120. Chân Huyết - Giả Huyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạch Ngọc Đường ở lại quân doanh chuẩn bị cái gọi là "Thọ yến", Ngũ gia xưa nay chỉ phụ trách trả tiền, còn lại mọi thứ đều do Bàng Phúc, Bàng Dục cùng Âu Dương Thiếu Chinh ham vui nhảy vào giúp đỡ.

Ngũ gia vui vẻ nhàn hạ ngồi trong một cái lều được dựng tạm uống trà, chờ Triển Chiêu bọn họ xong xuôi mọi chuyện quay trở về.

Trong khoảng thời gian này Thiên Tôn có đến quấy rầy đồ nhi một vài lần, chủ yếu lão gia tử muốn thăm dò xem bọn Bạch Ngọc Đường có phải đang có kế hoạch gì hay không.

Bạch Ngọc Đường biết sư phụ hắn có hơn phân nửa thay mặt ngoại công đến hỏi chuyện, vì vậy không nói gì mà đuổi ông đi chơi mạt chược cùng nhóm Ân Hậu, đừng gây rối.

Thiên Tôn bất mãn bị đồ đệ đuổi ngược trở về, đến trước mặt Ân Hậu cùng Lục Thiên Hàn oán giận.

Lục Thiên Hàn cũng không nói gì, tuy Bạch Ngọc Đường không phải do ông chính tay nuôi lớn nhưng dù sao cũng là huyết mạch nhà mình, ngoại tôn tính cách thế nào chẳng lẽ người làm ngoại công ông đây còn không rõ hay sao?

Ân Hậu hỏi Thiên Tôn, "Bày trận lớn như vậy, nhìn qua chắc là có kế hoạch được sắp xếp cặn kẽ chu đáo."

Thiên Tôn mở ra một bộ mã điếu bày trên bàn mạt chược, vừa "Hừ" một tiếng, "Mấy tên nhóc kia... Càng ngày càng không xem chúng ta vào mắt, quả nhiên lớn rồi liền chơi không vui nữa."

...

Bạch Ngọc Đường còn đang chờ Triển Chiêu, đột nhiên trông thấy Cổ Ngôn Húc đi lại.

Ngũ gia từ sau khi nghe Tiểu Tứ Tử nói, Cổ Ngôn Húc cùng Cổ Kính Chi thật ra có tuổi tác tương đương thì bắt đầu nhìn hắn không cách nào tự nhiên nổi. Trong hai người này nhất định có một người không bình thường, hoặc phải nói là, cả hai đều không bình thường.

Cổ Ngôn Húc bảo có vài việc muốn cùng Bạch Ngọc Đường tán gẫu, hỏi hắn có tiện không cùng đến Thái Bạch Cư ngồi một lát, uống chén trà.

Ngũ gia gật gật đầu, đứng dậy theo hắn rời đi.

Một màn này, vừa vặn bị Tiểu Lương Tử trông thấy.

Tiểu tử kia cũng là đứa nhỏ thông minh, ngay lập tức chạy về tìm sư phụ.

Triệu Phổ còn đang bận nghiên cứu bản đồ, nghe Tiểu Lương Tử thuật lại cũng khẽ nhíu mày, "Bảo là đi uống trà ở đâu?"

Tiểu Lương Tử gật đầu, "Thái Bạch Cư ạ."

Triệu Phổ suy nghĩ, nhíu mày, "Tiểu tử kia không biết đang đánh chủ ý gì, có nên phái người xem thử không a..."

Triệu Phổ còn đang cân nhắc, lúc này Triển Chiêu đã bỏ chạy về đây, vừa nghe được đến Thái Bạch Cư liền xoay người chạy.

...

Triệu Phổ thấy Triển Chiêu đi tìm, cảm thấy không cần thiết phải phái người thêm nữa, đang tính cứ như vậy mà đi lại nghe Tiểu Tứ Tử nói, Triển Chiêu sắp sửa trở nên "Cực kỳ nổi bật".

Triển Chiêu người này, từ sau khi Triệu Phổ nhận thức hắn đã cảm thấy hắn cùng tin đồn thất thiệt cách nhau rất xa. Trong truyền thuyết Triển Chiêu là một người vô cùng đáng tin, trong hiện thực Triển Chiêu cũng vô cùng đáng tin, nhưng ở một vài phương diện cũng cực kỳ không đáng tin!

Trong đó không đáng tin nhất chính là sự tình liên quan đến "Nổi bật" các loại, Nam Hiệp Khách thông minh tuyệt đỉnh thân mang tuyệt kỹ đều không phải giả, nhưng thời điểm thực sự náo động đến nổi bật lại vô cùng ít, cho dù có thì hơn phân nửa cũng bị hắn chính mình phá hỏng, điểm này đám người Triệu Phổ hết sức rõ ràng.

Thêm vào đó, tổng kết lại một chút, hơn phân nửa vấn đề đều do "Vận xui" xuất thần nhập hóa của hắn gây ra.

"Vận xui" này của Triển Chiêu quả thật vô cùng kỳ diệu, so với Hồng Tề Thiên không hề thua kém, ngoại trừ xuất môn nhặt được thi thể, đi dạo đụng phải án mạng ở bên ngoài, thời gian hắn nghiêm túc "Soái" chẳng bao giờ quá thời gian uống cạn chung trà...

Điểm này vị tiểu cung chủ Ma Cung chẳng rõ là giống ai, phải biết ngoại công hắn Ân Hậu được miêu tả gói gọn trong hai từ Khí Phách, mẫu thân hắn là Ân Lan Từ, Triệu Phổ cũng từng gặp qua, là nữ nhân khí phách nhất trong số tất cả nữ nhân biết võ công, mà ngay cả Bao Đại nhân Triển Chiêu vẫn đi theo, tuy rằng không có võ công nhưng mỗi khi nghiêm mặt đều có thể không giận mà tự uy, ngay cả võ tướng cũng bị ông dọa sợ ba phần. 

Cố tình đến lượt Triển Chiêu, không biết như thế nào lại cảm thấy hắn giống một điểm sai lệch trong toàn bức họa.

Cho nên Tiểu Tứ Tử còn chưa nói dứt lời, bảo Triển Chiêu sắp trở nên nổi bật tất cả mọi người đều dự cảm không được tốt lắm, đây là muốn gây thêm bao nhiêu họa nữa a?

Triệu Phổ dứt khoát quyết định mang theo Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử vây xem.

[1 nhà 3 người này hóng chuyện tới chuyên nghiệp =))]

...

Tạm thời không đề cập đến Triệu Phổ bọn họ "Cả nhà hành động", lại nói đến Triển Chiêu một đường đuổi đến Thái Bạch Cư.

Chạy vào Thái Bạch Cư, Triển Chiêu trái phải nhìn nhìn, bên trong có không ít thực khách, bất quá không thấy bóng dáng Bạch Ngọc Đường ở đâu, chiếu theo thói quen của con Chuột nhà hắn phỏng chừng là lên lầu trên gọi một nhã gian đi.

Triển Chiêu đang định chạy lên lầu, lại thấy Tiểu Lục Tử vừa vặn từ trên lầu đi xuống, vui tươi hớn hở chào hỏi y, "Ai u, Triển đại nhân, hôm nay đến có một mình sao?"

Triển Chiêu hơi sửng sốt, khó hiểu, "Bạch Ngọc Đường không tới sao?"

Tiểu Lục Tử lắc đầu, "Ngũ gia đã lâu không đến đây a."

"Hôm nay không đi cùng người nào đến đây sao?" Triển Chiêu vừa hỏi vừa chạy lên lầu hai.

Tiểu Lục Tử buồn bực theo sau, "Không có a Triển đại nhân, lúc này không phải thời điểm dùng cơm, nhã gian lầu ba lầu bốn đều không có người, lầu hai khách nhân cũng rất ít."

Triển Chiêu nhíu mày --- không phải nói là đến Thái Bạch Cư sao? Vì sao không thấy người?

Chạy khỏi Thái Bạch Cư, Triển Chiêu liền có chút sốt ruột, Cổ Ngôn Húc kia lừa gạt Chuột nhà hắn đi đâu rồi?!

Triển Chiêu đứng tại chỗ suy nghĩ, chợt nghe Tiểu Lục Tử hỏi, "Triển đại nhân, ngài tìm Bạch Ngũ gia a?"

Triển Chiêu gật gật đầu.

"Ta vừa rồi có trông thấy hắn, hắn theo một người trẻ tuổi đi ngang qua phía trước Thái Bạch Cư."

Triển Chiêu vừa nghe liền mừng rỡ, "Đi nơi nào?"

Tiểu Lục Tử vươn tay chỉ về phía Bắc, "Đi về hướng bên kia rồi."

Triển Chiêu nói lời đa tạ với Tiểu Lục Tử rồi lập tức nhảy lên nóc nhà, hướng về phía Bắc đuổi theo.

Triển Chiêu nhảy lên nóc một tiểu lâu cao nhất gần đó, nhìn một lúc lâu nhưng vẫn không tìm được thân ảnh màu trắng quen thuộc kia.

Bọn Triệu Phổ đuổi sát theo xem náo nhiệt cũng đã tới, liền trông thấy một màn Triển Chiêu nhảy lên nóc nhà kia, có chút buồn bực --- đang làm cái gì nha?

Triển Chiêu tìm đã lâu cũng không tìm thấy bóng dáng Bạch Ngọc Đường, không còn nhẫn nại được liền đơn giản ngồi bệt xuống nóc nhà.

Triển Chiêu sau khi ngồi xuống bắt đầu niệm thầm liên tục trong lòng, "Giao Giao! Giao Giao! Giao ~~~~~~ Giao!"

Chờ khi Triển Chiêu niệm xong ba tiếng mở mắt ra, chỉ thấy Giao Giao đứng trước mặt hắn, nghiêng đầu còn đang nhìn hắn đây, ánh mắt kia có chút giống Bạch Ngọc Đường nửa đêm ngủ say bị đánh thức --- ghét bỏ ngươi rồi nha.

Triển Chiêu vội nhảy lên, "Ngọc Đường đâu?"

Giao Giao vươn một ngón tay chỉ.

Triển Chiêu hất cằm, "Dẫn đường!"

Giao Giao bèn xoay người mang theo Triển Chiêu "Bay" khỏi nóc nhà, một đường đi về phía trước.

Triệu Phổ thấy Triển Chiêu lại bắt đầu di chuyển, liền mang theo Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử, còn có Tiểu Lương Tử đuổi sát theo sau.

...

Lại nói tiếp, Bạch Ngọc Đường vốn cùng Cổ Ngôn Húc bảo đến Thái Bạch Cư uống trà, vì cái gì lại không đi?

Cổ Ngôn Húc một đường này đi theo Bạch Ngọc Đường khỏi phải bàn có bao nhiêu xấu hổ, Ngũ gia một câu cũng không nói, lập tức hướng về Thái Bạch Cư.

Cổ Ngôn Húc vừa đi vừa muốn tán gẫu cùng hắn hai câu, bất đắc dĩ căn bản không cách nào bắt chuyện, Ngũ gia không nói cũng chẳng có biểu tình, nhiều lần khiến Cổ Ngôn Húc cảm thấy bản thân đi bên cạnh chính là một pho tượng bằng băng.

Hai người mắt thấy gần đến Thái Bạch Cư, Cổ Ngôn Húc đột nhiên nói, "Đúng rồi, Bạch huynh trước có muốn đến xem biệt viện một chút không?"

Bạch Ngọc Đường hỏi, "Biệt viện gì?"

"Biệt viện nhà ta, tại thành Bắc không xa, gia gia đang ở đó." Cổ Ngôn Húc nói.

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu, hôm nay không phải mời đến mừng thọ yến hay sao? Vì sao còn cố tình đi thêm một chuyến?

Thấy Bạch Ngọc Đường còn đang khó hiểu, Cổ Ngôn Húc đã nói, "Là thế này, gia gia chuẩn bị vài phần thọ lễ, không biết đưa loại nào thì tốt nên muốn mời Ngũ gia đến tham khảo."

Bạch Ngọc Đường tâm nói, không phải ngươi cứ đưa hết đến là được sao, còn bày vẽ chọn này kén nọ...

Đồng thời, Bạch Ngọc Đường ẩn ẩn cảm thấy, Cổ Ngôn Húc đột nhiên mời hắn ra ngoài rồi đột nhiên lại thay đổi hành trình, dường như cố ý muốn dẫn hắn đến nơi nào đó...

Với tính cách của Ngũ gia, đầm rồng hang hổ cũng muốn xông vào một lần, đi thì đi thôi.

Vì thế, Bạch Ngọc Đường gật nhẹ đầu, ý bảo Cổ Ngôn Húc dẫn đường.

Cổ Ngôn Húc liền mang Bạch Ngọc Đường rời đi.

Đi một lúc không tính là quá xa, Bạch Ngọc Đường cảm giác được Triển Chiêu đang gọi Giao Giao, đoán ra con Mèo phỏng chừng muốn đuổi theo đến nơi này.

Bạch Ngọc Đường đối với Triển Chiêu vô cùng hiểu rõ, Triển Chiêu hành động nhanh gọn lại đột ngột trở về, rõ ràng là có phát hiện khác, còn muốn đuổi sát theo như vậy, phỏng chừng Cổ Ngôn Húc lần này mời mình ra ngoài có vấn đề.

Lại đi thêm một đoạn, trên đường bắt đầu thưa thớt người, hai người quẹo vào một ngã rẽ tương đối rộng.

Vừa đi, Cổ Ngôn Húc vừa hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngũ gia có từng nghe qua truyền thuyết về huyết thống hay chưa?"

Bạch Ngọc Đường âm thầm nhíu mày, nói đến huyết thống... Quả nhiên kẻ này cũng là vì "Chân Huyết" mà đến?"

Bạch Ngọc Đường không tiếp lời, chỉ nhìn hắn một cái.

Cổ Ngôn Húc nhịn không được nói, "Ta có phải hay không có điều gì mạo phạm? Ngũ gia đối với ta có thành kiến sao?"

Bạch Ngọc Đường vẫn không trả lời, nhủ thầm --- dùng lời con Mèo kia hay nói, ngươi tám phần mười chính là kẻ gian, hơn nữa các ngươi tính kế ngoại công ta, ta có thể đối với các ngươi không thành kiến được à?

Bất quá vẫn là câu nói kia, Ngũ gia biết vẫn chưa đến lúc xé rách mặt, nhưng muốn hắn giả vờ nhiệt tình để gạt người thì không thể nào, đừng bảo là một Cổ Ngôn Húc nhỏ nhoi, lớn như Triệu Trinh vậy Bạch Ngũ gia ngày thường cũng chỉ cho hắn một khuôn mặt không biểu cảm.

Cổ Ngôn Húc cười cười lắc đầu, "Ta có để ý một chút, Lục lão gia tử cùng ngươi tính cách gần như nhau, gia gia của ta tính cách rõ ràng vô cùng hoạt bát, khi còn bé hai người bọn họ thật sự có thể chơi cùng sao?"

Bạch Ngọc Đường không hề gì mà đáp lại một câu, "Triển Chiêu tính cách cũng hoạt bát, có thể hay không còn phải xem đối tượng."

Cổ Ngôn Húc bị Bạch Ngọc Đường nói một câu nghẹn ngay cổ họng, không cách nào đáp trả, bất đắc dĩ lắc đầu, Ngũ gia chỉ còn kém chút nói thẳng ra rằng, "Chỉ không hài lòng đối với ngươi mà thôi, ngươi thật phiền..."

"Ngươi vừa mới nói huyết thống gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Ngũ gia có biết Ưng Vương triều?" Cổ Ngôn Húc hỏi tiếp.

Bạch Ngọc Đường vẫn không đáp, đợi hắn trả lời.

"Ưng Vương triều đã từng vô cùng hưng thịnh và phồn vinh, gần như thống nhất trong thiên hạ, nhưng Vương triều diệt vong chỉ trong vòng một đêm mãi mãi trở thành một bí ẩn thiên cổ." Cổ Ngôn Húc nói, "Tương truyền Ưng Vương triều có mấy cổ tộc vô cùng cường đại, huyết thống của những cổ tộc đó đều được lưu truyền."

Bạch Ngọc Đường hỏi, "Có mấy cổ tộc? Cường đại đến mức nào?"

Cổ Ngôn Húc cảm giác vô lực, cười cười nói, "Ngũ gia thế nhưng đối với những chuyện này hoàn toàn không biết gì sao?"

Bạch Ngọc Đường vẫn không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói, "Không muốn nói ngươi có thể đổi một đề tài tán gẫu khác."

Cổ Ngôn Húc há miệng thở dốc, trong lòng lại buồn cười --- Bạch Ngọc Đường khó đối phó ngoài dự đoán a.

"Theo ta được biết, Ngũ gia chính là hậu duệ của tứ đại cổ tộc." Cổ Ngôn Húc mỉm cười, "Hậu duệ Băng Ngư tộc được xưng là chiến thần của Ưng Vương triều, Hải Long Tích vẫn luôn đi theo bên cạnh Ngũ gia chính là Long tộc trong truyền thuyết, là tọa kỵ của Băng Ngư tộc."

Bạch Ngọc Đường quay sang, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Cổ Ngôn Húc mà hỏi, "Ngươi làm sao biết những chuyện này? Gia gia ngươi nói cho ngươi biết?"

"Gia gia ta đối với những thứ này hiểu biết rất ít." Cổ Ngôn Húc lắc đầu, "Là nghe một vị bằng hữu nói..."

Cổ Ngôn Húc còn chưa kịp dứt lời, Bạch Ngọc Đường liền hỏi tiếp một câu, "Bằng hữu Ác Đế thành?"

Bạch Ngọc Đường hỏi một câu này cực kỳ đột ngột, Cổ Ngôn Húc lập tức không kịp phản ứng, sau khi mãnh liệt nghe được ba chữ "Ác Đế thành", biểu tình trên mặt hắn có một chút biến hóa vô cùng vi diệu.

Chiêu này của Bạch Ngọc Đường chính là "Thuật nhìn người" được chân truyền từ Thiên Tôn.

Bạch Ngọc Đường theo Thiên Tôn tránh ở Thiên Sơn rất ít cùng người ngoài tiếp xúc, đứa nhỏ sau khi học thành tất nhiên phải xuất môn, làm sư phụ tự nhiên luôn lo lắng đứa nhỏ nhà mình bị người khác lừa, vì thế Thiên Tôn đặc biệt dạy hắn một bộ bí kiếp mang theo cả trăm năm kinh nghiệm, đồng thời lại thật thích hợp cho những người lười như Bạch Ngọc Đường sử dụng gọi là "Thuật nhìn người". Trong đó có một chiêu, đột nhiên hỏi đến một vấn đề đối phương tuyệt đối không tưởng tượng trước được, sau đó quan sát biểu tình của hắn, nhìn phản ứng đầu tiên mà hắn làm ra, thời điểm này chính là lúc có thể quan sát dễ dàng nhất bộ mặt thật sự của một con người.

Một chiêu này Bạch Ngọc Đường dùng lần nào cũng trúng, với ai cũng đều dùng được.

"Ân?"

Cổ Ngôn Húc sau khi điều chỉnh lại biểu tình, hỏi, "Ác Đế thành?"

Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên thông qua biểu tình vừa rồi mà nhìn thấu Cổ Ngôn Húc không những nhận thức Ác Đế thành, mà còn có một chút liên quan muốn che dấu, chỉ tiếc đã quá muộn!

"Vị bằng hữu kia của ngươi chưa nói với ngươi rằng, máu của Băng Ngư tộc rất đặc biệt sao?" Bạch Ngọc Đường nói thẳng, Cổ Ngôn Húc muốn nghe điều gì cũng không cần quanh co vòng vèo, chúng ta cùng tâm sự một chút về "Chân Huyết và Giả Huyết" luôn đi.

"A?" Cổ Ngôn Húc cảm thấy Bạch Ngọc Đường có chút không thể nắm bắt, nhưng vừa rồi hắn còn bị vây trong trạng thái bối rối khi nghe đến "Ác Đế thành", lúc này vội vàng hỏi, "Đặc biệt như thế nào?"

"Sao bằng hữu kia của ngươi lại chưa từng nhắc qua a?" Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, tỏ vẻ có chút bất đắc dĩ, "Máu của Băng Ngư tộc trên đời này là độc nhất vô nhị..."

Cổ Ngôn Húc gật đầu.

Bạch Ngọc Đường ngay sau đó liền tới một câu, "Giả Huyết."

Cổ Ngôn Húc sửng sốt, "Giả Huyết?"

Ngũ gia gật gật đầu, lại nói tiếp, "Ngươi biết Ác Chu không?"

Cổ Ngôn Húc tựa hồ có chút mờ mịt, "Ác Chu..."

"Ân, bọn họ trái ngược Băng Ngư tộc, máu của bọn họ mới là Chân Huyết." Bạch Ngọc Đường ngày thường cùng Triển Chiêu lăn lộn đã lâu, học theo điệu bộ lừa người của con Mèo kia, không nhanh không chậm mà nói, "Còn có Sửu tộc, Xuẩn tộc, Sỏa tộc, Bệnh tộc,... Rất nhiều tộc. Ngoại trừ tứ đại cổ tộc, bên ngoài có rất nhiều cổ tộc bị khiếm khuyết, bọn họ cả đời đều tìm kiếm Chân Huyết để bù lại phần thiếu hụt trong huyết thống của mình, chỉ là, chính bọn họ cũng không hề hay biết bản thân mình mới là Chân Huyết, còn cái gọi là tứ đại cổ tộc, đều là Giả Huyết."

Cổ Ngôn Húc một mặt bị Bạch Ngọc Đường nói làm cho hoang mang, mặt khác lại cảm thấy ngữ điệu nói chuyện của Ngũ gia dường như mang theo trào phúng.

"Có biết vì sao không?" Bạch Ngọc Đường đột nhiên có chút biểu tình, trên khuôn mặt đích thật là nụ cười trào phúng, liếc nhìn Cổ Ngôn Húc một cái.

"Vì sao?" Cổ Ngôn Húc hỏi.

Ngũ gia đứng lại, vươn tay chỉ bầu trời xanh trên đỉnh đầu, "Thần minh chân chính đều ở trên trời, dưới mặt đất cái gọi là thần tộc cũng chỉ là cái bóng của thần, trong truyền thuyết những thứ ấy dù có tốt đẹp đến đâu cũng đều bị tuyệt diệt. Mà trên người các ngươi mang theo phần khiếm khuyết, dù không hoàn mỹ nhưng sinh sôi nảy nở lại không ngừng. Từ xưa đến nay, những kẻ muốn trở thành thần nhân tất cả đều không nhận được kết cục tốt."

Nói xong, Ngũ gia chỉ chỉ tòa biệt viện phía trước, hỏi, "Chính là nơi này?"

Cổ Ngôn Húc còn vây trong trạng thái ngốc lăng, bị Bạch Ngọc Đường nhắc tỉnh mới lấy lại tinh thần, gật gật đầu, "Ách... Đúng vậy."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, ý bảo hắn dẫn đường.

Cổ Ngôn Húc tiến lên gõ cửa, mở cửa chính là lão quản gia trong cổ trạch, nhiệt tình dẫn hai người vào trong.

Chờ khi cửa chính đóng lại, Triển Chiêu đã sớm đáp xuống một bên nóc nhà liền để Giao Giao theo Bạch Ngọc Đường tiến vào.

Đứng trên nóc nhà, Triển Chiêu nheo mắt lại --- Ngọc Đường nhà hắn cho đến tận lúc này vẫn mang ý định khuyên nhủ Cổ Ngôn Húc thêm một chút, để hắn lầm đường lạc lối biết quay đầu, không cần đi theo Ác Đế thành làm những điều vô nghĩa, Chuột vẫn là thiện tâm a.

Mà đuổi theo bọn họ tới đầu ngõ, dán vào vách tường nghe lén Triệu Phổ cùng Công Tôn cũng nghe thấy những lời Bạch Ngọc Đường nói trước cửa kia.

Cửu Vương gia gật đầu, "Ân, Bạch Lão Ngũ quả nhiên có ý tứ."

Công Tôn gật đầu, "Đúng a, hắn vậy mà khuyên nhủ Cổ Ngôn Húc..."

Triệu Phổ bĩu môi, "Hừ, Cổ Ngôn Húc sống hay chết thì liên quan cái rắm gì lão tử, ta là nói Bạch Ngọc Đường đủ nghĩa khí a, tổ tông nhà ngươi gây họa cho tổ tông nhà hắn thảm như vậy, vậy mà cho đến giờ hắn cũng không bán ngươi cùng thái gia gia của ngươi a, Băng Ngư tộc đây là giúp Chân Huyết các ngươi gánh trên vai mọi trách nhiệm."

Công Tôn gãi gãi đầu, cũng thấy vô cùng có lỗi với gia tôn hai người Bạch Ngọc Đường, "Vậy hắn một mình đi vào có thể gặp nguy hiểm hay không?"

Cửu Vương gia chỉ chỉ Triển Chiêu trên nóc nhà "Soạt" một cái liền lóe thân bay sang tường viện, bĩu môi, "Thế này còn cần phải theo sao?"

"Một mình Triển Chiêu đủ không a?" Công Tôn lo lắng, "Đối phương có lẽ cũng biết Bạch Ngọc Đường có bao nhiêu lợi hại, nếu giăng sẵn mai phục muốn đối phó hắn, bên trong đó không biết còn có bao nhiêu người cùng cơ quan bẫy rập đây?"

Triệu Phổ cười, vươn tay chỉ một nóc nhà xa xa khác, "Sợ cái gì, bên kia vẫn còn người đi theo kia kìa."

Công Tôn theo ngón tay hắn chỉ ngẩng mặt nhìn lên, chỉ thấy xa xa trên nóc nhà, có một thân ảnh màu trắng mang một đầu tóc dài màu xám khẽ tung bay trong gió... Cũng chợt lóe thân, bóng dáng liền mất tăm.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net