Chương 48. Góc nhìn Minh Hà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giả sử bạn là một cô gái.

Bạn 20 tuổi, đang học năm hai đại học, thanh xuân tươi đẹp bây giờ mới bắt đầu. Bạn tưởng tượng mình sẽ gặp được một chàng trai biết chơi ghi ta, ban ngày cùng bạn tản bộ trên sân trường, ban đêm dắt bạn đi ngắm sao, cả hai cùng làm những điều mà bạn thích.

Không may bạn xuyên không, trở thành một nhân vật trong tiểu thuyết tình cảm gắn mác 18+. Nhân vật mà bạn xuyên vào là nữ phụ độc ác, người giữ vai trò quan trọng giúp thúc đẩy tuyến tình cảm của nhân vật chính. Bạn rơi vào tình thế khó xử, đi không được ở lại cũng không xong.

Bạn nhanh chóng chấp nhận sự thật, bắt đầu cuộc sống của nữ phụ. Ở đây bạn vừa có tiền vừa có quyền, sở hữu nhan sắc trời ban, là chị đại của một đám đàn em. Bạn thấy cuộc sống khá suôn sẻ, mọi người trong lớp không còn coi thường, nói bạn não tàn như lúc trước. Bạn là một người biết ứng phó, biết lúc nào nên co lúc nào nên duỗi.

Một lần đi dạo phố, bạn vô tình thấy đám đầu gấu đang bắt nạt một cậu sinh viên. Máu anh hùng trong bạn nổi lên, bạn sai đàn em đánh cho đám kia một trận tơi tả. Cậu sinh viên hoàn toàn là mẫu người lý tưởng mà bạn vẫn luôn nghĩ lúc trước. Nhưng lần đó bạn chưa kịp xin cách liên lạc, cậu bạn ấy đã bỏ đi rồi.

Hình ảnh cậu ấy luôn xuất hiện trong đầu bạn, bạn ngồi trong lớp ủ rũ, chán nản không muốn học. Bạn quyết định trốn học, trèo tường ra ngoài. Ở đây bạn tình cờ gặp lại cậu sinh viên. Hóa ra cậu ấy cũng trốn học giống bạn.

Bạn và cậu ấy nói chuyện, cả hai dần dần mở lòng với nhau. Từ đây bạn mới biết cậu ấy là một trong số các nam chính xuất hiện trong tiểu thuyết.

Bạn nhớ lại những gì mình từng đọc, biết rõ cậu ấy không có quá khứ tốt đẹp, bị mọi người bắt nạt và tẩy chay. Bạn cảm thấy thương cậu ấy hơn, muốn bù đắp và san sẻ. Thời gian trôi qua, cậu ấy ngày càng giống với mẫu bạn trai lý tưởng trong lòng bạn.

Trong tiết thể dục, tranh thủ nghỉ giữa giờ bạn cùng bạn bè nói chuyện về cậu ấy. Mọi người đều choáng váng, có người còn nói "Vãi thật, bọn tao nghe về cậu ta rồi, cậu ta không bình thường đâu."

Bạn cố gắng giải thích cho bạn bè hiểu, rằng cậu ấy tốt như thế nào, hi vọng mọi người có thể làm bạn với nhau. Đột nhiên bạn cảm nhận được một ánh mắt sắc lẹm từ đằng sau, cái nhìn ấy gần như muốn xuyên thủng đầu bạn. Bạn quay đầu nhưng lại không thấy ai cả. Bạn cảm thấy vô cùng lo lắng, tối về liền kể chuyện này cho cậu ấy nghe. Cậu ấy nghe xong chẳng có phản ứng gì, nói với bạn "Đó là mình nhìn cậu đấy."

Bạn cảm thấy sởn hết tóc gáy, cậu ấy lại cười khẽ nói tiếp "Lúc đó tớ đang nghĩ có phải cậu ở sau lưng nói xấu tớ không."

Cách nói này khiến bạn tin tưởng rồi, bởi vì cậu ấy chính là người mà bạn thích, bạn cảm thấy mình thật sự đã rung động với vị nam chính này.

Cho đến một hôm, bạn nghe tin có người trong lớp chuẩn bị nhảy lầu tự s át, xuôi theo dòng người bạn bị đẩy lên hàng trên cùng. Bạn đành đứng ra khuyên can cô gái, nhưng cô gái không chịu nghe, quay sang đổ mọi tội lỗi lên đầu bạn, bảo rằng vì bạn nên cô ấy mới phải chết. Bạn hoang mang không rõ chuyện gì xảy ra, đến lúc nhìn lại đã thấy cô gái nhảy xuống rồi.

Bạn ngã khụy xuống đất bất động, chẳng biết thời gian đã trôi bao lâu, cậu ấy xuất hiện bên cạnh bạn, im lặng không nói gì. Bạn ấm ức kể hết mọi chuyện cho cậu ấy nghe, vùi trong vòng tay cậu ấy bật khóc nức nở.

Cậu ấy dịu dàng vuốt tóc bạn, nhưng bạn lại không nhìn thấy nụ cười bên khóe miệng của cậu ấy và cả sự điên cuồng trong mắt cậu ta. Cậu ta lặng lẽ nói "Em là của tôi."

Một thời gian sau, tất cả bạn bè bỗng tuyệt giao với bạn, chỉ còn lại cậu ấy ở bên cạnh bạn. May mắn thay, các giáo viên không tin vào mấy lời đồn nhảm trong trường.

Giáo viên chủ nhiệm lớp bạn là một cô giáo có tính cách ấm áp và dịu dàng, cô ấy đã mở một buổi họp lớp để thảo luận về vấn đề này. Không ngờ mọi người vẫn như cũ xem bạn như không khí.

Bạn vô cùng sốt sắng muốn biết người gây ra những chuyện này là ai, vì vậy bạn đã đến tìm người bạn A. Người bạn A là cô gái bạn mới quen khi xuyên vào tiểu thuyết này. Chưa nói được hai câu, khóe mắt người bạn A đỏ bừng, cô ấy đột nhiên phát điên hét vào mặt bạn "Tao đã tin tưởng mày như vậy, mà mày lại đem bí mật đó nói ra, mày đúng là con khốn."

Bạn bối rối không hiểu, quay sang nhìn cậu ấy hy vọng cậu đứng về phía bạn. Thế nhưng điều bạn nhận được lại là câu "Là mình đã lan truyền nó". Bạn phẫn nộ, chất vấn tại sao cậu ấy lại làm vậy. Cậu ấy nhìn bạn đầy si mê, lặp đi lặp lại tên của bạn và nói “Tôi yêu em."

Nhìn vào đôi mắt chứa đầy sự điên cuồng của cậu ấy, bạn thấy sợ rồi. Thời gian tích tắc trôi, bạn không dám ra khỏi ký túc xá đồng thời xin giáo viên nghỉ phép. Giáo viên thở dài bất lực khi thấy điểm số của bạn ngày càng tụt.

"Tôi yêu em.", "Sao em không ra khỏi ký túc xá?", "Em đừng cuộn người trốn trong chăn nữa, để tôi nhìn em chút, được không?"

Những đoạn tin nhắn này thực sự khiến bạn kinh hoàng. Bạn gần như phát điên, cố gắng tìm xem cậu ta đã giấu camera ẩn ở đâu. Bạn lục tung mọi ngóc ngách căn phòng, gầm giường, trong tủ quần áo thậm chí cả nhà vệ sinh… đột nhiên màn hình điện thoại sáng lên, thông báo có một tin nhắn mới được gửi tới. 

"Em đang tìm tôi à? Có phải em yêu tôi rồi không?"

Bạn sợ hãi, ở trong ký túc xá la hét, gào khóc đến khản cổ "Phải làm sao thì cậu mới buông tha cho tôi?"

Câu ta lại gửi tin nhắn đến, nhưng lần này là một bức ảnh. Trong ảnh là cảnh bạn đang cầm điện thoại đọc tin nhắn. Tin nhắn thứ hai được gửi tới, đính kèm một tập tin. Bạn run rẩy nhấn tải, bên trong có thông tin cá nhân của bạn. Địa chỉ nhà, số điện thoại, CCCD, tài khoản ngân hàng… mọi thứ đều nằm trong đó. Bạn quỳ sụp trên đất gào khóc. Và rồi bạn đột nhiên nhìn thấy ánh sáng đỏ lóe lên trong mắt con gấu bông mà cậu ta tặng cho bạn.

"...em đừng khóc nữa, tôi rất đau lòng."

Cuối cùng bạn cũng đủ dũng khí trả lời tin nhắn "Rốt cuộc thì cậu muốn như thế nào?"

Nhận được câu trả lời từ bạn, những tin nhắn sau đó của cậu ta càng trở lên điên loạn.

"..., em biết không? Tôi cảm thấy ghen tị khi em nói chuyện với nhóm người đó. Vì vậy tôi đã kể hết những bí mật xấu xa của chúng, lan truyền cho mọi người cùng biết. Từng người, từng người một, dùng danh nghĩa tên em.".

"Các giáo viên nói chuyện với em cũng làm tôi ghen tị. Vì ghen tị, nên tôi đã mua chuộc một giáo viên. Cô ta chính là người đã bịa đặt những tin tức xấu về em. Bây giờ những giáo viên đó không còn thích em nữa, giờ em là của một mình tôi."

Bạn hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng bạn chưa bao giờ là một người kẻ chấp nhận số phận. Bạn chặn tất cả các phương thức liên lạc của cậu ta, thay số điện thoại mới, quyết định đi lên núi một chuyến để khuây khỏa đầu óc.

Tuy nhiên bạn không đi một mình, bạn đi cùng với một người khác. Người này cũng là nam chính, giống với cậu ta. Nhưng bạn cảm thấy người này nhất định có thể bảo vệ được bạn. Điều bạn không ngờ là cậu ta đã đi theo bạn. Cậu ta ngang nhiên nhảy ra giữ chặt tay bạn, ý định lôi bạn rời đi.

Một cuộc cãi nhau nổ ra. Nam chính đi cùng bạn vì bảo vệ bạn mà bị đẩy ngã xuống núi. Bạn gần như phát điên, gào thét bảo cậu ta tránh xa bạn ra, rồi chạy biệt vào trong rừng.

Lang thang một mình ở trong rừng không phải lựa chọn hay. Bạn may mắn tìm được một nhà dân rồi xin tá túc qua đêm, sáng hôm sau sẽ lên đường. Bạn tỉnh dậy vào lúc tờ mờ sáng, rời đi ngay sau đó.

Trên đường trở về, vô tình bạn gặp lại nam chính đã rơi xuống núi. Vừa hay người kia cũng đang tìm kiếm bạn. Bạn vừa vui vừa buồn khi nhìn thấy người kia vẫn an toàn. Nhưng rồi vì cứu bạn, người kia một lần nữa rơi xuống vực. Bạn lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh. Âm thanh thông báo tin nhắn chợt vang, bạn mở ra xem. Hoá ra đó là một lời cảnh cáo tới từ cậu ta.

Bạn hoảng sợ, nhìn cậu ta từ trên núi đi xuống, chậm rãi tiến về phía bạn. Lúc này, vị hôn phu của bạn bất ngờ xuất hiện và đưa bạn về. Âm thanh thông báo tin nhắn kêu liên tục, bạn biết cậu ta đang đứng từ xa quan sát mọi hành động của bạn.

Sau hôm đó, cậu ta lại xuất hiện. Cậu ta bịt chặt miệng kéo bạn vào một con hẻm nhỏ, sau đó đè bạn vào tường và cắn cổ bạn. Song cậu ta không tiếp tục, chỉ để lại một vài dấu hôn rồi bóp cổ bạn. Bạn đột nhiên cảm thấy chết cũng tốt, nhưng khi không khí trong phổi của bạn liên tục bị nén lại, rất nhanh thôi bạn sẽ chết. Lần đầu tiên bạn thấy sợ cái chết, cậu ta lại thả bạn ra.

Cậu ta cắn tai bạn, nỉ non gọi tên bạn, thủ thỉ: "Tôi vẫn yêu em. Em không muốn lặp lại sai lầm lần nữa đâu nhỉ? Cho nên hãy ngoan ngoãn nghe lời ở bên cạnh tôi."

Bạn tuyệt vọng, khi về đến nhà, bạn bật khóc kể hết mọi chuyện cho bố mẹ. Bố mẹ bạn không tin, nghi ngờ bạn mắc bệnh tâm thần nên đã đưa bạn đi khám bệnh. Bạn được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm nặng và rối loạn nhân cách hoang tưởng. Vì vậy bạn phải nghỉ học ở nhà, nhưng cậu ta vẫn liên tục gửi tin nhắn cho bạn. Ngay cả khi bạn thay đổi số điện thoại và chặn cậu ta hết lần này tới lần khác, cậu ta vẫn luôn có cách để trở lại.

Cậu ta hệt như con trăn, trốn trong bóng tối và quấn chặt lấy bạn. Mặc cho bạn giãy giụa muốn thoát.

"Em chỉ có thể có một mình tôi… Minh Hà!"

***
Minh Hà tỉnh lại phát hiện bản thân ở một nơi xa lạ. Cô nàng không rõ mình đang ở đâu hay thời gian đã trôi qua bao lâu. Không phải khi nãy còn nằm cạnh Minh Triết sao, cô nàng lẩm bẩm.

- Cậu tỉnh rồi.

- Nhật… Nhật Minh.

Minh Hà muốn cử động, lại phát hiện tay chân đã bị trói chặt.

- Không sao đâu, chỉ là phòng ngừa nếu cậu chạy trốn thôi.
- Cậu có ý gì?
- Minh Hà, tớ thực sự rất yêu cậu. Yêu đến mức muốn g iết ch ết cậu luôn. Nhìn xem, gương mặt này, mái tóc này quả thật rất hoàn hảo. 
- Nhật Minh! Cậu mau thả tôi ra.

Minh Hà đàm phán một hồi mới được cởi trói, có thể đi lại bình thường. Nhân lúc Nhật Minh ngủ say, cô nàng lục soát người Nhật Minh song vẫn không tìm ra chìa khóa phòng.

Hướng mắt ra ngoài cửa sổ, một ý tưởng xuất hiện trong đầu cô nàng. Kiểm tra vị trí chắc chắn Minh Hà mới dùng những thứ Nhật Minh dùng trói mình cột Nhật Minh lại thật chặt.

Minh Hà bám theo rèm cửa đu người ra ngoài. Chỉ là chân vừa đặt xuống bệ cửa sổ cả người đã bị tóm lại nhấc bổng lên trên. Nhật Minh không nói gì, trực tiếp quăng Minh Hà vào trong nhà vệ sinh khóa trái cửa.

Bụp bụp… Tiếng búa đập kêu giòn giã, chiếc đinh xuyên qua lớp gỗ ghim chặt vào tường. Cô nàng cuộn tròn người lại, thừa biết Nhật Minh đang làm gì.

Cánh cửa lần nữa được mở ra, Minh Hà dùng vòi xịt nước vào người Nhật Minh, đồng thời lấy chổi cọ bồn cầu đánh vào người cậu ta liên tiếp.

Nhật Minh chẳng mất nhiều sức để né đòn tấn công, thấy Minh Hà vẫn cứng đầu ở lì trong nhà vệ sinh không chịu ra ngoài liền mặc kệ. Nhật Minh lùi dần về sau, khoá cửa nhốt cô nàng trong nhà vệ sinh.

Lúc đầu là ba bữa một ngày, về sau tần suất bị ăn giảm xuống, thời gian cũng không cố định.

Chưa tới một tuần, Minh Hà đã cảm thấy bản thân bị nhốt trong đây mấy tháng. Cả người bức bối, vô cùng khó chịu. Cứng rắn có vẻ không ăn thua, Minh Hà chuyển sang mềm yếu.

Mềm yếu như nào mà bị Nhật Minh trói cả tay cả lẫn chân. Minh Hà hối hận muốn chết, đáng lẽ ngay từ đầu không nên dây dưa với bọn nam chính. Thương hại cái con khỉ, bấy giờ Minh Hà chỉ muốn đạp chết Nhật Minh.

Khoảng thời gian trước, cô nàng bị tấn công bằng những cuộc gọi lạ, những tin nhắn không đầu không đuôi và nhiều món quà bí ẩn không rõ người gửi.

Minh Hà ngồi trong góc, trơ mắt nhìn Nhật Minh đứng nấu ăn trong bếp. Cả người cô nàng run lẩy bẩy, âm thầm lôi mười mấy đời nhà Nhật Minh ra hỏi thăm.

Nhật Minh chính là một tên điên, Minh Hà kết luận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net