Ngoại Truyện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Snowflake HD

Ngọc Bạch Y đang ôm Diệp Đàn, cả người lập tức cứng đờ.

Hắn nhẹ giọng dỗ dành cô, "Con nhỏ rất ồn ào."

"Ồn ào mới vui!"

"... Con nhỏ rất phiền phức."

"Phiền phức chỗ nào chứ! Rõ ràng là thiên sứ!" Diệp Đàn dừng một chút, "Không đúng, lúc trước anh cũng giống em rất hy vọng có con mà!"

Im lặng nửa ngày, Ngọc Bạch Y mới thất vọng nhắm mặt lại, hắn lẳng lặng ôm Diệp Đàn, giọng nói tràn đầy sủng nịnh, "Sinh con rất đau, tôi sợ em bị đau."

"Lúc tôi trở về đọc sách cổ." Hắn nhẹ nhàng nói, "Đẻ trứng rất đau."

Hơn nữa cơ thể bình thường sẽ không chịu nổi.

Tuy rằng hiện tại hắn là người phàm, cũng không có huyết thông long tộc, nhưng hắn vẫn rất sợ, hắn sẽ không để cho cô mạo hiểm dù chỉ một chút.

Đã từng trải qua cảm giác này, cho nên mới không thể chấp nhận tiếp tục mất đi, Diệp Đàn ở chỗ này một tháng, nhưng hắn đã ở đó 60 năm, mỗi năm mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút, đều là sự tra tấn giày vò.

"Em không sợ đau." Diệp Đàn cọ cọ trong ngực Ngọc Bạch Y, "Từng trải qua gian khổ chút đau đớn ấy thì tính làm gì! Sinh em bé mà thôi, người mẹ nào cũng phải trải qua một lần."

Cho dù Diệp Đàn nói như thế nào, Ngọc Bạch Y vẫn không đồng ý.

Mãi về sau, Diệp Đàn cảm thấy không sinh con cũng đúng, bởi vì Ngọc Bạch Y nói:

"Em có một mình tôi là đủ rồi."

"Cần con cái làm cái gì."

Còn chưa ra đời đã bị hắt hủi rồi...

Bước trên con đường muốn có con Diệp Đàn đã chuẩn bị sẵn tâm lý tám năm kháng chiến, nhưng không ngờ em bé lại đến thật quá đột ngột.

Nguyên nhân là, Diệp Đàn tự dưng muốn ăn gà quay do ba Diệp làm, vào lúc đêm hôm khuya khoắt.

Chỉ mới hơn nửa đêm thôi đấy, điều này thật sự rất kì lạ, nhưng mà cô càng ngày càng cảm thấy đói, lật qua lật lại ngủ không được, liền đánh thức Ngọc Bạch Y.

Ngọc Bạch Y mở đèn, dưới ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt Diệp Đàn hết sức thẹn thùng do dự.

Tay hắn lướt qua mái tóc rối loạn buông xõa của cô, "Sao vậy?"

"... đói."

Sau đó Ngọc Bạch Y đứng lên, nửa đêm nửa hôm đi mò tủ lạnh tìm gà nấu cho Diệp Đàn ăn.

Hôm sau, Ngọc Bạch Y xin nghỉ, dẫn Diệp Đàn đi đến bệnh viện khám.

Trên đường đi, Diệp Đàn rất lo lắng, "Nam thần, anh không khỏe ở đâu hả?"

Nói cho cùng, đêm hôm khuya khắt Diệp Đàn đã được bồi bổ, cho nên bây giờ tràn đầy sức sống, chính là một thiếu nữ khỏe mạnh.

Ngọc Bạch Y ôm cô, đôi mắt hắn đen kịt, mỗi khi hắn nhìn Diệp Đàn đều giống như dòng suối tĩnh lặng, yên bình sâu thẳm, chan chứa dịu dàng bình an.

"Bao lâu rồi em chưa tới tháng?"

Diệp Đàn ở trong ngực Ngọc Bạch Y lập tức ngơ ngác, cho đến khi từ khoa phụ sản đi ra, mới biết bản thân đã có thai hơn hai tháng, Diệp Đàn vui mừng đến mức xém chút nữa nhảy lên!

Sau đó bị Ngọc Bạch Y kéo về lại trong ngực, ôm cẩn thận.

"Không được lộn xông, nghe lời một chút."

Lông mày hắn nhíu lại, nhưng vẫn dịu dàng ôm cô, hắn nghiêm túc nói, "Không được chơi game nữa."

Diệp Đàn ngoan ngoãn gật đầu, "Tuân mệnh!"

Vừa về đến nhà, Diệp Đàn liền nhận được điện thoại của Bạch Uyển Thư, "Này, mang thai rồi hả?"

Diệp Đàn có chút bất ngờ, "Sao cậu biết?"

"À, nhân dân cả nước sắp biết hết rồi." Bạch Uyển Thư có chút hả dạ, "Dù sao hai người đi đến bệnh viện không mang khẩu trang, không đeo mắt kính, bị người ta nhìn thấy cũng chẳng có gì lạ, đúng không?"

Diệp Đàn: ...

Fans hâm mộ đang nửa khóc, nửa mừng muốn chết --- rốt cuộc Đường quán cũng chờ được Tiểu Đường Đoàn rồi, thật là hưng phấn.

Làm người nổi tiếng lợi ở một điểm, cho dù bọn họ không nói với bất cứ ai, thì đám bạn bè người thân cũng sẽ sớm biết tin tức, đỡ biết bao công sức gọi điện thông báo cho từng người.

Tuy rằng người mang thai là Diệp Đàn, nhưng người ăn không ngon ngủ không yên là Ngọc Bạch Y.

Ba tháng đầu, người khác ăn không được, Diệp Đàn thì ngược lại, suốt ngày đói bụng, chỉ cần không ăn một chút thì sẽ nghĩ tới đồ ăn ngay lập tức, cô buồn phiền rơi nước mắt.

Chẳng biết tại sao lại rơi nước mắt.

Diệp Đàn cảm thấy bản thân chẳng còn mảnh mai lại ồn ào chết được, vì vậy hơn nửa đêm dù có đói bụng đến rơi nước mắt, cô cũng im lặng chịu đựng.

Tuy nhiên Ngọc Bạch Y lại không nỡ, lần nào cũng tỉnh dậy đúng lúc, một buổi tối đứng dậy rất nhiều lần để giải quyết cơn đói đột xuất của Diệp Đàn, nấu cơm cho cô, còn muốn nấu ra mùi vị mà cô thích ăn.

Ba tháng tiếp theo, Diệp Đàn bắt đầu ăn không vô, ăn cái gì là nôn cái đó, khí sắc cả người rất không tốt, khoảng thời gian đó Ngọc Bạch Y luôn luôn ở bên cạnh Diệp Đàn không rời nửa bước, cũng tốn công học nấu đồ ăn, thử tất cả các cách cho hợp khẩu vị của Diệp Đàn.

"Tiểu cô nương." Có mấy lần Diệp Đàn nôn rất dữ dội, sắc mặt cực kì kém, làm cho khuôn mặt Ngọc Bạch Y căng thẳng đến mức xoắn lại có thể kẹp được đá, động tác của hắn vô cùng dịu dàng, hắn ôm Diệp Đàn khẽ nói, "Chúng ta không cần con nữa, về sau cũng không cần nữa."

"Anh cũng không muốn mà." Mặc dù mang thai hết sức vất vả, nhưng trong lòng Diệp Đàn vẫn vui vẻ, "Vì vậy đứa này là hàng tặng."

Lục Tịch Vân xúc động nói, "Anh ấy để cô ở trong lòng, nếu cô chịu khổ, bản thân anh ấy càng đau hơn."

Thật sự là hắn rất đau lòng.

Nhiều lần Diệp Đàn tỉnh dậy lúc nửa đêm, liền thấy Ngọc Bạch Y ngủ không ngon đứng dậy ngồi bên cạnh giường.

Cô chậm rãi nhắm mắt lại giả vờ ngủ, hắn cẩn thận giơ tay xoa cái bụng cô, sau đó lạnh lùng nói, "Sẽ đòi nợ sau."

Trong giọng nói có chút chán ghét giống hệt tính tình trẻ con.

Trong lòng Diệp Đàn rối loạn, bản tính của người mẹ lập tức hiện lên.

Sau đó hắn hơi dựa vào bụng của cô, lẳng lặng nghe một hồi, nói tiếp, "Trẻ con phải biết nghe lời."

Rất trầm thấp, ẩn chứa sự dịu dàng và mong đợi mà ngay cả hắn cũng không phát hiện.

Diệp Đàn nghĩ, Ngọc Bạch Y sẽ là một người cha tốt.

Mười tháng mang thai, cuối cùng cũng đến thời điểm sinh, Ngọc Bạch Y bị giữ lại trước phòng sanh.

Người nhà họ Diệp đều chạy đến đông đủ, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người lạnh nhạt nghiêm túc, ôn hòa là Ngọc Bạch Y nhíu chặt lông mày, hắn dựa lưng vào vách tường bệnh viện, hai tay sít sao, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, mà sắc mặt của hắn cực kì lạnh lùng, cũng cực kì căng thẳng.

Mỗi lần Diệp Đàn đau khổ hét lên, sắc mặt của Ngọc Bạch Y lại tối đi một phần, lông mày nhíu chặt thêm một phần, mãi đến khi Diệp Đàn được đẩy ra ngoài, Ngọc Bạch Y lập tức chạy tới nắm tay cô, cổ họng khàn khàn nói, "Tiểu Diệp, Tiểu Diệp, Tiểu Diệp."

Người đàn ông này từng tiếng từng tiếng gọi tên cô, Diệp Đàn bị đau đớn làm cho thần trí mơ hồ, nhưng cô biết rõ Ngọc Bạch Y vẫn luôn ở đây.

Diệp Đàn coi như là được vừa ý bản thân, nhưng mà chuyện sinh con quả thực vô cùng đau đớn, sau khi cô sinh xong, Ngọc Bạch Y cũng không đi gặp mặt con, cúi đầu rúc vào cổ cô, hắn không nói gì cả, thế nhưng Diệp Đàn cảm thấy cổ của mình nóng rực.

Ngọc Bạch Y, anh ấy, đang khóc sao?

Hắn cứ ôm cô như vậy, chôn đầu ở cổ cô hồi lâu.

"Một đứa là đủ rồi." Ngọc Bạch Y giơ tay nhẹ nhàng kéo mái tóc ẩm ướt dính trên mặt Diệp Đàn, thấp giọng, "Một là đủ rồi, Tiểu Diệp, một là đủ rồi.

Diệp Đàn yếu ớt cười, hỏi hắn, "Em nhớ hình như là con trai, anh thấy sao? Đẹp trai không?"

Ngọc Bạch Y: ...

Chỉ lo quan tâm vợ chưa kịp liếc nhìn con một cái.

"Ừ..." Hắn ngập ngừng trả lời, "Đẹp lắm."

"Vậy đặt tên là gì?"

Diệp Đàn mang thai, hắn chỉ quan tâm Diệp Đàn căn bản không nghĩ tới chuyện này: "Em quyết định đi."

Hắn nhìn thấy vẻ mặt không đồng ý của Diệp Đàn, vội vàng đổi giọng, "Gọi là Đường Đoàn, Bạch Đường Đoàn."

Diệp Đàn: ...

Cái tên này thật có tâm.

Con ngoan đừng khóc, vi nương cảm thấy tên này cũng hay.

Một đám người bên cạnh ... ... vân vân...

Lâm Nguyệt: "Đây là nhũ danh à?"

Diệp Đàn: "Đại danh, em cảm thấy cũng được, rất đáng yêu."

Bạch Uyển Thư: "... Nếu tôi nhớ không lầm hai người các người một người họ Diệp một người họ Ngọc?"

Diệp Đàn: "À, hình như là vậy, nhưng không sao đâu."

Ngọc Bạch Y: "Tên là gì cũng không có vấn đề."

... A... bé ngoan chúng ta thắp đèn cầu phúc cho con.

Tương lai của con nhất định rất phong phú.

Nói chung tên là Đường Đoàn gì đó, mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net