122. Một đường sinh cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Một đường sinh cơ - là con đường sống duy nhất được mở ra từ sinh lộ thiết kế bên trong mỗi trận pháp.]

Bạch Ngọc Đường một mình tiến vào Khốn Long trận, nếu bảo Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa bọn họ, bốn con người trời sinh mang bốn loại tính cách khác biệt nhau, mỗi người đều có trong mình một tính cách rất riêng, nhưng nếu phải tìm ra điểm giống nhau giữa bốn người bọn họ, thì chính là to gan lớn mật.

Đứng giữa trung tâm Khốn Long trận, Bạch Ngọc Đường đối mặt với Cổ Ngôn Húc thật, đối phương hiển nhiên giống như có thâm cừu đại hận cùng ngoại công hắn, nhưng nhìn từ góc độ tuổi tác, hai người này không có khả năng đụng chạm nhau.

Ngũ gia nghĩ nghĩ, đi đến chiếc bàn đá bên cạnh, tiêu sái nhấc vạt áo thản nhiên ngồi.

Cổ Ngôn Húc nhíu mày, nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia nói, "Người trong giang hồ không phải ai cũng có cơ hội bước vào Khốn Long trận, ngươi tốn nhiều công phu như vậy ít nhất cũng để ta biết rõ nguyên nhân."

Cổ Ngôn Húc nhìn Bạch Ngọc Đường một lát, cũng đến đối diện ngồi xuống, "Vô phương, cho ngươi hiểu rõ một chút trước khi chết vậy."

Bạch Ngọc Đường vẫn im lặng, chờ hắn nói tiếp.

"Cổ Kính Chi đích thật là gia gia ta." Cổ Ngôn Húc mở miệng nói một câu, cùng lúc khiến cho Bạch Ngọc Đường phải giật mình, nhưng mặt khác lại hoàn toàn nằm trong dự kiến. Quả nhiên, hận ý mà Cổ Ngôn Húc đối với ngoại công hắn là từ đời trước mà ra.

"Nói như vậy, năm đó Cổ Kính Chi quả nhiên chưa chết?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Cổ Ngôn Húc cười lạnh một tiếng, "Không chết thì thế nào? Không phải ai cũng có thể giống ngoại công ngươi sống một đời yên vui mỹ mãn."

Bạch Ngọc Đường hơi nhướng mày, nhìn Cổ Ngôn Húc lộ ra vài phần bội phục, "Ngươi nói ngoại công ta một đời yên vui mỹ mãn?"

"Ít nhất ông ta không truyền họa xuống cho tôn tử." Cổ Ngôn Húc thanh âm lạnh lùng nói, "Nữ nhi của ông ta vẫn thuận lợi sống sót, có phải không? Bản thân ông ta cũng không chết, còn thành danh từ khi còn thiếu niên?"

Bạch Ngọc Đường không nói tiếp, ai nghĩ như thế nào, có mỹ mãn hay không mỹ mãn chỉ có tự bản thân mình hiểu rõ, người ngoài có thể hiểu được sao, cũng không cần người khác phải thấu hiểu.

"Vậy gia gia ngươi năm đó sau khi rơi xuống nước vẫn chưa chết?" Bạch Ngọc Đường hỏi ra nghi vấn trong lòng, "Nếu có thể kéo dài đến đời của ngươi, chứng tỏ ông ta không chỉ bình an lớn lên mà còn thú thê, sinh nhi tử, vì sao lâu như vậy vẫn không liên hệ với ngoại công ta?"

"Hắn không dám." Cổ Ngôn Húc thản nhiên cười, "Có một việc, chỉ có hắn cùng ngoại công ngươi biết, xem ra... Ngoại công ngươi đã không nói cho bất cứ kẻ nào."

Bạch Ngọc Đường càng nghi hoặc.

"Gia gia ta là hậu duệ Nguyệt Cơ tộc, vì hắn là hỗn huyết nên không có quá nhiều khiếm khuyết của Nguyệt Cơ tộc, nhưng mệnh cũng không thọ. Hơn nữa Nguyệt Cơ tộc bài xích ngoại tộc, hậu duệ của hỗn huyết ở trong tộc càng không có địa vị gì, bọn họ từ nhỏ đều không có tự do, muốn tự do cần phải đánh đổi bằng cơ hội."

Bạch Ngọc Đường nghe đến đó, nghĩ tới một khả năng, liền hỏi, "Cổ Kính Chi bọn họ đến cực Bắc trở thành bằng hữu của ngoại công ta không phải là tình cờ?"

"Ba người khác thì phải, nhưng gia gia ta thì không." Cổ Ngôn Húc nói, "Ông ấy cùng ba tiểu hài nhi cùng tuổi kết giao thật lâu, nhưng mục đích thật sự chỉ có một... Đó là trà trộn vào cực Bắc, tiếp cận hậu duệ Băng Ngư tộc."

Bạch Ngọc Đường âm thầm nhíu mày --- chuyện này ngoại công hắn đã biết? Nhưng vì sao đến tận bây giờ ngoại công không nói rõ? Ngay cả Công Tôn Mỗ và sư phụ hắn cùng Ân Hậu... Tất cả mọi người đều không biết.

Ngũ gia vốn cực thông minh, căn cứ theo sự tình hiện tại, hắn có thể phỏng đoán đại khái một chút, hỏi, "Gia gia ngươi lâm trận phản chiến, không hoàn thành nhiệm vụ Nguyệt Cơ tộc giao cho? Còn cứu mạng ngoại công ta?"

"Ân." Cổ Ngôn Húc nhẹ nhàng gật đầu, "Gia gia ta Cổ Kính Chi tuy rằng trên giang hồ không có tên tuổi, nhưng thời điểm thiếu niên so ra cũng chẳng kém gì ngoại công ngươi, ông ấy cũng là một anh hùng, chỉ tiếc sinh nhầm nơi không tốt nên mệnh bạc mà thôi."

"Những hắc y nhân kia là người Nguyệt Cơ tộc, năm đó cụ thể đã phát sinh chuyện gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Gia gia ta cứu mệnh ngoại công ngươi, ngoại công ngươi cũng biết thân phận gia gia ta." Cổ Ngôn Húc nói, "Kết quả, ngoại công ngươi đuổi gia gia ta đi."

Bạch Ngọc Đường nghe đến đấy thì khẽ nhăn mi, lắc đầu, "Không hợp lý."

Cổ Ngôn Húc hứng thú mà nhìn Bạch Ngọc Đường, "Chỗ nào không hợp lý?"

"Gia gia ngươi năm đó tuổi còn nhỏ, nếu cứ để ông ta như vậy mà đi, muốn đối mặt với tội danh phản bội Nguyệt Cơ tộc thì cái chết là không thể nghi ngờ, ngoại công ta sẽ không để ông ta đi như thế." Bạch Ngọc Đường vô cùng thản nhiên, "Đây không phải việc ngoại công ta sẽ làm."

"Ha hả." Cổ Ngôn Húc nở nụ cười, hỏi lại Bạch Ngọc Đường, "Ngươi cảm thấy thế nào? Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ngũ gia suy nghĩ, đáp, "Hắc y nhân kia không giết được ngoại công ta, nhưng lại hại chết hai tiểu bằng hữu khác của người... Gia gia ngươi phải đi cũng chỉ có thể là tự mình rời đi, ông ta không còn mặt mũi nào ở lại, bởi vì ông ta đã hại chết huynh đệ của mình, không phải bởi vì ngoại công ta."

"Vì sao ngươi nghĩ như vậy?" Cổ Ngôn Húc hỏi.

"Đây là lý do duy nhất để giải thích thông suốt tất cả mọi chuyện." Bạch Ngọc Đường nói, "Ngoại công ta chưa bao giờ nhắc đến Cổ Kính Chi, Cổ Kính Chi từ trong miệng mấy người sư phụ ta chính là một tiểu bằng hữu có nghĩa khí thời thơ ấu. Chứng tỏ ngoại công ta kính trọng nhân phẩm của ông ấy, ngươi cũng đã nói qua, ông ta cái gì cũng tốt chỉ có mệnh không tốt, cho nên ông ta không có khả năng tha thứ cho chính mình đã hại chết hai người bằng hữu, năm đó quyết định ra đi hẳn là quyết định của bản thân. Điều này cũng giải thích được vì sao ngoại công ta sau khi nhận được thư từ cực Bắc xa xôi chạy đến đây một chuyến, bởi vì người không xác định được Cổ Kính Chi có phải thật sự còn sống không? Nhưng người chưa từng cùng chúng ta giải thích, bởi vì như thế liền không thể giấu kín bí mật của hảo hữu mình."

Cổ Ngôn Húc nghe đến đó, nở nụ cười, "Ngươi ngược lại đem ngoại công mình nghĩ thật tốt đẹp."

Ngũ gia thần tình lạnh lùng, "Ta chỉ nói sự thật mà thôi, vậy lý do ngươi hận ngoại công ta là gì?"

"Gia gia ta một đời sống mai danh ẩn tích, khổ luyện công phu cũng không thể thành danh trên giang hồ, ông ấy chỉ sống đến bốn mươi tuổi liền chết bệnh." Cổ Ngôn Húc thản nhiên nói, "Phụ thân ta qua đời khi mới ngoài ba mươi."

Nói xong, hắn vươn tay, nhẹ nhàng vén ống tay áo lên để lộ cánh tay cho Bạch Ngọc Đường nhìn.

Ngũ gia nhìn cánh tay trước mặt có từng mảng từng mảng bệnh biến, máu bầm ứ lại gần như bao trọn cả cánh tay, mạch máu hiện ra toàn bộ đều màu đen.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày.

"Trước khi Nguyệt Cơ chết đều xuất hiện loại hiện tượng này." Cổ Ngôn Húc âm thanh lạnh lùng nói, "Trước khi phụ thân ta qua đời khoảng nửa năm cũng chính là xuất hiện bệnh trạng này."

Ngũ gia gật gật đầu, "Khai Phong Phủ có thần y."

Cổ Ngôn Húc đột nhiên phá lên cười, "Theo ý của ngươi chuyện này cũng không có gì là lớn có đúng không?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Ân."

"Nếu năm đó gia gia của ta hỗ trợ giết chết ngoại công ngươi..."

"Có lẽ hôm nay ngươi sẽ không tồn tại." Bạch Ngọc Đường đánh gãy lời hắn, "Ngươi xác định muốn nói 'nếu' sao? Thứ không có ý nghĩa nhất trên đời này chính là nếu."

Ngũ gia ngoài miệng mang theo trào phúng nhưng trong lòng chỉ toàn là nhói đau... Nếu? Thật sự muốn nói đến 'nếu' sao? Nếu Yêu Vương không chết, có thể hay không đổi về một trăm năm trống rỗng của sư phụ? Nếu ngoại công hắn năm đó không đi qua Tây Thục, có phải hay không cũng không cần tưởng niệm ngoại mẫu hắn một đời?

Nhìn vết thương trên cánh tay Cổ Ngôn Húc, Bạch Ngọc Đường nở nụ cười --- muốn so mệnh một đời sao? Ai tổn thương hơn? Ai đớn đau hơn?

Chẳng hiểu vì sao, khi biết Cổ Ngôn Húc là hậu duệ của Cổ Kính Chi, Ngũ gia thu lại vài phần lệ khí, "Ý của ngươi là, còn nửa năm ngươi sẽ chết, cho nên ngươi hận ngoại công ta, hận đến mức muốn đem ta vào chỗ chết?"

"Đây chỉ là một, còn về phần khác." Cổ Ngôn Húc nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, "Ngươi chết, có lẽ có thể cứu vớt toàn bộ Nguyệt Cơ tộc."

"Ta không ngại nói cho ngươi biết, điều này hoàn toàn không có khả năng." Bạch Ngọc Đường vân đạm phong khinh mà đánh nát một tia hy vọng sống cuối cùng của kẻ khác, "Biện pháp duy nhất giúp ngươi có thể sống lâu hơn một chút, chính là tìm một thần y đến nhìn xem."

"Ngươi mặc dù là thiên chi kiêu tử, nhưng cũng không thể toàn trí toàn năng." Cổ Ngôn Húc trong ánh mắt lộ một cỗ vẻ đắc ý, "Lần này có máu của ngươi, hơn nữa lại có Kim ti linh, vận mệnh của ta có lẽ sẽ thay đổi, có được cơ hội này ai mà không muốn thử một lần, huống chi ta cùng ngoại công ngươi lại có thâm cừu đại hận."

Bạch Ngọc Đường trong lòng khẽ động --- Kim ti linh? Chẳng lẽ đây là chủ ý Bạch Mộc Thiên đề xuất?

...

Bên trong biệt viện Bạch Ngọc Đường đang cùng Cổ Ngôn Húc đối thoại, bên ngoài không ai nghe thấy, Triển Chiêu cũng không nghe thấy được.

Triển Chiêu vốn muốn đi vào, nhưng sau khi biết đây là Khốn Long trận hắn lại không manh động, hắn ghi nhớ thật kỹ câu nói năm đó của Hắc Thủy bà bà --- nhất định phải có người từ bên ngoài hỗ trợ mới có khả năng phá hủy trận pháp này.

Hắn đứng trên nóc nhà đảo quanh một lượt, lại không dám gọi Giao Giao trở ra, ai biết bên trong có mai phục gì, Giao Giao hiển nhiên phải ở lại bên cạnh Bạch Ngọc Đường mới tốt, nhưng như thế hắn lại không có liên hệ chặt chẽ cùng Giao Giao giống như Bạch Ngọc Đường, chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.

Cách bên ngoài viện một khoảng không xa, Triệu Phổ khoanh tay quan sát nửa ngày, thầm nghĩ Triển Chiêu là đang làm cái gì a?

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử ngồi ngay bên cạnh hắn, tò mò hỏi, "Triển Chiêu sao cứ nhảy qua nhảy lại thế?"

Triệu Phổ buông một tay, "Ngươi xem hắn giống con rận thế kia, phỏng chừng là không giúp được gì... Ân..."

Nói tới đây, Cửu Vương gia nghiêng đầu tỉ mỉ quan sát tòa nhà kia, "Tòa nhà này trong một tầng lại chứa một tầng, nhìn thế nào cũng không giống dành cho người ở, hơn nữa thấp thoáng có không ít bóng người."

"Bóng người?" Công Tôn mở to hai mắt nhìn nửa ngày, "Nhìn ở đâu ra được?"

"Bóng người ẩn núp sau bóng cây, đây là một thủ thuật thường dùng để che mắt." Triệu Phổ chỉ cho Công Tôn nhìn, "Nhìn kỹ sẽ phát hiện bóng cây cũng không lay động theo hướng gió, có thể thấy bên dưới tán cây ẩn giấu người."

"Rất nhiều người sao?" Công Tôn có chút khẩn trương, "Cổ Ngôn Húc chẳng lẽ muốn sát hại Bạch Ngọc Đường? Bọn hắn không phải muốn máu Bạch Ngọc Đường sao? Lẽ nào đây là một cái bẫy?"

"Bẫy này có vẻ không hề nhỏ." Triệu Phổ cân nhắc, "Có điều một mảnh sân đơn giản có chút rộng lớn này nhiều lắm chỉ có thể giấu tám trăm cho đến một nghìn người, đối phó Bạch Lão Ngũ có tác dụng sao?"

"Tám trăm đến cả nghìn người a!" Công Tôn nhắc nhở hắn.

Triệu Phổ bĩu môi, "Bạch Ngọc Đường sử dụng là hàn băng nội lực, ngươi xem hắn đông lạnh cả tòa nhà chỉ mất có bao lâu, nhiều người hay ít người không phải là vấn đề... Nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?" Công Tôn có chút khẩn trương, bất luận xét từ góc độ nào mà nói, Bạch Ngọc Đường đều đang thay tổ tiên nhà hắn gánh vác mọi trách nhiệm trên lưng, vạn nhất xảy ra điều gì xấu thì phải làm thế nào bây giờ?!

"Nhưng mà mai phục không phải là vấn đề..." Cửu Vương gia lại nhìn chằm chằm vào đại trạch, "Vẫn cảm thấy viện này có chút quỷ dị."

Tiểu Lương Tử trái phải nhìn nhìn, hỏi Triệu Phổ, "Sư phụ, Lục lão gia tử đâu rồi?"

Triệu Phổ lắc đầu, vừa rồi Lục Thiên Hàn xuất hiện ở thật xa, chợt lóe lên rồi không còn bóng dáng, lúc này có lẽ cũng không cần quá lo lắng cho Bạch Ngọc Đường, dù sao đã có lão gia tử trông coi.

Công Tôn phát giác trên mặt Triệu Phổ mang theo biểu tình nghi hoặc, liền hỏi, "Ngươi có phải đã phát hiện ra điều gì rồi không?"

Cửu Vương gia suy nghĩ rồi gật đầu, "Ta cảm thấy Lục lão gia tử có khả năng còn biết điều gì đó nhưng vẫn giấu trong lòng chưa nói."

Công Tôn nghe Triệu Phổ nói xong lại càng lo lắng thêm vài phần, cuối cùng bóp bóp người nhi tử, "Tiểu Tứ Tử, Bạch Ngọc Đường có gặp nguy hiểm không?"

Lúc này, Tiểu Tứ Tử cũng đang nhìn tòa biệt viện xa xa, chỉ thấy bé đột nhiên vươn tay, chỉ vào một gốc đại thụ cành lá xum xuê bên ngoài sân.

Triệu Phổ cùng Công Tôn đều nhìn bé.

Tiểu Lương Tử cũng hiếu kỳ, "Cận Nhi, cái cây kia có gì sao?"

Tiểu Tứ Tử nháy nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu, hiển nhiên bé cũng không biết cái cây có vấn đề gì, chỉ biết cái cây kia khiến bé thực để ý.

Thời điểm mọi người vẫn còn đang nghi hoặc, Tiểu Lương Tử đột nhiên kéo nhẹ vạt áo Triệu Phổ, "Sư phụ, động đất rồi?!"

Triệu Phổ hơi sửng sốt... Hắn cũng cảm giác bên dưới chân truyền đến một trận rung động, hoặc là nói... Toàn bộ mặt đất đều đang rung động lên.

Theo trận động đất càng ngày càng kịch liệt, Triệu Phổ bỗng nhiên nhìn lên nóc nhà trên biệt viện, thấy một thân ảnh hồng sắc đang vọt lên thật cao, Triển Chiêu trực tiếp nhảy vào giữa không trung rồi xoay mình.

Gần như cùng lúc, chợt nghe từ mặt đất truyền đến tiếng kim loại va chạm vào nhau vô cùng chói tai. Nhìn lại... Chỉ thấy chính giữa sân nháy mắt dựng lên trùng trùng điệp điệp những vách tường huyền thiết màu đen, đỉnh tường khép kín lại, tựa như vô số cái hòm tầng tầng lớp lớp chụp lên mặt đất.

Triệu Phổ bật mạnh người đứng dậy, há to miệng, "Đây không phải là Khốn Long trận sao..."

Triệu Phổ từ "Trận" còn chưa kịp nói ra, Triển Chiêu từ trên không trung đã bắt đầu đáp xuống.

Triệu Phổ vội ôm chặt Tiểu Tứ Tử, hô lên một tiếng với Công Tôn, "Bịt tai!"

Công Tôn vội vàng che kín hai lỗ tai.

Chỉ thấy trong nháy mắt Triển Chiêu rơi xuống đất, một cỗ nội kình mạnh mẽ phóng thích làm đại môn trước biệt viện Cổ phủ nứt ra, mặt đất trước Cổ Phủ nổ tung thành một cái hố vô cùng lớn, tường viện bốn phía tất cả đều rạn nứt rồi sụp đổ, lộ ra những bức tường huyền thiết sắp thành hàng chỉnh tề bên trong viện.

Triển Chiêu một cước bay lên đá vào vách tường ngoài cùng kia, mặt tường bằng huyền thiết màu đen "Rầm" một tiếng, vỡ vụn ngay chính giữa.

Theo luồng nội lực vừa rút của Triển Chiêu, khóe mắt Triệu Phổ nhìn thoáng qua thấy một thân ảnh hồng sắc khác từ đường lớn cách đó không xa đang phi thân lại.

Thời điểm Triển Chiêu nhấc chân chuẩn bị dồn nội lực đánh lần thứ hai, Lâm Dạ Hỏa từ bên cạnh hắn vọt sang, tại bức tường huyền thiết vừa rồi bị một cước làm nứt ra đá một thêm cước...

"Oành" một tiếng, sau khi nội lực của hai người va chạm nhau, vách tường huyền thiết lớn nhất che chắn ở chính giữa đại môn hoàn toàn sụp đổ, vết nứt chính giữa khiến huyền thiết tường rách toạc thành hai, sau đó hướng về hai bên rầm rầm sụp xuống.

Thiết tường sập, đằng sau bức tường một đám tử sỹ bị nội lực cực mạnh va chạm nhau làm trọng thương khiến cả đám ngã văng ra ngoài, va phải bức tường phía sau, kéo theo một loạt cơ quan bằng kim loại bố trí trên tường rào rạt bắn xuống, cắm đầy trên mặt đất.

Triệu Phổ thuận tay đem Tiểu Tứ Tử giao cho Tiểu Lương Tử, cũng thả người đáp xuống nóc nhà, đi đến phía sau Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa.

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đồng thời vỗ chưởng thứ hai lên mặt tường huyền thiết thứ hai.

Cửu Vương gia nương theo chưởng phong của hai người, vận đủ nội lực bay lên đá một cước... Bức tường thứ hai lập tức bay lên tông thẳng vào bức tường thứ ba.

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa xoay người, tại thời điểm Triệu Phổ nhảy lên cũng đồng thời đạp thêm một cước.

Mặt đất lại một lần nữa mãnh liệt mà chấn động, tiếng huyền thiết tường bị đổ vỡ phát ra âm thanh ken két ken két, một cái khe thật lớn xuất hiện.

Trên nóc nhà, thân mình Công Tôn chao đảo một cái, Tiểu Lương Tử vội vàng một phen níu lại, Tiểu Lương Tử một bên giữ chặt Công Tôn cũng không kịp lưu ý Tiểu Tứ Tử.

Bé mập Tiểu Tứ Tử "Oạch" một tiếng, liền từ bên trên trượt xuống khỏi nóc nhà.

[Dạo này mình bắt đầu bận rộn cùng Hắc Phong Thành còn cỡ chục chương là tới sát số chương Nhã đang viết rồi, nên từ giờ mình post chậm một chút, cầm hơi giữ nhiệt sẵn tà tà bám gót Nhã luôn nha!!]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net