rồi, sau khi em xong lịch handshake có thể cùng ăn gì đó rồi đến vẫn kịp."

"Được a."

*ttl, ttl*

Lần này không ai khác là Trương Hân và Lý Giai Ân cười cười vỗ vỗ vào nhau như hiểu ra được điều gì.

"Hai người làm hòa rồi sao?"

Liền kéo theo một tràng cười lớn từ H đội. Thẩm Mộng Dao cười nhẹ, không biết giải thích như thế nào cho phải.

Hứa Dương cắt ngang, cười nói không thể nham hiểm hơn:

"Thì làm sao a, chỉ là đội trưởng cùng đi với đội viên thôi mà. Các tỷ muội thấy lạ lắm sao?"

Trùm cuối, hiểu thì đều hiểu.

7.

Về đến 336, Viên Nhất Kỳ vẫn chưa rời Thẩm Mộng Dao nửa bước. Nàng thấy vậy vỗ nhẹ vai Viên Nhất Kỳ, cười nói một tiếng:

"Không tị hiềm nữa sao?"

Viên Nhất Kỳ đáp lại nàng: "Mọi người trong đội đều biết chúng ta quay lại.. bình thường rồi, không cần thiết a."

"Từ ngữ dễ hiểu nhầm thật đấy."

"Chị nghĩ như nào thì là như thế đó."

"Em... Chẳng chín chắn gì cả."

Vương Dịch mở cửa phòng ra thấy cảnh này liền muốn ôm mặt quay đầu. Hay thật, sao có thể đứng đối diện phòng nàng mà cười cười nói nói với nhau chứ.

"Không định về phòng nghỉ ngơi sao?"

"Trông chị không phải vui hơn sao?"

"Nịnh nót, chị chuẩn bị zhibo. Hay là em muốn công khai với mọi người rằng em chính là đang tá túc ở 336?"

Nghe hết câu Viên Nhất Kỳ vọt lẹ về phòng, không quên cười nói với nàng:

"Tối gặp lại, không có mặt em. Buổi chiều nhớ phải ăn uống đầy đủ."

"Không ăn."

"Xùy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net