Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mây vô tri

Trời sinh kiếm cốt Từ Phụ Tuyết của Thái Huyền Tông cùng với Động Đình Chân Quân trời sinh đạo cốt của Vạn Pháp Đạo, đều là những nhân vật thiên tài chi lan ngọc thụ được coi trọng.

Tên tán tu họ Miêu lại một mình nắm giữ cả hai người!

Đông Đình Chân Quân thậm chí còn ngay trước mặt mọi người thừa nhận thân phận đạo lữ của Miêu tán tu, tỏ rõ tình ý sâu đậm, hơn nữa thái độ còn trang nghiêm tựa như muốn dùng kiệu lớn tám người khiêng đem người về Vạn Pháp Đạo làm lễ thành hôn.

Tửu lầu ngày đó quần chúng vây xem ít cũng phải hơn trăm người, vừa ra khỏi cửa đã miêu tả lại một màn sống động này với hàng xóm láng giềng, bạn bè thân thích.

Cùng ngày đó, mấy cái thoại bản với nhiều phiên bản cũng được ra đời, đặc biệt còn mời về chuyên gia chuyên viết về tình yêu về viết, đồng thời lồng ghép một số lượng lớn những lời tục tĩu, ca từ, bài hát đầy ướt át cùng đủ loại thủ pháp diễn đạt khác nhau vào trong thoại bản.

Từng chữ từng dòng, tình ý bịn rịn, hương - diễm vô cùng.

Những thoại bản như này đang lưu hành một cách nhanh chóng trên phố.

Thái Huyền Tông - Hội Đỉnh.

Trong một số phòng của Vạn Pháp Đạo, các đệ tử cùng Vũ Yếu Ly đang tụ lại một chỗ nhìn chăm chằm Miêu Tòng Thù.

Miêu Tòng Thù cô độc ngồi một chỗ, yên lặng ăn cơm trưa một cách ngon lành, say sưa nhưng y vẫn không quên tỏ ra thực ra nội tâm y đang rất thống khổ.

Vũ Yếu Ly: "Miêu Thù?"

Miêu Tòng Thù: "Là danh tính khi ra khỏi nhà."

Vũ Yếu Ly đập bàn đứng dậy, đối với sưu chất ở trước cửa nói: "Các ngươi tất cả ra ngoài trước." Đám người bất động, hắn mặt lạnh quát: "Nhanh chân lên. Ta nói các ngươi có phải không nghe phải không?!"

Thấy hắn thực sự tức giận, sư chất ở cửa không còn cách nào khác mà lục tục đi ra ngoài. Đi qua chỗ Miêu Tòng Thù nháy mắt rối rít, hy vọng một lúc nào đó y kể lại câu chuyện tình yêu đầy sóng gió vĩ đại của mình.

Vũ Yếu Ly mở một vòng sáng ngăn cách âm thanh hai người với bên ngoài, sư chất ngoài cửa đang nghe lén không khỏi bất bình.

Khi chắc chắn rằng không còn người nghe lén được, Vũ Yếu Ly vội vàng hỏi: "Huynh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hắn bây giờ đang rất rối.

Huynh đệ tốt của mình ngày xưa lắc mình một cái liền biến thành sư nương hắn, việc này chấn động không khác gì việc từ người yêu trở thành mẹ kế.

Trong lòng không có khả năng tiếp nhận, chủ yếu là không phục bối phận đấy.

Miêu Tòng Thù ăn uống xong xuôi, buông chén đũa xuống, suy nghĩ một chút rồi chớp mắt nói với hắn: "Ta cùng tiểu sư thúc huynh đúng là có một đoạn tình cảm nảy sinh, nhưng sau đó chúng ta đã chia tay.

Vũ Yếu Ly: "---------"

Miêu Tòng Thù: "Thuyền Bạch Ngọc chính là lễ vật chia tay của sư thúc huynh."

Vũ Yếu Ly: "!!"

Miêu Tòng Thù: "Ta và tiểu sư thúc huynh chính là nhân duyên đã định."

Vũ Yếu Ly: "!!!"

Vũ Yếu Ly: "Huynh con mẹ nó số mệnh không phải là Từ Phụ Tuyết sao?''

Miêu Tòng Thù: "Ai quy định nhân duyên tiền định chỉ có một người?"

Vũ Yếu Ly: "Không ai cả."

Miêu Tòng Thù: "Đúng vậy. Thời điểm ta và tiểu sư thúc huynh hay Đăng Tây Chi yêu nhau, lúc đấy hắn quả thực là tình duyên của ta. Sau khi hắn và ta chia tay thì chẳng khác nào tình duyên đã chết, tình duyên đã chết rồi thì không nên đi tìm tình duyên mới ư?"

Vũ Yếu Ly: "..." Được, con mẹ nó thật có đạo lý "Nhưng nhìn hành động của sư thúc ta, ta đoán người là muốn cùng huynh quay lại."

Miêu Tòng Thù: "Ta từ chối."

Vũ Yếu Ly: "Huynh đây là coi thường tiểu sư thúc kinh tài tuyệt diễm của Vạn Pháp Đạo ta?"

Miêu Tòng Thù: "Không phải."

Chủ yếu là hiện tại y đang có người khác rồi.

Người hiện tại còn có bệnh thần kinh, rất khó dỗ.

"Khi ngắm được biển khơi thì làm sao còn nhớ tới ao hồ chật chội chứ?"

"Có ý gì?" Vũ Yếu Ly cảm thấy huynh đệ tốt của mình linh ta linh tinh cùng hắn câu được câu mất: "Được rồi. Dù sao ta cũng không tiếp thu nổi chuyện huynh bỗng trở thành sư nương ta."

Hắn đang định nói thêm lúc nữa, phát hiện không gian chập chờn, ngay sau đó liền bị phá hỏng rồi Đăng Tây Chi xuất hiện trước mặt bọn họ.

Đạo bào màu xanh nhạt không nhiễm bụi trần, tóc trắng được vấn gọn gàng, lông mi dài rủ xuống che mất tầm mắt, tay phải cầm cây phất trần tựa tiên quân trên núi cao.

Đăng Tây Chi đến trước mặt Vũ Yếu Ly: "Ngươi còn có việc?"

Vũ Yếu Ly: "Không còn."

Đăng Tây Chi: "Ra ngoài."

Vũ Yếu Ly: Thiên đạo luân hồi.

Hắn vừa buồn thiu vừa sợ hãi đi ra ngoài, bỏ qua luân ánh mắt cầu cứu của huynh đệ tốt, trong lòng bi thương: Tình nhân thành huynh muội, huynh muội thành kế mẫu. Đúng là thế đạo khó lường.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Đăng Tây chi cùng Miêu Tòng Thù, đầu tiến giơ tay lên tạo ra một màn chắn vô hình ngăn cách âm thanh với bên ngoài phòng trừ có người nghe lén. 

Đăng Tây Chi hua tay, cây phất trần biến mất: "Ta tới tìm ngươi."

Miêu Tòng Thù: "Ngươi lại phải dựa vào tình để tìm hiểu đạo pháp lần nữa?"

Đăng Tây Chi nghe vậy im lặng trong chốc lát, nói: "Ta muốn cùng ngươi kết làm đạo lữ. Chờ khi tiệc rượu Thái Huyền Tông kết thúc, ngươi theo ta trở về Vạn Pháp Đạo. Chúng ta tiến hành hôn lễ kết làm đạo lữ. Sau này tu vi, đạo pháp cùng chung. Ngươi không cần là tán tu nữa, cũng không cần lưu lạc tứ xứ."

Miêu Tòng Thù: "?"

Họ Đăng tiền nhiệm hình như không phải đang đùa.

Ý thức được điều này, Miêu Tòng Thù không chút hứng thú liền từ chối: "Tán tu tứ hải đều là huynh đệ, ta thân bằng đạo hữu tốt nhiều như thế,có ngu mới vào môn phái. Hơn nữa ta bây giờ đã có người khác rồi, người hiện tại của ta vừa ngạo mạn còn có bệnh thần kinh.. Không phải, dù sao người hiện tại đối với ta rất tốt, tạm thời không muốn chia tay lập gia đình."

Đăng Tây Chi bình tĩnh nhìn y, chỉ nói: "Ta hiểu ngươi, Miêu Thù. Ngươi trọng nhất chính là tình cảm."

Lúc đầu trong đoạn tình cảm kia, Miêu Tòng Thù là người bỏ ra nhiều nhất, trong lòng y mắt y đều dạt dào tình ý, hắn không cần nhìn cũng cảm nhận được.

Hắn biết cách làm tuyệt tình ban đầu cho đến tận bây giờ muốn cứu vãn cũng chẳng dễ dàng, nhưng Miêu Tòng Thù trọng tình nghĩa, có khả năng trong lòng còn có hắn.

"Ngươi giận ta, trách ta, hận ta cũng được." Đăng Tây Chi không tin Miêu Tòng Thù có người khác, hắn nói: "Chấp niệm của ta đã từng là đạo, theo đuổi cũng là đạo, vì thế cái gì cũng có thể vứt bỏ. Thời điểm ở Vạn Pháp Đạo, ta bế quan ép buộc bản thân không nghĩ đến ngươi, để ý ngươi nữa, nhưng đều vô dụng. Hai trăm năm qua, chấp niệm do ta tạo thành chính là ngươi."

"Miêu Thù, chấp niệm của ta bây giờ chính là ngươi."

Miêu Tòng Thù từ chối: "Không được."

'Chấp niệm là ngươi.' Cái suy nghĩ này có chút kinh hãi rồi, dù sao chấp niệm của tu chân giả đều là liều chết để tăng tu vi cả.

"Nếu không ngươi chờ một chút? chờ ta cùng người hiện tại chia tay, để trống chắc chắn sẽ tìm ngươi." Miêu Tòng Thù phát cho hắn một sấp số thứ tự chờ yêu đương, xếp hàng phải chờ đến mười triệu năm sau.

Đăng Tây Chi rót chén linh trà, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt dọc theo chén, nước trà liền lập tức hoá thành đá, tiếp đó trong nháy mắt liền hoá thành bụi phấn gió thổi liền bay.

Hắn ngước mắt, con ngươi xám bạc thoáng có tia đỏ xẹt qua.

"Miêu Thù, ta không phải đang cùng ngươi thương lượng."

Miêu Tòng Thù trong lòng liền 'lộp bộp' một chút, thiêu chút nữa quên mất rằng vị người cũ trước mắt này không chỉ là thiên kim chi tử không xuất thế của Vạn Pháp Đạo, hắn còn là Động Đình chân quan.

Long tộc, là tộc cường hãn nhất trong yêu tộc.

Nhân gian là tôn sùng quân vương, thiên đạo định trước vừa ra đời bọn họ đã cao hơn chúng sinh vạn vật, khiến họ trở thành những vị quân vương mang dòng máu cường hãn.

Cường giả càng được trời ưu ái, càng không cho phép người khác cãi lại, duy ngã độc tôn lại còn độc đoán chuyên hoành.

Nếu Miêu Tòn Thù là người có đạo đức tiết tháo, y bây giờ nhất định sẽ phải nghiêm khắc mắng chửi Đăng Tây Chi, sau đó Đăng Tây Chi tức giận mà một phát phất trần kết liễu y.

Nếu như y là một người dũng cảm lại trung trinh không hai lòng, y bây giờ nên nói với hắn y một lòng một dạ không hai lòng với người hiện tại, sau đó bị tên độc đoán chuyên quyền Đăng Tây Chi kia một phát phất trần đâm chết.

Nhưng sự thật là Miêu Tòng Thù vừa không có đạo đức tiết tháo, ngay cả một lòng trung trinh cũng ném đi rồi, còn tham sống sợ chết, lại hai ý ba lòng, gom đống tình cũ lại cũng đủ để thanh một đội đá bóng.

Vì thế Miêu Tòng Thù nói: "Được. Ngài cứ tuỳ ý."

Người cũ muốn hàn gắn lại, chuyện này đương nhiên phải cho người đương nhiệm xử lý rồi, còn muốn con cá mặn này làm được gì chứ?

Đăng Tây Chi: "Ngươi bây giờ đang cùng phòng với Vũ Yếu Ly?"

Miêu Tòng Thù: "Ừ"

Đăng Tây Chi: "Dọn tới ở cùng ta."

Miêu Tòng Thù: "Như vậy không hay lắm đâu."

Đăng Tây Chi: "Suốt ngày ở cùng sư chất, ngươi như thế là thế nào?"

 Miêu Tòng Thù: "Ta không 'chơi' huynh đệ đâu."

Đăng Tây Chi cau mày, không đồng ý y thuận miệng nói những từ dơ bẩn như vậy.

Miêu Tòng Thù: "..." Được rồi. Động Đình chân quân khoáng đạt khác xa tục nhân như y.

Kháng nghị vô hiệu đương nhiên Miêu Tòng Thù phải dọn ra khỏi phòng Vũ Yếu Ly, trước khi đi hai huynh đệ còn ôm đầu khóc lóc. Một người khóc trinh tiết mình không còn sẽ bị tên bệnh thần khinh đương nhiệm hành cho chết đi sống lại; một người khóc than cho số mạng mình huynh đệ bỗng chốc trở thành sư nương, bằng hữu bỗng chốc trở thành trưởng bối.

Vẻ mặt Miêu Tòng Thù chán trường đến chỗ ở của Đăng Tây Chi phát hiện lại là cái động phủ lớn như vậy, trong động phủ có núi có nước, có hoa thơm chim quý, linh khí tràn trề, trái cây nhiều vô số.

Nhất thời ném trách niệm đối với huynh đệ ra khỏi đầu, vui vẻ làm cá mặn nằm ườn.

Bên trong Thái Huyền Tông.

Trưởng lão trông coi ngoại môn run rẩy khi nghe được Cảnh Vãn Thu nói tới một tán tu tự xưng mình là cha Từ Phụ Tuyết, lúc này mới tự mình đi chứng thực.

Vừa vặn tông chủ và Từ Phụ Tuyết đều ở đây, tông chủ vừa nghe mình bị đội nón xanh thiếu chút nữa xông ra giết chết tên tán tu kia rồi.

Cũng may Cảnh Vãn Thu rất nha nói rõ tán tu là cha nuôi chứ không phải cha ruột.

Tông chủ đỉnh đầu xanh bỗng chốc biến mất, quay đầu liền vẻ mặt ôn hoà hỏi han: "Phụ Tuyết, có phải tán tu kia lừa con phải không?"

Từ Phụ Tuyết nghe được Cảnh Vãn Thu nhắc tới Miêu Tòng Thù nuôi hắn mười ba năm kia, không khỏi nhớ đến khoảng thời gian ở nhân giới.

Hắn cùng  Miêu Tòng Thù không phải là chưa có thời khắc hạnh phúc, chẳng qua những ngày tháng sống cùng tốt đẹp ấy suy cho cùng cũng không phải khát vọng từ chính nội tâm hắn.

"Phụ Tuyết?"

Từ Phụ Tuyết gật đầu: "Quả thực hắn từng nuôi con. Khi còn bé, con không có năng lực tự bảo vệ, từng làm qua ăn xin, cũng từng làm nô lệ, là hắn mang con đi, nuôi con trưởng thành."

Nếu như đây chính là ý muốn của Miêu Tòng Thù, vậy thì cho hắn. Sau đó liền xoá bỏ, từ nay không còn quan hệ.

Tông chủ cau mày hỏi: "Thế Ôn Cẩm Trình kia là sao?"

Từ Phụ Tuyết giấu đi đen tối trong lòng, nở nụ cười sáng lạng: "Cẩm Trình là thế tử, y chu cấp cho con tiền, đưa con vào trường học dạy con biết chữ. Sau đó còn cứu con lúc bị thương, đến nay vẫn để lại mầm bệnh. Cha, người không thể phụ y."

Tông chủ nhìn hắn chắc chắn, ánh mắt quắc thước sắc bén, hồi lâu sắc mặt mới ôn hoà lại: "Được. Cha sẽ chữa khỏi thân thể cho hắn. Nhưng còn tán tu ngoại môn kia, con muốn xử lý thế nào?"

Từ Phụ Tuyết: "Cha đưa hắn một ít linh khí xem như báo đáp là được rồi."

Tông chủ: "Có thể."

Hắn cùng các trưởng lão của Đỉnh khác thương lượng, đồng thời hỏi Cảnh Vãn Thu tính cách của tán tu kia,  Cảnh Vãn Thu trả lời 'Lõi đời còn tham lam vô độ.' Vì thế tông chủ cùng trưởng lão quyết định đến Thanh U Đỉnh nhìn tán tu kia. Có vài nhân vật lớn gây sức ép, đoán rằng tan tu kia sẽ kiêng kị mà không dám đòi hỏi nhiều.

Tồn chủ: "Phụ Tuyết, con không cần phải đi. Tránh cho mềm lòng rồi ép ơn."

 Từ Phụ Tuyết gật đầu: ''Con nghe lời cha."

Nghe vậy tông chủ cũng hài lòng.

Ăn uống no say thong thả ung dung ngủ trưa tỉnh dậy, Miêu Tòng Thù nằm trên cành của đại thụ, vươn ngời một cái rồi lại nằm, mãi cho đến khi phù truyền tin truyền đến tin tức trong Thái Huyền Tông, lúc này y mới chậm rãi từ cây leo xuống.

Đứng tại chỗ  hái một quả đào xuống xoa xoa rồi cắn một miếng, nó mềm, mọng nước và đặc biệt ngọt, Miêu Tòng Thù cầm phù truyền tin nghe lại lần nữa: "Mời Miêu đạo hữu nhanh chóng tới Thanh U Đỉnh."

Thanh U Đỉnh... Là chỗ nào vậy?

Đăng Tây Chi không có ở đây, lần này hắn rời khỏi Vạn Pháp Đạo hình như còn có việc khác, đi lại thất  thường, thường xuyên không thấy bóng dáng.

Miêu Tòng Thù đối với hành tung của hắn không có hứng thú, hái được một đống đào mật đặt trong giới tử liền ra ngoài, vừa đến của liền gặp phải đệ tử Vạn Pháp Đạo.

"Huynh đệ, Thanh U Đỉnh đi thế nào?"

Đệ tử Vạn Pháp Đạo vừa thấy là Miêu Tòng Thù nhất thời kích động không thôi: "Tiểu sư nương tổ."

Câu tiểu sư nương tổ này thật khí phách, đến mức làm Miêu Tòng Thù giật mình.

"Ngươi gọi ta Miêu đạo hữu được rồi."

Đệ tử Vạn Pháp Đạo liên quyết: "Luân lý cương thường, không nên làm trái. Tiểu sư nương tổ, ngài sao lại phải đến Thanh U Đỉnh? Thanh U Đỉnh chính là ngọn núi cao nhất Thái HUyền Tông, cũng là nơi mở tiệc tiếp khách, tông môn đại điển cùng Giới luật đường quy đều thi hành nơi đây. Nếu không có chuyện lớn, thì sẽ không mở Thanh U Đỉnh."

Hắn còn chưa  nói nếu Thanh U Đỉnh tiếp khách là người ngoài, nguyên nhân chủ yếu chính là kẻ đó ở bên ngoài gây thù chuốc oán với Thái Huyền Tông, vì vậy đều mời mọi người đến cùng xét xử, có oán báo oán.

Nghĩ vậy, đệ tử Vạn Pháp Đạo thấy không xong rồi.

Suy cho cùng là đạo lữ Tiểu sư thúc tổ bọn họ chính miệng thừa nhận, chính là người Vạn Pháp Đạo bọn họ. Người của Vạn Pháp Đạo bọn họ bị khi dễ, tương đương như việc làm nhục mặt mũi của tất cả bọn họ.

Như vậy tuyệt đối không được! Chuyện này vô cùng mất mặt, là sao có thể để yên cho Thái Huyền Tông kiêu căng phách lối? 

Vì vậy đệ tử Vạn Pháp Đạo nói: "Tiểu sư nương chờ một chút. Ta đi tìm người cứu trợ."

Miêu Tòng Thù: "?" Muốn đánh nhau sao?

Đệ tử Vạn Pháp Đạo bóp vỡ phù truyền tin gửi đến một loạt các đệ tử Vạn Pháp Đạo tham gia tiệc rượu, không lâu lắm, liền thấy lưu quang xuất hiện, ngay lập tức mười mấy tên đệ tử Vạn Pháp Đạo  xuất hiện trước mặt Miêu Tòng Thù.

Trong đó còn có cả Vũ Yếu Ly.

Bọn họ hướng Miêu Tòng Thù kêu: "Tiểu sư nương tổ / Tiểu sư nương." Trừ  Vũ Yếu Ly ra.

Miêu Tòng Thù: "..." Ta nói không phải chứ, sao năng lực tiếp nhận của đệ tử Vạn Pháp Đạo các ngươi nhanh quá vậy? Sao không phản đối một chút xíu nào vậy? 

Y bị bao bọc đi đến sơn môn, đệ tử ngoại môn coi cửa cầm lá bùa rồi thi triển trận pháp, chớp mắt một cái liền đến Thanh U Đỉnh.

Người coi cửa Thanh U Đỉnh nghe được mục đích đến, vội vàng hỏi Giới Đường Luật trưởng lão.

Giới Đường Luật trưởng lão: "Là khách, cho vào đi."

Người coi cửa: "..." Mười mấy đệ Tử Vạn Pháp Đạo trước mắt mang khí thế hùng hùng hổ hổ, nhìn không giống khách lắm ngược lại muốn đến đánh nhau đúng hơn.

Cuối cùng người trông cửa vẫn cho vào.

Phù Vân thành xuất hiện một nhóm người lạ, mặc áo bào trắng có họa tiết mây bạc, tay cầm đàn hạc dài, bước đi không nhiễm bụi trần, bọn họ yên lặng chậm rãi, bước đi ôn tồn từ tốn tĩnh lặng như nước.

Đứng đầu đám người là một nam nhân vô cùng anh tuấn, gương mặt cùng dáng vẻ có thể nói là đào hoa phong nhã, ngay cả mắt hoa đào cũng đa tình. Nhưng nếu nhìn kĩ một chút sẽ phát hiện giữa hai chân mày nam nhân nọ ẩn chứa từ bi, trong mắt ôn hoà yên lặng, tựa như trong lòng có tấm lòng từ bi vô hạn vậy.

Tu sĩ trong tửu lầu có kiến thức rộng rãi thấy vậy, liền kinh ngạc nói: "Đây là người của Bồng Lai Tông?"

Bồng Lai Tông nằm ở bồng lai tiên sơn phía Đông hải, là tông môn thần bí và lánh đời chỉ sau Côn Lôn. Trăm năm qua đều rất khó bắt gặp được một đệ tử của Bồng Lai Tông, vì thế lần này xuất hiện tới mấy chục đệ tử Bồng Lai Tông khiến đám tu sĩ kinh ngạc không thôi.

"Vị đi đầu kia, chắc là Thái trưởng lão Bồng Lai Tông, hình như là Dao Sơn cư sĩ nghe nói có huyết mạch tiên nhân - Tiết Thính Triều.

--------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói.

Miêu Tiểu Thù: Không giải quyết được người cũ thì người đương nhiệm không phải đối tượng tốt cho lắm.

Miêu Miêu giá trị vũ lực bây giờ không cao, nhưng hắn linh khí có nhiều lắm. nhiều vô cùng.

20231208


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net