76. Thành chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên trong Hỏa Phụng đường.

Gia Cát Âm bưng một bát gà hầm nấm đi đến thư phòng Lâm Dạ Hỏa.

Quy mô Hỏa Phụng đường cũng không quá lớn, đệ tử toàn là người địa phương nên buổi tối ai nấy đều về nhà mình ngủ.

Trong Hỏa Phụng đường chủ yếu là mấy tòa nhà của vài vị Phó đường chủ, cùng với một sân viện của Lâm Dạ Hỏa.

Mỗi lần đi vào viện này, mấy vị Phó đường chủ đều phải lắc đầu.

Nói thế này, trạch viện của Đường chủ đứng đắn nhà người ta bình thường đều là loại khách phòng lớn nhất, thư phòng lớn nhì, những chưởng môn của võ lâm chính phái còn phải có cả khố trữ binh khí, phòng luyện công, thậm chí còn có cả mã tràng đằng sau trạch viện.

Lâm Dạ Hỏa thì ngược lại, thư phòng cùng nhà xí lớn không kém gì nhau, lung tung cả lên, lớn nhất trong cả tòa trạch viện là phòng cất quần áo, kế đến là phòng cất giày, kế nữa là phòng thay quần áo, rồi đến phòng ngủ, sau nữa là phòng để các loại đồ dùng trang điểm, dưỡng da linh tinh... còn có hẳn một gian nuôi cẩu... Sau cùng hết mới đến thư phòng.

Gia Cát Âm thở dài, chưa thấy qua ổ chó nhà ai to hơn ổ chó nhà mình, đứa nhỏ này bộ dáng thì đẹp mà mấy thứ trong đầu thì không được giống người thường lắm nha!

Lâm Dạ Hỏa chính mình không ở nhà, mấy vị Phó đường chủ ngược lại rất cần cù chăm chỉ, vậy nên một đống công văn đều muốn hắn xem qua, tất cả đem chất thành ngọn núi nhỏ trong thư phòng.

Gia Cát Âm vừa đẩy cửa phòng ra thì thấy... tòa trạch viện nguyên bản đã nhỏ, xung quanh lại còn chất đầy công văn, chỗ trống trên bàn ném lung tung văn phòng tứ bảo. Đường chủ nhà nàng lúc này dựa trên ghế thái sư, hai chân gác lên hai chồng công văn, trong tay ôm một con tiểu cẩu, trên mặt đắp đầy dưa leo.

Câm thì ở trong sân, cùng một đám tiểu cẩu chơi đùa.

Mấy con tiểu cẩu này là Đại hoàng cẩu nuôi trong trù phòng [phòng bếp] vừa hạ sinh vào mùa đông năm nay, nộn nộn béo múp, tiếng kêu còn mang theo vẻ non nớt, đáng yêu vô cùng.

Gia Cát Âm bất đắc dĩ thở dài, vươn tay gõ cửa.

Lâm Dạ Hỏa vươn tay, vén ra một lát dưa leo nhìn sang.

"Ngươi a..." Gia Cát Âm buông bát canh giúp đỡ dọn dẹp mấy thứ trên bàn, "Thế nào lại như bị hồ ly tinh câu hồn, đi rồi cũng không biết đường về nhà?"

Lâm Dạ Hỏa bĩu môi, "Tên Triệu Phổ kia mới thích hồ ly tinh, đại gia ta thích cẩu a."

Gia Cát Âm đưa cho hắn cái khay, để hắn đem dưa leo bỏ vào, rồi đẩy bát canh đến trước mặt hắn, bảo, "Ăn cơm."

Lâm Dạ Hỏa ôm bát canh, nhìn Gia Cát Âm đang thu thập đồ đạc trong phòng, nghĩ nghĩ, hỏi, "Can nương." [mẹ nuôi]

"Ân."

"Người đã từng đi qua Phong Tê cốc chưa?" Lâm Dạ Hỏa hỏi.

Gia Cát Âm hơi hơi ngẩn người, ngẩng đầu lên hỏi, "Phong Tê cốc?"

"Bên dưới Hỏa Luyện cung, quả nhiên là nơi tập trung nguồn nước của Tây Bắc?" Lâm Dạ Hỏa vừa gặm xương gà vừa hỏi.

Gia Cát Âm ngược lại đem đồ vật trong tay đặt xuống, kéo ghế ngồi bên cạnh, hỏi Lâm Dạ Hỏa, "Quả thật là có truyền thuyết đó... Nhưng nguồn nước chỉ là phiên bản thông thường đã cũ thôi, ngươi đã nghe qua phiên bản kinh khủng hơn chưa?"

Lâm Dạ Hỏa ngậm cái chân gà nhướng mày, "Còn có phiên bản kinh khủng?"

"Ta khi còn bé nghe kể qua, truyền thuyết kia rất dọa người." Gia Cát Âm lắc đầu, "Truyền thuyết kể rằng bên dưới Hỏa Luyện cung, có một cái giếng."

Lâm Dạ Hỏa vẻ mặt ghét bỏ, "Cái giếng là gì nha? Hoa cúc hay là lỗ rốn?"

Gia Cát Âm thuận tay cầm cái chổi lông gà lên muốn đánh hắn, "Ngươi lớn từng này rồi còn không nói chuyện nhã nhặn được chút sao?"

Lâm Dạ Hỏa tiếp tục uống canh gà, vừa thúc giục, "Cái giếng nha, sau đó thì sao?"

"Ngươi có biết trăm nghìn năm qua, Tây Bắc nơi này chính là địa giới xảy ra vô số tràng diện chém giết, chết qua bao nhiêu người không?"

"Có quan hệ gì ạ?" Lâm Dạ Hỏa tò mò.

"Ngươi thử hỏi những người tuổi tác cao xem, lão nhân trước kia làm người nhặt rác trong cốc ấy..."

"Nhặt xác người?" Lâm Dạ Hỏa nghĩ nghĩ, "Người chuyên quét dọn chiến trường xử lý thi thể sao?"

Gia Cát Âm gật đầu, "Vùng Tây Bắc này cũng không lưu hành đào hố chôn xác, đều là vứt trực tiếp vào sa trì [ao cát]."

Lâm Dạ Hỏa gật đầu, "Có lý a."

"Ngươi gặp qua sa trì nuốt người, vậy đã từng thấy nó nhả người ra chưa?"

Lâm Dạ Hỏa chỉ chỉ cái mũi mình, kia ý tứ là --- đại gia ta khi còn bé chính là từ sa trì chui ra nên mới bị sư phụ nhặt được.

Gia Cát Âm bị hắn chọc cười, "Trừ ngươi ra làm gì còn ai?"

"Ách..." Lâm Dạ Hỏa sờ cằm, "Hình như đúng là không có ai."

"Cả một sa mạc rộng lớn, có thể chôn được bao nhiêu người?" Gia Cát Âm rút cái tẩu thuốc ra nhả một hơi khói, ngồi bên Lâm Dạ Hỏa, "Tục truyền nói, những thi thể đó đều được bỏ vào miệng giếng."

"Cho nên phía dưới Hỏa Luyện cung chính là lối vào âm tào địa phủ sao?" Lâm Dạ Hỏa hỏi.

"Đó cũng chỉ là truyền thuyết, giống như truyền thuyết về nguồn nước, cũng không có người chứng minh qua." Gia Cát Âm nhắc nhở Lâm Dạ Hỏa, "Ngươi sau khi trở về thì nhắc Triển Chiêu bọn họ , đừng ỷ công phu của mình tốt mà chỗ nào cũng dám vào, mọi thứ cẩn thận là trên hết! Có chút nguy hiểm không đáng liều mình!"

"Ách." Lâm Dạ Hỏa gật đầu sau đó nháy mắt mấy cái, nhìn Gia Cát Âm, "Sau khi trở về? Can nương người muốn thả con đi a?"

Gia Cát Âm vươn tay chọt chọt cái ót hắn, "Bắt ngươi trở về là để người ngoài nhìn, ngươi không sợ bị truyền đi người khác sẽ chê cười a... Đống công văn kia Liễu đại gia đã sớm duyệt qua, chờ ngươi trở về hoa cúc cũng chóng tàn!

"Hắc hắc." Lâm Dạ Hỏa ngây ngô cười.

"Ăn xong thì liền đi giúp đỡ huynh đệ của ngươi đi, mang Túc Thanh theo." Gia Cát Âm cầm cái tẩu thuốc gõ gõ mặt bàn, "Nhớ kỹ a! Cẩn thận là trên hết!"

"Ân!" Lâm Dạ Hỏa nghiêm túc gật đầu, vội vã húp hết canh, đoán chừng một lát nữa đám người Triển Chiêu trên đường đến Hỏa Luyện thành sẽ ghé ngang Ma Quỷ thành trước, hắn liền ngồi đây đợi!

"Đúng rồi... Còn chuyện này!" Gia Cát Âm lấy ra một phong thư, giao cho Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa tiếp nhận, phát hiện là thư của sư phụ hắn, Vô Sa đại sư, trên thư đề tên hắn và Liễu Hàn Tinh, thư đã được mở ra, phỏng chừng Liễu gia tử đã xem qua rồi.

Vô Sa đại sư đã sớm cùng thế sự vô tranh, nên cơ bản cũng không có việc gì đại sự, Lâm Dạ Hỏa nhìn thư liền đoán được, phỏng chừng sư phụ hắn phải về đây một chuyến a.

Quả nhiên, Vô Sa đại sư nói Bao đại nhân bên kia viết thư thỉnh Hoàng Thượng hồi cung, nhờ hắn lại đây đón Triệu Trinh một chuyến, thuận tiện đến Hắc Phong Thành xem đồ đệ ngốc nhà mình.

Hỏa Phụng quệt quệt miệng, xem ra tên Triệu Trinh này nhân duyên quả thật rất tốt, lúc đến thì được Thiên Tôn, Ân Hậu đưa, lúc về thì có Đại hòa thượng tới đón.

...

Lâm Dạ Hỏa nhìn chằm chằm thư của Vô Sa đại sư, cũng phần nào đoán được hành trình của bọn Triệu Phổ.

Lúc này trời đã tối đen, hắn đứng ở ngã rẽ bên ngoài Ma Quỷ thành, đợi tụ họp cùng nhân mã của đám người Triệu Phổ, mọi người liền cùng nhau suốt đêm chạy tới Hỏa Luyện thành.

Trên đường, Lâm Dạ Hỏa nói cho mọi người nghe về những gì Gia Cát Âm đã kể, về phiên bản thứ hai trong truyền thuyết Hỏa Luyện cung.

Mọi người nghe được đều cau mày, Triệu Phổ ngược lại cảm thấy phiên bản miệng giếng so với phiên bản mạch nước ngầm tốt hơn nhiều lắm! Dù sao, nếu là miệng giếng ai muốn xuống cứ việc xuống, nếu là mạch nước ngầm, ai muốn xuống hắn đều ngăn hết lại.

"Vậy cái tên trộm chìa khóa kia, là vì tin vào bản cũ à?" Triển Chiêu hỏi ra nghi hoặc trong lòng mọi người --- trăm phương nghìn kế trộm đi chiếc chìa khóa, là vì cái gì đây?

...

Trước nửa đêm, mọi người rốt cuộc đến cửa Hỏa Luyện thành.

Hỏa Luyện thành này hoàn toàn chẳng được "nổi danh" như truyền thuyết, không những không có "lửa" nóng, mà còn giá lạnh đủ để đông chết người.

Triển Chiêu cầm hai cái áo choàng lớn cẩn cẩn dực dực bọc kín Tiểu Tứ Tử đang nằm trước ngực, bé con lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn say ngủ đến hồng hào, móng vuốt bé nhỏ nắm thành nắm đấm tựa vào trước ngực y.

Hỏa Luyện thành cửa lớn đóng chặt, mọi người đang cân nhắc nên vào như thế nào thì một cánh cửa nhỏ đã mở ra, một thị vệ tuổi còn trẻ tiến tới, nhỏ giọng gọi Triệu Phổ, "Vương gia!"

Triệu Phổ liếc mắt liền nhận ra, đây chính là thị vệ bên người Liệt Tâm Dương - Tô Lâm.

Tô Lâm vẫy tay với mọi người, "Vương gia, bên này!"

Mọi người theo sau hắn tiến vào Hỏa Luyện thành.

Triệu Phổ tò mò hỏi, "Ngươi như thế nào ở cửa thành?"

Tô Lâm nói, "Thành chủ đoán chừng đêm nay mọi người sẽ tới nên phái ta ở chỗ này chờ."

Mọi người liếc nhìn nhau một cái, trong lòng đều mắng --- cái lão cáo già này!

Triệu Phổ cũng nhịn không được phun tào một câu, "Lúc hắn chọn người cùng bỏ trốn có được một nửa khôn khéo như ngày thường thì mọi chuyện đã không nháo đến mức này!"

Tô Lâm cũng dở khóc dở cười, "Các người một lát vào đừng chê cười hắn, nếu không hắn lại tiếp tục khóc a."

Triển Chiêu là lần đầu tiên đến Hỏa Luyện thành, vừa đi vừa ngó xung quanh, mặc dù đang là buổi tối những vẫn nhìn ra được, Hỏa Luyện thành này cũng giống Ma Quỷ thành, khá phồn hoa sung túc.

Hơn nữa lúc này, trời đã về đêm, trong thành hầu như nhà nhà đều thắp đèn sáng lửa.

Công Tôn có chút khó hiểu, hỏi Tô Lâm, "Đã trễ vậy còn chưa ngủ sao?"

"Nga, không phải không ngủ, là không ngủ ở những phòng sáng đèn." Tô Lâm nói, "Hỏa Luyện thành ban đêm đặc biệt lạnh, hơn nữa vì địa thế thấp, ánh trăng thường bị đỉnh núi cao che khuất. Vì vậy trong thành, dân chúng sẽ thắp đèn ngay cạnh cửa sổ, để những người trở về muộn có thể nhìn rõ đường."

Công Tôn nhịn không được tán thưởng, "Dân chúng trong thành quả thật thiện lương, bầu không khí thật tốt a!"

Tô Lâm nở nụ cười, "Thành chủ nhà ta luôn hướng đến chủ trương giúp mọi người làm nhiều việc thiện, dân chúng Hỏa Luyện thành ai ai cũng đều hết lòng tin Phật, là nơi có dân phong vô cùng hiền lành."

Tất cả mọi người đồng loạt gật đầu, Liệt Tâm Dương quả nhiên là người thú vị.

...

Đến cửa hoàng thành Hỏa Luyện thành, mọi người ngẩng đầu nhìn một cái... Nháy mắt ngây người tập thể.

Hoàng cung Hỏa Luyện thành quy mô không quá lớn, nhưng kiến tạo tinh xảo, kim bích lộng lẫy, tương đối khí phái.

Nhưng tại chính diện cánh cửa hoàng cung khí phái đó, dựng thẳng hai cây gậy trúc cao thật cao, bên trên treo một tấm biểu ngữ thật dài, viết là --- ái phi ngươi mau trở lại, trẫm rất nhớ ngươi a!

...

Triệu Phổ bất đắc dĩ đỡ trán.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn đồng loạt câm nín, không nói nên lời.

Lâm Dạ Hỏa ngồi trên lưng ngựa lắc đầu, "Lão già kia ngày càng động kinh!"

Cửa thành mở ra, có mấy thị vệ tiến đến.

Mọi người xuống ngựa đi bộ vào hoàng cung.

Toàn cảnh Hỏa Luyện thành vô cùng xinh đẹp, địa phương duy nhất khiến mọi người cảm thấy khó chịu là --- trên mặt đất không có lót đường, ngay cả phiến đá cũng đều không có, toàn bộ đều thuần một màu đỏ của đất mềm, đi một bước liền đạp thành cái hố, dưới chân dính đầy bùn màu đỏ.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn mặt đất.

Tiểu Tứ Tử cũng tỉnh, định trèo xuống phía dưới, nhưng Tiểu Lương Tử không cho xuống, sẽ làm bẩn giày mới a, chờ ngày mai đổi sang giày cũ rồi tính sau.

Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử bước vào bên trong, nhịn không được hỏi Tô Lâm, "Vì sao không lót đường để đi một chút?"

 Tô Lâm nở nụ cười, "Triển đại nhân chắc là người Giang Nam?"

Triển Chiêu gật đầu.

"Ngày mai khi mặt trời lên cao ngươi nên cố gắng ở trong phòng a, đừng ra ngoài phơi nắng." Tô Lâm bất đắc dĩ, "Hỏa Luyện thành ta buổi tối tuy giá lạnh, nhưng ban ngày nắng cháy không chịu nổi, dùng đá nào lót đường cũng đều bị phơi nắng làm nứt ra! Chỉ riêng loại đất đỏ này, cho dù phơi bao nhiêu nắng cũng không sao cả, đã vậy còn hút nhiệt, cũng không phản xạ lại ánh nắng, cho nên Hỏa Luyện thành trừ bỏ bên trong phòng, khắp nơi đều là loại bùn này."

"Ra là như vậy... Nhưng tốt thì tốt." Công Tôn hỏi, "Nếu trời mưa thì sao?"

Tô Lâm bị Công Tôn chọc cười, "Tiên sinh, Hỏa Luyện thành một năm nhiều nhất cũng chỉ có một trận mưa! Một khi trời mưa đổ mưa, dân chúng cả thành đều ra ngoài đốt pháo!"

"Một năm chỉ có một trận mưa?" Tiểu Tứ Tử kinh ngạc, "Vậy thì sẽ rất khô hạn ạ?"

"Không sao." Tô Lâm thấy Tiểu Tứ Tử thật đáng yêu, cười tủm tỉm đùa bé, "Chúng ta trong thành có mạch nước ngầm, mỗi một giếng nước đều chứa đầy nước, nước so với Hắc Phong thành các ngươi còn ngọt hơn a!"

...

Khi nói chuyện, đã đến trước cửa một tòa đại viện.

Chỉ thấy hai thị vệ đang cầm thức ăn đi ra... Đồ ăn dường như chưa hề động qua.

Tô Lâm bất đắc dĩ, "Thành chủ lại không ăn cơm chiều?"

Đám người Triển Chiêu theo bản năng mà đánh giá một chút... Quả thật như lời đồn đại, đám thị vệ trong hoàng cung Hỏa Luyện thành đều là suất ca, một dạng cao lớn dũng mãnh.

Lâm Dạ Hỏa bĩu môi, "Mãnh nam trong thành nhiều như vậy Đại vương nhà ngươi thế nào lại tìm về đúng một tên gian tế?!"

Tô Lâm cũng vò vò đầu, "Nghiệt duyên a nghiệt duyên, thành chủ cũng là đường tình lận đận..."

"Lận đận cái rắm, chém chết hắn được không?..." Lâm Dạ Hỏa còn chưa nói dứt lời, chợt nghe thanh âm từ trong cửa truyền ra, "Vương gia a... Vương gia nhà ta có phải hay không đã đến rồi?!"

Mọi người nháy nháy mắt mấy cái, mí mắt Công Tôn run lên --- Vương gia nhà ai?

Đồng thời, chỉ thấy cửa vừa mở, một lão nhân vóc người nhỏ bé mặc một thân tơ tằm bạch sắc chạy ra.

Liệt Tâm Dương nói già cũng không già, phỏng chừng năm mươi tuổi, tuy không cao nhưng cũng không lùn như trong truyền thuyết, bộ dáng thoạt nhìn cũng ổn, chỉ là bị cái đám thị vệ cao lớn dũng mãnh anh tuấn tiêu sái kia làm trở nên khó coi. Hắn để một chòm râu, được cắt tỉa khéo léo, đầu đội ngân quan đơn giản, bám khung cửa từ trong phòng đi ra, thông qua cánh cửa còn nhìn được hắn đang run run rẩy rẩy, vừa nhìn thấy Triệu Phổ liền bổ nhào lại đây, "Ai u, Vương gia của ta!"

Triệu Phổ nhìn trời thở dài, một tay vươn ra thuần thục đè lại cái ót của lão nhân đang đứng trước mặt mình.

Lão nhân tay ngắn, lay hai cái cũng không lay được, tiếp tục khóc, "Vương gia a!"

Liệt Tâm Dương khóc hai ba tiếng khản cổ vẫn không kéo được Triệu Phổ, mặt mày nhăn nhó, nhìn thấy Trâu Lương bên cạnh, vừa lau nước mắt vừa hướng sang bên này, "Ai u, Trâu tướng quân cũng vì ta mà đến... Phốc!"

Nói còn chưa dứt lời người cũng không kịp bổ nhào vào, lão nhân đã bị Lâm Dạ Hỏa một cước đạp lên mặt, in lên trên đó một dấu giày màu đỏ.

Hỏa Phụng nổi giận, "Ngươi nói thì nói, ôm ôm cái gì?"

Lão nhân lấy ống tay áo lau lau mặt, ghét bỏ nhìn Lâm Dạ Hỏa, "Ngươi như thế nào cũng tới..."

Nói còn chưa dứt lời, hai mắt lão nhân thẳng tắp nhìn chằm chằm phía sau Lâm Dạ Hỏa.

Mọi người theo bản năng ngó sang.

Chỉ thấy phía sau Lâm Dạ Hỏa, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang đứng a.

Tất cả mọi người không khỏi suy đoán --- lão nhân này hai mắt sáng lòe lòe, là nhìn Triển Chiêu hay nhìn Bạch Ngọc Đường?

Triển Chiêu gần như không phải loại hình lão nhân thích, Bạch Ngọc Đường có vẻ cũng không phải... Hai người bọn họ so với Triệu Phổ cũng không cùng mẫu hình.

"Ai nha... Vị anh hùng này là..." Hai mắt lão nhân bạo phát kim quang, mới vừa rồi còn khóc sướt mướt đây, lúc này thương tâm gì gì đó đều bay đi mất, trong nháy mắt nét mặt liền tỏa sáng.

Chỉ thấy hắn vừa lau mặt chỉnh sửa y quan, vừa phân phó Tô Lâm, "Ai, tiểu Tô, mau đem tấm biểu ngữ kia lấy xuống, lần này bổn vương thật sự gặp được chân ái rồi, đừng để tên gian tế kia trở lại a!"

"Phụt..." Tiểu Lương Tử vừa mới tìm chỗ định ngồi xuống uống một ngụm trà vào miệng liền phun ra.

"Vị công tử này!" Liệt Tâm Dương sải bước về hướng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, đi qua, vươn tay hỏi, "Công tử xưng hô thế nào? Đã có ý trung nhân hay là chưa?"

Triển Chiêu theo bản năng kéo kéo Bạch Ngọc Đường sang bên cạnh, tâm nói lão quỷ này dám bắt tay Chuột hắn sẽ tặng cho một dấu giày.

Bạch Ngọc Đường thì lại cảm thấy --- lão nhân này hẳn là coi trọng hai vị phía sau bọn họ a...

Quả nhiên, chỉ thấy Liệt Tâm Dương từ bên người Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bước qua, vươn tay bắt lấy người ở phía sau bọn họ, kích động nói, "Anh hùng!"

Mọi người quay lại, hít một hơi khí lạnh...

Người lão nhân nắm tay là ai?

Ân Hậu!

Hiện trường trầm mặc trong giây lát, sau đó là một mảnh hỗn loạn.

Thiên Tôn "Phốc" một tiếng cười ha ha, chỉ vào Ân Hậu, "Lão Quỷ ngươi cách nhiều năm như vậy mà hoa đào vẫn còn nở rộ, mau mau lưu lại làm ái phi a!"

Triển Chiêu một cước đem Liệt Tâm Dương đá ra, "Ngươi muốn tìm chết a, lại dám chiếm tiện nghi ngoại công ta!"

Lâm Dạ Hỏa cũng đi lên đá thêm một cước, "Ngươi cái lão hoa si, ai ngươi cũng dám đùa giỡn à?"

Công Tôn bế Tiểu Tứ Tử đang vừa ôm má vừa há hốc miệng nhìn, "Đánh hung hăng nữa lên!"

Ân Hậu không nói gì tiếp nhận khăn tay Bạch Ngọc Đường đưa sang chà chà tay.

Mấy thị vệ đứng một bên khuyên can, "Đừng đạp thành chủ nhà ta a..."

Triệu Phổ xoa xoa mi tâm lắc đầu --- mẹ nó đúng là không nên tới!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net