94. Cuộc chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Triệu Phổ trong vòng một canh giờ đem toàn bộ kế hoạch tác chiến bố trí đến thập phần tỉ mỉ, binh chia làm mấy đường, từng khâu từng khâu không có một sơ sót, một bước đi sai trắng tay cả ván cờ...

Lúc này, Triệu gia quân trong Hỏa Luyện thành không ngừng hành động thì xa xa bên trong quân doanh Hắc Phong thành cũng vang lên tiếng chuông tập kết tướng lĩnh!

Âu Dương Thiếu Chinh cùng Long Kiều Quảng chạy đến soái trướng, chỉ thấy Hạ Nhất Hàng lúc này đang đứng trước sa bàn mà trầm tư, cát trong sa bàn được đắp lên liên tiếp hình thành nên địa hình phức tạp của Phong Tê cốc.

[Sa bàn - thuật ngữ chuyên môn nói đến một dạng mô hình thu nhỏ mô phỏng một khu vực, một đối tượng chủ thể nào đó phục vụ cho mục đích tìm hiểu và nghiên cứu.]

Hỏa Kỳ Lân đi đến bên trái, hai tay chống xuống cạnh bàn quan sát kỹ địa hình, hỏi Hạ Nhất Hàng, "Có tiến triển gì sao?"

Hỏa Luyện cung bên kia xảy ra chuyện, mỗi thời khắc đều có thám tử bẩm báo về cho Hạ Nhất Hàng, bởi vì khoảng cách không xa hơn nữa nơi đó đều là người một nhà, quân tình truyền đi tương đối nhanh.

Tin Triệu Phổ chuẩn bị đêm nay phát binh Hạ Nhất Hàng vẫn còn chưa thu được, nhưng ngoài Phong Tê cốc có binh mã Ác Đế thành đóng quân thì vị phó soái này đã sớm biết.

Dù sao cũng từng đi theo Triệu Phổ nhiều năm, kết hợp với tin tức Hỏa Trọng Thiên ở Phong Tê cốc có thể sống lại trước đó, Hạ Nhất Hàng cảm thấy Triệu Phổ đêm nay có khả năng sẽ xuất binh, việc nay không thể chậm trễ a.

"Đêm nay xuất binh, thời gian hẳn là không sai biệt mấy..."

Hạ Nhất Hàng vừa mới dứt lời, thủ vệ bên ngoài đã chạy vào bẩm báo, nói là Phong Tê cốc trên trời xuất hiện tên lệnh liên lạc của Triệu gia quân.

Hạ Nhất Hàng hỏi, "Màu gì?"

Thủ vệ kia cũng khẩn trương vô cùng, "Màu đỏ!"

"Đỏ?!" Hỏa Kỳ Lân nhảy dựng lên, Long Kiều Quảng cũng nhíu mày.

Hình dáng các loại tên lệnh dùng để liên lạc của Triệu gia quân không giống nhau nhưng màu sắc đều thống nhất, mỗi một màu sắc mang một ý nghĩa nhất định, tên lệnh liên lạc bình thường đều mang màu trắng, có đôi khi cũng sẽ có màu lục, màu lam hoặc màu vàng, ít xuất hiện nhất, chính là màu đỏ.

Tên lệnh liên lạc màu đỏ mang theo ý nghĩa, biểu thị --- việc này cực kỳ nghiêm trọng! Chỉ khi Hắc Phong thành có quân xâm lược hoặc binh mã Triệu gia quân gặp phải nguy hiểm hay bị bao vây, thời điểm cấp tốc mới có thể dùng.

Tên lệnh màu đỏ này đã có bao nhiêu năm không xuất hiện, lúc này đột nhiên hiện rõ trên bầu trời, lại thêm Triệu Phổ hiện giờ đang ở ngay "Tiền tuyến", khiến Âu Dương Thiếu Chinh cùng Long Kiều Quảng quả thật là đứng ngồi không yên.

Ngay cả những phó tướng khác trong quân doanh cũng mặc vào mũ giáp, phân phó bộ hạ chuẩn bị sẵn sàng.

Hỏa Kỳ Lân cùng Quảng gia đều nhìn Hạ Nhất Hàng.

Hạ Nhất Hàng ngược lại vô cùng tự tại không chút hốt hoảng, khoát tay với hai người, nói, "Triệu Phổ đang tính kế đấy, cái tín hiệu kia cũng không phải để cho chúng ta nhìn."

Long Kiều Quảng cùng Âu Dương Thiếu Chinh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.  

Âu Dương tò mò hỏi Hạ Nhất Hàng, "Nguyên soái hắn muốn tính kế ai?"

Hạ Nhất Hàng nhìn bản đồ địa hình trong sơn cốc, vuốt vuốt cằm cân nhắc, "Nếu đoán không lầm hắn đang muốn lừa người nào đó một chút."

"Lừa như thế nào?"

"Đối phó với mục kích, biện pháp tốt nhất chính là tương kế tựu kế." Hạ Nhất Hàng nói, "Triệu Phổ trong tay có người a, toàn là cao thủ, gây sức ép thế nào mà chẳng được, phỏng chừng là muốn đem thời gian Hỏa Trọng Thiên chui lên mặt đất thay đổi cho sớm lên!"

"Muốn tập kích trước?"

"Đối phương nếu dám mai phục ở địa phương cách Hỏa Luyện cung gần như vậy, có lẽ là có trong tay biện pháp khắc chế Hỏa Trọng Thiên, tên Triệu Phổ tính tình lưu manh kia rõ ràng là muốn cướp của người ta đem về cho mình." Hạ Nhất Hàng dường như cũng không lo lắng vấn đề Hỏa Trọng Thiên, "Đừng nghe mấy cái truyền thuyết dọa người đó, thiên quân vạn mã còn không thể làm khó được Triệu Phổ, huống gì mấy con trùng kia, chưa kể trên tay hắn có cả mâm người tài, không tính đến Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa, chỉ với Thiên Tôn, Ân Hậu, Yêu Trường Thiên cùng Vô Sa đại sư, chiến lực của bốn người đó đủ sức đem toàn bộ Tây Vực nháo cho long trời lở đất, Triệu Phổ nhất định là muốn nhân cơ hội này chiếm chút tiện nghi mới chịu dừng tay."

"Vậy còn ngươi đang tính kế gì?" Âu Dương bọn hắn cũng quá hiểu Hạ Nhất Hàng, lão Hạ bình thường không thức đêm, nếu thức đêm tất có lý do.

"Ân... Ta cảm thấy đối phương khó khăn đi một bước như vậy, chính là cơ hội ngàn năm một thuở, không có khả năng chỉ muốn một địa phương đơn giản như Phong Tê cốc." Hạ Nhất Hàng vẽ một vòng tròn, "Lòng người không đủ rắn nuốt voi, chúng ta muốn bắt cá lớn, người ta không chừng còn muốn đoạt luôn hang ổ của chúng ta, khó trách Triệu Phổ muốn bắn tên lệnh liên lạc màu đỏ lên trời."

Long Kiều Quảng cùng Hỏa Kỳ Lân đều nhìn Hạ Nhất Hàng, "Phải làm thế nào?"

Hạ Nhất Hàng mỉm cười, chỉ vào vòng tròn trên sa bàn, đen Phong Tê cốc, Hỏa Luyện thành, núi Hắc Phong, Lang Vương bảo cùng Ma Quỷ thành đều khoanh lại, "Nếu là tương kế tựu kế, vậy những địa phương này tất nhiên phải báo nguy, Hắc Phong thành chúng ta cũng không thể không dốc hết lực lượng, cùng lúc vừa đến cứu Nguyên Soái, vừa đến cứu bằng hữu... Hắc Phong thành lúc đó liền bỏ trống."

"Ác Đế thành còn muốn đánh lén Hắc Phong thành?"  Quảng gia kinh ngạc.

"Có đánh lén hay không, phải xem chúng ta có cho bọn chúng cơ hội này hay không." Hạ Nhất Hàng vẫy tay với hai người, "Đến thời điểm dùng thứ kia rồi!"

Long Kiều Quảng cùng Âu Dương Thiếu Chinh nháy nháy mắt, "Thứ kia?!"

Hạ Nhất Hàng cười, gật đầu, "Đúng vậy! Thứ kia!"

Nói xong, Hạ Nhất Hàng hạ giọng dặn dò hai người vài câu.

"Nga..." Hai người sáng tỏ, chạy đi làm việc.

...

Bên trong Phong Tê cốc.

Trước mặt Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa bày đống lớn cỏ khô cầu, bên trong trộn hỗn hợp lưu huỳnh cùng đá tiêu, cực kỳ dễ cháy.

[Đá tiêu - còn có tên gọi khác là tiêu thạch, hỏa tiêu, nha tiêu,... là một dạng khoáng vật của kali nitrat được dùng làm chất dẫn cháy, nổ.]

Triển Chiêu vươn tay đẩy một chút, phát hiện vô cùng nhẹ, "Cái này lăn đi thế nào đây, hơn nữa còn từ trên sườn núi... Còn muốn tạo ra cảnh trăm vạn con trùng lũ lượt bò đi."

Triển Chiêu đang lẩm bẩm nói thầm, chợt nghe một bên truyền đến âm thanh "Ken két ken két", có chút khó hiểu mà xoay người.

Chỉ thấy Hỏa Phụng đang rút kiếm, rút ra một chút lại thu về, lại rút ra một chút rồi thu về... Vội đến phát hoảng.

Triển Chiêu tò mò nhìn hành động của Lâm Dạ Hỏa, nhịn không được hỏi, "Cái kia... Đường chủ, ngươi đang làm gì thế?"

Lâm Dạ Hỏa nhăn mày nhìn nhìn kiếm của mình, "Đốt không được..."

Triển Chiêu nhìn chằm chằm Lâm Dạ Hỏa đang trừng thanh kiếm, dù sao hắn cũng mới học được Hỏa Phụng Liệt Thiên cách đây không lâu, hơn nữa tâm tình còn có chút khẩn trương, ngược lại sử dụng không được.

Triển hộ vệ nghiêng đầu nhìn Lâm Dạ Hỏa đang "Ra sức" đốt lửa trong chốc lát, vươn tay lấy hộp diêm, "Không bằng..."

Lâm Dạ Hỏa vừa liếc qua hộp diêm trong tay Triển Chiêu, vừa vươn tay rút kiếm, chợt nghe "Xoẹt" một tiếng... Một đạo hỏa quang phóng ra ngoài, lập tức toàn bộ số hỏa cầu "Phựt" lên, trong nháy mắt ánh lửa bốc cao đến tận trời.

Các tướng sĩ vây xung quanh đều vỗ tay --- thật là lợi hại! Giống hệt như phóng pháo hoa a.

"Cháy rồi!" Lâm Dạ Hỏa kích động đến nhảy dựng, chính là lúc đang hưng phấn, có người vỗ vỗ bả vai hắn.

Hỏa Phụng quay đầu lại, chỉ thấy Triển Chiêu nói với hắn, "Cháy rồi!"

Lâm Dạ Hỏa gật đầu, "Đúng vậy! Cháy rồi!"

Triển Chiêu lắc đầu, chỉ chỉ vạt áo hắn, "Y phục ngươi cháy rồi!"

"Nha aaa!"

Trong sơn cốc, truyền đến tiếng hét thảm thiết của Hỏa Phụng.

Cũng trong sơn cốc, Bạch Ngọc Đường và Trâu Lương đang dẫn binh ra ngoài Phong Tê cốc, một tiếng hét này nghe được thật rõ ràng.

Trâu Lương nhìn trời --- yêu nghiệt kia lại làm sao vậy?

Bạch Ngọc Đường nhìn về hướng sơn cốc, chỉ thấy nơi đó hỏa liệt cháy bừng bừng có thể nhìn được ánh lửa đỏ rực một góc trời, gật đầu, "Xem ra rất thuận lợi."

Trâu Lương cũng vô lực, hai người đẩy nhanh tốc độ chạy đi.

...

Lâm Dạ Hỏa vỗ vỗ vạt áo bị cháy, chỉ thấy Triển Chiêu đã nhảy lên sườn cốc.

Lúc này lửa cháy ngút trời, mấy binh lính phụ trách khuân vác cầu cỏ đều lui về phía sau mấy bước, tâm nói --- lăn quả cầu này lên như thế nào đây?

Triển Chiêu hiển nhiên có kế, hắn đứng trên sơn cốc, nói với Lâm Dạ Hỏa, "Lửa xung quanh ngươi hỗ trợ dập đi, đừng để một chốc toàn quả núi bị đốt!"

Lâm Dạ Hỏa dựng thẳng ngón cái với hắn, tỏ vẻ --- hiểu hiểu!

Nói xong, Triển hộ vệ vung một tay lên vận nội lực...

Theo một cỗ nội lực được lưu chuyển, mấy quả cầu cỏ kia bắt đầu bị cuốn lên, tốc độ càng ngày càng nhanh, một đường lăn về phía trước.

Lâm Dạ Hỏa đi phía sau, hỗ trợ dập lửa hai bên sơn cốc tránh cả núi bị cháy.

Mà ở bên ngoài Phong Tê cốc, Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử, Tiểu Lương Tử cũng vội vội vàng vàng.

Ba người bọn họ đang làm gì? Triệu Phổ giao cho bọn họ một nhiệm vụ đặc biệt.

Công Tôn mượn Liệt Tâm Dương một đội nhân mã đặc biệt --- đại cổ đội chuyên phụ trách cổ động cho đội Cửu môn cầu của Hỏa Luyện thành!

[Đại cổ đội - nôm na là đội cổ vũ của thời xưa.]

Dân chúng Hỏa Luyện thành đam mê Cửu Môn cầu, trận đấu này vô cùng kịch liệt, Liệt Tâm Dương cho tạo hẳn một đội chuyên khuyến khích cổ động thanh thế cho đội cầu, người nào người nấy giọng nói lớn còn biết đánh trống.

Công Tôn để bọn họ đem nhịp trống đánh hỗn loạn tạo thành động tĩnh Hỏa Trọng Thiên bò qua sơn cốc, đồng thời, mấy trăm người kéo banh cổ họng bắt đầu gào thét chói tai hô to cứu mạng. Vì để hiệu quả trông như thật, Công Tôn còn điều một đám người chuyên khóc tang ở Hỏa Luyện thành đến. Đầu năm nay vùng Tây Vực cùng Trung Nguyên đều giống nhau, hôn tang gả thú đều thích tìm người đến khóc nháo một hồi cho thêm phần náo nhiệt, chất giọng của mấy đại thẩm này đều đã qua huấn luyện thật nghiêm chỉnh, động tĩnh kia lập tức long trời lở đất gây chấn động khắp toàn Tây Vực.

Chung quanh Hỏa Luyện thành, Lang Vương bảo và Ma Quỷ thành cũng nghe được động tĩnh.

Tiêu Thống Hải chạy đến cửa núi cao nhất nhìn vọng về phía xa xa, tâm nói Phong Tê cốc này xảy ra chuyện gì vậy?

Đang buồn bực, một con bồ câu trắng béo mập bay tới, trên cánh bồ câu có một chấm đen, đó là văn kiện khẩn cấp Hắc Phong thành dùng bồ câu truyền tin sang.

Tiêu Thống Hải mở thư nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Hạ Nhất Hàng.

Lang Vương sau khi xem xong, phân phó thuộc hạ, "Phóng tên lệnh cầu cứu!"

Thuộc hạ cảm thấy buồn bực, Lang Vương bảo đang tốt đẹp, cầu cứu làm cái gì?

Mà đồng thời thu được tin nhắn của Hạ Nhất Hàng, còn có Liệt Tâm Dương và Ma Quỷ Thành - Liễu Hàn Tinh, hai vị này đều đang đứng trên thành lâu nhà mình quan sát động tĩnh của Phong Tê cốc, đồng dạng đều nhận được bồ câu truyền tin từ Hắc Phong thành.

Chỉ một lát sau, Ma Quỷ thành cùng Hỏa Luyện thành đều vang lên tiếng tên lệnh cầu cứu, trời lúc này đã muộn, bầu trời đêm tối đen như mực kia như bị những quả tên lệnh chói mặt dị thường xé toang ra, toàn bộ Tây Vực trong nháy mắt rơi vào khủng hoảng, bất an cùng nghi hoặc.

Cùng lúc đó, các chư quốc Tây Vực cách xa Hỏa Luyện thành như người Liêu, Tây Hạ, dân tộc Hồi Hột cũng lâm vào hỗn loạn.

Liêu Vương vừa mới chợp mắt đã bị thuộc hạ đánh thức, trùng hợp thay vị vua phương Bắc này đang nằm ác mộng thấy mình bị Triệu Phổ đánh đau, thuộc hạ hắn ở bên ngoài hô to một tiếng khiến hắn giật mình ngã từ trên tháp ngã lăn xuống, mỹ nhân ngủ bên cạnh cũng bị kéo theo ngã cái rầm rồi lăn hết xuống giường, ụp sấp mặt xuống đất.

Thám tử các nước cũng không hiểu cụ thể chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết Hỏa Luyện thành, Lang Vương bảo, cùng Ma Quỷ thành đồng thời cầu cứu, tên lệnh màu đỏ được phóng trên bầu trời Phong Tê cốc, bên trong sơn cốc lại là ánh lửa rung động tận góc trời, toàn bộ đại quân của Hắc Phong thành đều được điều động đến, cầu treo đang được nâng lên.

Chư vị Đại Vương của Tây Vực cảm thấy cái đầu vừa nhức lại vừa đau, tâm nói, Triệu Phổ đại gia sao không hảo hảo ở lại Khai Phong mà trở về đây làm gì a? Từ sau khi hắn trở về không biết đã gây sức ép bao nhiêu lần rồi? Có còn để cho người khác hảo hảo sống qua ngày hay không đây?!

...

Mà lúc này bên trong quân trướng, Triệu Phổ đang ngồi chùi đao.

Tiểu Lương Tử từ bên ngoài vọt vào, "Sư phụ sư phụ!"

Triệu Phổ nhìn nhóc một chút, nói, "Đừng nóng vội a, bình tĩnh!"

"Nhưng mà!" Tiểu Lương Tử sốt ruột, "Ma Quỷ thành cùng Lang Vương bảo đều cầu cứu cả rồi! Phụ thân con bọn họ không xảy ra việc gì chứ?"

Triệu Phổ hơi cười cười, nói, "Có lẽ lão Hạ đang thiết kế hiểm cảnh mà thôi, không việc gì."

"Thật sự không có việc gì sao?" Tiểu Lương Tử trong lòng đều là lo lắng cho phụ thân, nương cùng muội muội của nhóc, bụng nương nhóc còn đang lớn kia.

Triệu Phổ vỗ vỗ đầu nhóc, "Nếu ngươi lo lắng thì trở về nhìn qua một chút, theo đường núi Hắc Phong mà đi đi, lúc quay lại thuận tiện giúp ta mang Tắc Lặc đến."

"Vâng ạ." Tiểu Lương Tử xoay người chạy ra ngoài, "Nếu không có việc gì con lập tức quay lại."

...

Trên thành lâu Hắc Phong thành, cùng lúc với tên lệnh, ba cổng thành được mở ra, Triệu gia quân sẵn sàng chờ xuất phát, Long Kiều Quảng cùng Hỏa Kỳ Lân, cộng thêm mấy vị phó tướng mang theo rất nhiều nhân mã ra khỏi thành, hướng về ba phía Lang Vương bảo, Ma Quỷ thành cùng Hỏa Luyện thành mà xuất phát. Ngoài Hắc Phong thành ngựa phóng như bay, thám tử của chư quốc Tây Vực giày còn chưa kịp mang đã cố sống cố chết chạy về báo tin tức --- Triệu gia quân xuất binh rồi!

Hạ Nhất Hàng đứng trên thành lâu Hắc Phong thành, nhìn ánh lửa ngút trời phía Phong Tê cốc.

Lúc này, bên cạnh có người đi tới.

Hạ Nhất Hàng đảo mắt liền thấy, vội vàng hành lễ, "Hoàng Thượng."

Người tới đúng là Triệu Trinh.

Triệu Trinh đã sớm nghe được ầm ĩ bên ngoài, chắp tay sau lưng đi bộ lên đây, "Động tĩnh thật lớn a."

Hạ Nhất Hàng gật đầu.

Triệu Trinh nhìn nhìn hắn, hỏi, "Ngươi cùng Cửu thúc là muốn liên thủ tính kế người nào đó?"

Hạ Nhất Hàng nở nụ cười, "Hoàng Thượng anh minh."

Triệu Trinh dựa vào thành tường xem náo nhiệt, lầm bầm, "Hắc Phong thành này so với Khai Phong thú vị hơn nhiều."

Hạ Nhất Hàng gật gật đầu, "Còn không phải sao."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net