Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     " Xa cả Thế Giới không có gì đáng sợ. Chỉ sợ có đủ dũng cảm để xa một người được không mà thôi"

________________________________________________________________________________

     Yuri chạy đi tìm Tiffany với nỗi lo cực độ, TaeYeon nghe thấy Yuri hét lên cũng chạy đi tìm nàng. Tiffany bị dị ứng với bóng tối, hay đúng hơn là nàng sợ bị nhấn chìm trong nó, nàng sợ cái kí ức kia lại lần nữa đến với nàng. Nàng cũng sợ cả sấm, nó cũng là từ một cái kí ức sâu xa nào nó, trong tiềm thức của nàng bóng đêm và sấm là hai thứ mà nàng sợ nhất. Trước giờ, cứ có sấm hay mất điện vào buổi đêm thì Yuri lại tự động mò sang nhà nàng, ôm nàng để nàng đỡ sợ. Nàng đã quen như vậy và bây giờ trời lại đang tối dần, bầu trời vì sắp mưa mà lại càng tối sẫm hơn nữa, Tiffany cứ chạy, một lúc nàng nhận ra nàng đã bị lạc mất rồi. Hoảng loạn, nàng lại càng chạy thêm nữa, nàng sợ chứ, càng sợ lại càng chạy, chạy tìm đường ra, chạy tìm người quen hay chỉ cần có người là được, vừa chạy vừa khóc, vừa chạy vừa gọi tên ai đó " TaeYeon ah, Yuri ah...."

    

      Một tiếng trôi qua, trời bây giờ đã tối hẳn vẫn chưa tìm thấy Tiffany, Yuri và mọi người cũng bắt đầu hoảng hốt. Chỉ có Yuri và TaeYeon đi tìm Tiffany thôi vì họ không muốn tìm thêm bất cứ một người nào nữa nếu như họ bị lạc. Yuri lo lắng, cô nhìn TaeYeon với ánh mắt tức giận. Nếu....nếu TaeYeon không ngốc nghếch mà nhận ra tình cảm của Tiffany, nếu TaeYeon thông minh hơn một chút để hiểu con người thật của Gyu-ri, nếu TaeYeon không nhận lời yêu Gyu-ri lúc đó thì Tiffany bây giờ đã chẳng còn gặp nguy hiểm nơi cánh rừng mênh mông trong kia. Cứ một lúc hai người lại chạy về chỗ mọi người với hi vọng Tiffany đã về nhưng mà...hi vọng lắm rồi lại thất vọng thôi. 

     Chạy đã mệt, càng chạy thì lại càng không thấy đường ra đâu nữa, mưa đã bắt đầu rơi trên đầu nàng rôi, Tiffany bây giờ đã phát hoảng thật sự, nàng  chọn một gốc cây to mà ngồi xuống, khuôn mặt lấm lem sau những lần vấp ngã, quần áo thì cũng dính bẩn, nhìn nàng đáng thương giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi ngoài trời mưa. Nàng sợ lắm, nàng sẽ chết ở nơi này mất thôi, nàng còn chưa nói lời cảm ơn tới những người bạn nữa, nàng còn chưa tốt nghiệp nữa, nàng còn...chưa nói lời yêu với TaeYeon nữa. Đúng rồi, TaeYeon, cái tên ấy chạy qua đầu nàng làm nước mắt lại còn tuôn ra nhiều hơn, hòa cùng nước mưa đã nặng hạt. Tiffany ngồi bó gối, phải rồi, người ta có là gì của nàng đâu, người ta bây giờ đã có người yêu rồi mà. Mỉm cười chua chát, phải chi nàng can đảm hơn nữa, phải chi nàng có thể nói yêu TaeYeon sớm hơn thì có phải bây giờ TaeYeon đã thuộc về nàng không? Có phải bây giờ nàng và cậu đang tay trong tay mà ôm hôn nhau thắm thiết không?

     * Xẹt* * Đùng...đoàng*


      Một tia chớp xuất hiện, sáng chói xé toạc bầu trời đêm, nó mãnh liệt quá làm nàng tưởng như là trời sẽ tách ra làm đôi, tiếng sấm vang lên cắt đứt những mộng tưởng của nàng, đưa nàng về với thực tại, quá sợ hãi Tiffany hét lên rồi ôm lấy chân mình chặt hơn, hai bàn tay đưa lên bịt tai lại, mắt nhắm tịt mà gục vào đầu gối, mộng tưởng thì sẽ mãi là mộng tưởng, còn nàng bây giờ đang phải đấu tranh với nỗi sợ hãi khôn cùng của mình, nước mắt vẫn không ngừng chảy, miệng vẫn không ngừng nói " Cứu mình đi TaeYeon à, mình sợ, cứu mình, Yuri à, đưa mình về đi mà".

     Con người ai cũng có giới hạn chịu đựng của mình và nỗi sợ thực sự đã làm quá sức chịu đựng của Tiffany, nàng bắt đầu có dấu hiệu phát bệnh trở lại, cái căn bệnh mà tiếng sấm, bóng tối đã mang lại cho nàng, nó khiến nàng gần như mất hết ý thức và giãy giụa như một người điên. Quá khứ của nàng đã quá ư là đen tối. Cũng không hẳn là quá khứ, căn bệnh...nó cũng chỉ mới xuất hiện cách đây vài tháng thôi.

( Rds cứ tưởng tượng đến căn bệnh của Jessica trong phim  Wild Romance, cái lúc mà Sica thấy con mèo bị giết và phát bệnh ấy)

      * Flash back*

     Tiffany vừa đi học về, quăng cái túi lên giường và nàng thả người xuống giường, hôm nay nàng không bị bắt nạt vì có Yuri bảo vệ. Bên ngoài trời đang có dấu hiệu sắp mưa, * phụt*, nhà nàng mất điện, mò mẫm trong bóng tối để nàng tìm cái đèn pin, nhưng vừa cầm vào thì tiếng sấm làm nàng giật mình đánh rơi đèn và tiếng sấm cũng to đến mức mà nàng không nghe thấy tiếng động của một người vừa đột nhập vào nhà mình qua cửa sổ, lại cúi xuống để tìm đèn trong bóng tối thì tự nhiên có điện, nàng vui chưa được bao lâu thì phát hiện ra rằng trong phòng không phải có mỗi mình nàng, trong đó còn có cả một thằng đàn ông to cao nữa và hắn đang nhìn nàng với ánh mắt chứa đầy dục vọng. Nàng hoảng hốt

_ Anh...anh là ai? Sao lại...sao lại vào nhà tôi?

     Tiffany vừa run rẩy nói vừa lùi ra đằng sau đến khi chạm vào thành giường rồi ngồi bịch xuống, người đàn ông thì cứ thế tiến lên

_ Haha, cô em, tôi đã mong vào đây để ăn trộm được thứ gì đó nhưng mà...chẹp chẹp, cô em sẽ đáng giá hơn tất cả. Em đẹp quá làm tôi không muốn lấy trộm nữa rồi, tôi chỉ muốn em đêm nay thôi.

_ ĐI RA

     Tiffany hét lên đồng thời sấm cũng dồn dập. Người đàn ông phi như bay đến chỗ Tiffany, đè nàng xuống giường mà hôn tới tấp, nàng ra sức chống cự nhưng hắn to gấp mấy lần nàng. Không còn cách nào nàng đành lên gối vào hạ bộ của hắn, đau đớn hắn bỏ nàng ra mà ôm lấy của quý. Tiffany đang định bỏ chạy thì tên kia túm được tay nàng, vứt nàng lên giường rồi chồm tới khóa chặt thân hình của Tiffany dưới người hắn, nhìn nàng bằng đôi mắt giận giữ

_ Nằm im, đã làm ta đau rồi thì xem ta xử đẹp em như thế nào.

     Tiffany vẫn giãy nhưng hắn chẳng bận tâm, hắn cúi xuống mà ngấu nghiến đôi môi đã sớm sưng lên kia, nước mắt nàng lăn dài, vẫn quyết liệt chống trả nhưng vô dụng. Tay nàng được tự do, nàng đánh bùm bụp lên lưng tên đàn ông nhưng hắn vẫn chẳng hề tỏ ra đau đớn, cái miệng bẩn thỉu đang đi dần xuống xương đòn của nàng. Tiffany cứ vô thức lắc đầu rồi cầu xin rồi đạp tay chân loạn xạ mà tên biến thái kia cũng chẳng chịu tha. Trong lúc khua tay thì nàng vô tình chạm vào cái điện thoại, chợt mở mắt, nàng không đưa lên mắt xem vì sợ tên kia biết mà ném nó đi, bằng kỹ năng thành thạo vì đã quen máy nàng mở vội máy và ấn cuộc gọi khẩn cấp cho Yuri, không lâu sau Yuri bắt máy, Tiffany biết vì lúc nhấc máy là điện thoại rung lên, nàng hét

_ YURI À CỨU MÌNH, CÓ MỘT TÊN BIẾN THÁI VÀO NHÀ VÀ...ƯM....xin đừng, đừng làm như vậy với tôi, xin anh.

     Yuri nghe thấy Tiffany hét lên, lắp bắp một lúc gọi tên Fany rồi hiểu ra mọi chuyện đang diễn ra, một mạch chạy đến nhà Tiffany và còn báo cảnh sát, bên kia nàng vẫn không tắt máy nên Yuri vẫn nghe được những gì hai người đang nói bên ấy

_ Cô em à, đừng la hét phí công, không có ai nghe thấy đâu, em xem sấm to như thế còn ai nghe được nào. Haha, thôi la hét đi, tôi sẽ làm em sung sướng mà

     Yuri mím môi chạy nhanh hơn, cô đã ngấm nước mưa nhưng chẳng thèm để ý, cô định gọi to nhưng lại sợ hắn phát hiện ra lại thôi, cô đơn giản chỉ là giữ máy để biết rằng Tiffany vẫn ổn. Cô chạy một lúc thì đến nhà Tiffany, cảnh sát đến sau Yuri một tí, họ đã nghe Yuri thông báo hết mọi chuyện và còn nghe được cuộc điện thoại kia nữa. Yuri đến trước đã đạp cửa xông vào, cô hốt hoảng khi thấy một người đàn ông đang cởi trần nằm lên người bạn mình, hắn vừa xé được cái áo của Tiffany ra vào ngấu nghiến ngực cô ấy, tay thì sờ xoạng linh tinh, còn Tiffany thì không ngừng khóc lóc cầu xin, tay đã đập vào thành giường đến tứa máu, trông hình ảnh con người nhỏ bé đó bị hành hạ thật là tội nghiệp. Không kiềm chế được tức giận Yuri xông đến đạp cho tên kia một phát lăn đùng xuống đất, cùng lúc đó cảnh sát tiến vào. Yuri để nguyên cho tên biến thái kia cho cảnh sát xử lí, cô nhanh chóng bước đến bên Tiffany, khoác cho cô ấy tấm chăn và ôm vào lòng vỗ về. Cô gái nhỏ bé dễ tổn thương như vậy mà hắn dám...

     Yuri đã đến kịp lúc nhưng dường như Tiffany vẫn đang trong cơn hoảng loạn, nàng nhắm tịt mắt, giãy giụa và đáp mọi thứ có trong tầm tay làm căn nhà bỗng chốc biến thành bãi chiến trường, miệng vẫn lẩm bẩm " Không, không, không...", Yuri nhìn như vậy thì xót vô cùng. Cô ôm chặt Tiffany hết sức có thể để cô gái này bình tĩnh trở lại. Cảnh sát ái ngại khi thấy cảnh này, Yuri đã ra hiệu cho họ giải tên kia đi để cô lo cho Tiffany, trước khi họ đi Yuri còn không quên dặn họ đóng cửa. Bây giờ có mỗi hai người trong phòng, Tiffany vẫn chưa khá hơn là mấy. Yuri ghì chặt Tiffany xuống giường, ôm lấy thân thể bạn cô, ôm thật chặt, chịu mọi sự tác động mạnh mẽ của cô ấy lên người mình dù nó có đau và vài chỗ còn chảy máu. Yuri cứ chịu đựng như thế, ôm Tiffany như thế mà không một lời trách cứ, đến khi Tiffany đã mệt và ngủ thiếp đi thì cô mới nhẹ nàng đặt nàng xuống giường, lau người cho nàng, mặc áo vào cho nàng, chăm sóc vết thương của cả hai và cũng nhẹ nhàng dọn cái đống bừa bộn mà nàng vừa gây ra. Có nhiều thứ đã vỡ tan tành và sáng hôm sau Yuri đã gọi người đến để sắm sửa lại toàn bộ nội thất cho ngôi nhà. 

     Hôm sau Tiffany cảm ơn Yuri, đòi trả tiền nhưng cô không cho, nàng cũng xin lỗi vì đã làm Yuri bị thương nhưng cô cũng chỉ cười nói không sao, Yuri thực sự là một người bạn rất tốt. Tên dâm đãng kia đã bị Yuri xử lí bằng hình phạt nặng nhất, dám động đến bạn cô thì sẽ không yên, vì nhà cô khá thân với cảnh sát trưởng nên việc này không có gì là khó khăn đối với Yuri. Từ đó Tiffany mắc chứng sợ bóng tối và sấm, nàng sợ bóng tối vì khi đó nàng sẽ không nhìn thấy gì mà đề phòng, nàng sợ sấm vì nàng sợ nàng sẽ không nghe thấy mọi thứ đang xảy ra xung quanh mình dù là gần nhất. Nó gần như là một căn bệnh và Yuri sẽ đến với nàng nếu có sấm hoặc mất điện hoặc cả hai điều xảy ra. Nàng có thói quen bật điện khi ngủ kể từ tối hôm ấy. Và không hiểu vì sao sau hôm đó nàng cũng không dùng điện thoại nữa.

* End flash back*



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net