03. Ours Frist Inpression.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hả, đã sáng rồi sao? Mà...bây giờ là mấy giờ?

Taehuyng thức dậy trước những tia nắng hè chiếu vào mắt.

Tae chợt nhận ra rằng hôm qua mình đã nằm ngủ trên bàn. Anh ngó đầu dậy nhìn thì thấy Jeongyeon đang nằm trên ghế sofa nhưng đầu lại rơi xuống đất, trông khá...đau cổ, dẫu sao vẫn còn khấm khá hơn cậu Jungkook nằm lăn lộn dưới nền đất không được sạch cho lắm.

Có lẽ đêm qua mọi người uống...hơi nhiều!

Taehuyng đứng dậy lấy cái đồng hồ trong hộc tủ để xem giờ.

- Ôi Chúa ơi, đã là 9 giờ rồi sao. Dậy, dậy hết đi" Anh giật mình và vội vã đi gọi hai con người kia dậy.

- Mới sáng sớm mà ai đã  hò hét to thế nhỉ ? " Jungkook càu nhàu trong khi mắt vẫn díp lại.

- Sớm cái con khỉ nhà cậu, đã 9 giờ rồi, người ta đến đón lúc 10 giờ đấy.

- Nà ní ?

Jeongyeon vừa dậy cách đó không lâu rồi nhưng vẫn đang lười, chưa muốn đứng dậy, cho đến khi nghe thấy những gì Tae nói. Cô bật dậy, chạy thẳng vào nhà :

- Chết mẹ, tôi chưa chuẩn bị quần áooooo..

Jungkook nói nối tiếp chị mình:

- Làm sao giờ, người em còn chưa hết mùi rượu nữa. Có lẽ em nên đi tắm.

- Đúng, cậu nên đi. Kẻo người ta đến lại đánh giá ta là người không đàng hoàng.

- Chẳng phải ngay từ đầu họ đã chả coi ta ra gì rồi sao?

Cậu Jeon chỉ buột miệng nói thôi nhưng lại vô tình đánh trúng tim đen của Taehuyng. Đây là sự thật... nhưng cậu lại luôn trốn tránh.

Taehuyng không trả lời.

- Thôi, em lên lấy đồ, anh cũng sửa soạn đi.

Nói rồi Jungkook cũng trở về nhà mình soạn đồ đạc.

~


Một tiếng đồng hồ chuẩn bị đó đó quả thật là thảm họa.

Taehuyng, Jungkook, Jeongyeon suýt nữa đánh nhau chỉ vì tranh giành cái phòng tắm. Họ "đam mê" với việc chành chọe đến nỗi quên hết cả thời gian, để rồi mười phút cuối chỉ biết " tống" quần áo vào vali để đi cho kịp.

Và kết quả của sự chậm chạp ấy là việc họ đã đến điểm hẹn chậm 10 phút. Không phải quá tệ, nhưng chắc chắn không tốt đẹp gì cho ấn tượng đầu tiên.

~

Meanwhile...

Chiếc xe của ba chị em Jisoo, Jimin, Rose cuối cùng cũng đến Westcost.

- Vậy là đến nơi rồi chị ạ.

Rose quay sang người chị mình rồi cười, trông cô không hồi hộp, lo lắng như người chị đã nghĩ.

Cũng phải thôi, Rose là một cô bé lạc quan. Có thể lúc đầu khi gặp chuyện khó, chuyện buồn thì vẫn thấy buồn, vẫn thấy chán nản đấy, nhưng ngay sau đó cô bé lại có thể cười tươi, lại có thể lạc quan được. Đấy cũng chính là điều Jisoo yêu nhất ở em gái mình

Nhưng giá mà như cậu em trai Jimin của cô cũng có thể lạc qua như thế nhỉ?

- Trong hoàn cảnh này mà em vẫn cười được à? Em quên mất họ
Jimin quay sang Rose nói, trông cậu có vẻ không mấy thoải mái với sự vui vẻ ấy của Rose.

- Thôi đi Jimin. Họ không làm gì sai cả, em không nhớ ba đã dặn gì tối qua sao?

- Điều đó không có nghĩa là em sẽ chấp nhận họ.

Jisoo thở dài chán nản. Bình thường Jimin không phải là con người thù dai  và cố chấp như này, nhưng vì cậu rất yêu gia đình mình, chỉ cần nhớ lại những gì cha họ đã làm với gia đình cậu là cậu lại thấy bực tức rồi.

Có lẽ một đêm trôi qua không đủ xóa tan bầu không khí căng thẳng giữa ba chị em.

- Mà sao mười phút trôi qua rồi mà không thấy ai nhỉ?

-  Em vừa thấy có 3 người đang cho cận vệ xem giấy tờ gì kìa, trông giống cuộn giấy báo của ba lắm, lẽ nào là họ hả chị?

Jisoo nghe lời Rose nhìn qua cửa sổ, đúng vậy, có ba người đang đứng đó chờ cận vệ. Trông họ thật khác xa với tưởng tượng của cô, và tất nhiên là khác theo hướng tốt.

Đang mải mê với những suy nghĩ của mình thì có tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:

- Cộc cộc

- Ai đấy ạ?

- Là thần, cận vệ K ạ!

- Có chuyện gì vậy ngài K ?

- Họ đã đến rồi ạ, thần mời người xuống xe ạ.

- Được rồi, ngài mở cửa đi ạ!

Jisoo quay sang các em, hít một hơi sâu rồi bảo:

- Sẵn sàng chưa?

Rose và Jimin nhìn chị mình gật đầu.

Cánh cửa xe được mở ra.

Jisoo là người ta xuống xe trước Jimin và Rose.

Người cô ấn tượng đầu tiên là một người con trai cao ráo, mặc bộ suit màu xanh da trời nhạt.

Gương mặt của anh phải gọi sao nhỉ, khác biệt, nhưng lại theo hướng tốt đẹp : lạnh lùng nhưng  vẫn đẹp đến từng cm.

Anh cũng là người nhận ra sự hiện diện của công chúa sớm hơn cả. Anh tiến đến gần cô hơn rồi cúi chào:

- Xin kính chào công chúa!

Giọng anh ta cứ như một liều thuốc phiện vậy, thật dễ khiến người ta chìm đắm mà quên tất cả. Chính Jisoo cũng đã đơ ra khi vừa nghe thấy giọng nói ấy, giọng anh ta trầm ấm thật đấy, nhưng vẫn chứa đâu một sự lạnh lẽo khó tả.

- Chào cậu. Jisoo đáp lại lời chào của chàng trai lạ mặt ấy.

~

Đi ngay sau Jisoo là Jimin và Rose. Rose hôm nay mặc váy dài, trông cô như một nữ thần vậy, nhưng để trả giá cho dáng vẻ nữ thần ấy là việc đi lại sẽ trở nên khá khó khăn, vì vậy cô cần một người giúp đỡ xuống xe. Jimin hiểu ý nên đã xuống trước, một tay cầm lấy tay Rose, tay còn lại đỡ ngang eo cô để giúp cô bước xuống.

- Cận thận nhé!

- Được rồi, cảm ơn anh" Rose trả lời Jimin.

Jeongyeon kéo tay áo Jungkook rồi chỉ tay vào Jimin và Rose:

- Woah, mày nhìn kìa, thấy trai nhà người ta không, phải lịch lãm như thế chứ, ai như mày đâu?"

Jungkook nhéo một cái rõ đau vào bụng Jeongyeon rồi nói:

- Mày hâm à? Người ta trông thế kia chắc cũng là hoàng tử hay quý tộc gì đó, xử sự như thế là đúng. Mình là người thường, cư xử thế làm gì? Hay bây giờ mày muốn tao cầm tay, ôm eo mày lên xuống xe? Hay là bế luôn cho đỡ phải đi?

Jeongyeon rùng mình, lắc đầu lìa lịa:

- Thôi, riêng mày thì tao xin!

- Mà,...mày biết gì không?"

Jungkook khẽ hỏi trong khi ánh mắt anh đang lạc vào nụ cười của nàng công chúa tóc vàng ấy.

-  Biết gì? Mông của cậu hoàng tử, quý tộc gì gì đấy đấy đằng kia đẹp á? Ừ, tao cũng để ý nãy giờ!" JY chỉ thẳng vào Jimin

- Đẹp cái đầu mày." Jk búng một cái vào trán JY

- Á, bạo hành gia đình, phản đối. JY ôm trán tỏ vẻ đau đớn.

JK đánh thì đánh thế thôi nhưng thực ra anh thương  và coi trọng chị mình lắm, anh là một người sống tình cảm!

- Không, ý tao là....Hai người kia trông gần gũi thế, chắc là người yêu nhau nhỉ?" Jk nói tiếp.

- Tao không biết, cũng có thể?

Jungkook nghe vậy thì cũng không nói gì nữa, thở một hơi dài.

                              ~

Jimin POV :

Sau khi đỡ Rose ra khỏi xe, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn ba người họ lần đầu tiên

Họ có vẻ tử tế, đàng hoàng hơn tôi nghĩ ...nhiều.

Cậu con trai mặc suit xanh trông giống như con trai cả của một gia đình quý tộc giàu có nào đó, nếu nhìn không đó ai nghĩ cậu đến từ Westcost. Hơn nữa phải công nhận, cậu ta rất đẹp.

Người thứ hai cũng là một cậu con trai, nhưng cậu này thì chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen dài tay rồi xắn tay áo lên. Nhìn qua cánh tay cũng đủ biết cậu ta có tập thể hình, có vẻ như sở thích của cậu ta giống tôi rồi!

Và cuối cùng là một cô gái. Mới nhìn qua thì ngoài vóc dáng cô ấy cũng không có gì nổi bật và có lẽ là không đẹp bằng chị tôi và em tôi.

Nhưng càng nhìn thì tôi lại càng chìm  sâu vào đôi mắt biết nói ấy, lại càng thấy em - cô gái chưa biết tên, thật quyến rũ! Dù không mặc hở hang, không khoe lấy một da thịt nhưng em vẫn rất gợi cảm, tôi không biết vì sao nữa , có lẽ đó là ánh hào quang mà mình em mới có.

Chết tiệt, tôi nghĩ gì thế này, em ấy vẫn là kẻ thù, vẫn mang trong người dòng máu của "kẻ thù" Không, tôi không bao giờ được phép rung động trước em !

End of Jimin POV

END chap 3

Note: Tình hình là chả mấy ai ở lại từ chap 1 và đọc những chap sau ủng hộ tớ cả nên tớ cũng buồn lắm, chả muốn đăng dù chap này đã hoàn thành được mấy ngày. Các cậu làm ơn giới thiệu, bình chọn và comment cho tớ có động lực nhé, chứ tớ nản lắm. Có khi lâu lâu mới up để chờ view cao, tức là view càng cao tớ sẽ càng up sớm.

Dù sao cũng cảm ơn mọi người vì đã đọc :))))

                          














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net