Chương 6: Ta nghĩ hắn nghèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mây vô tri

Chính điện nguy nga lộng lẫy trong mây, lấy Thanh U đỉnh là trụ cột.

Thanh U đỉnh tựa như mảnh đao cô độc đứng một mình, càng đi lên càng dốc càng hẹp, như măng mọc sau mưa.

Mà trên đầu cây măng, chính là Thanh U điện.

Ngoài cửa chính Thanh U điện, đệ tử Vạn Pháp Đạo vây quanh Miêu Tòng Thù, đoàn người hùng hùng hổ hổ bước qua ngưỡng cửa, vừa vặn cùng Thái Huyền tông tông chủ, Câu Lật trưởng lão, đệ tử nội môn Thái Huyền tông có Cảnh Vãn Thu đối mặt.

Chúng đệ tử Vạn Pháp Đạo lùi phía sau hai bước, Vũ Yếu Ly đứng phía sau bên phải Miêu Tòng Thù cách y một bước, thấp giọng nói: "Hai vị đằng trước là Thái  Huyền Tông tông chủ cùng Câu Lật trưởng lão, còn lại đều là đệ tử nội môn, đứng đầu là Cảnh Vãn Thu. Cảnh Vãn Thu bề ngoài thì đẹp nhưng tính tình rất nóng nảy, trong tu chân giới nổi danh là thùng thuốc nổ." Dừng một chút, rồi hắn bổ sung thêm một câu: "Miêu huynh, huynh đây là lành ít dữ nhiều rồi."

Miêu Tòng Thù: "Ta tin rằng giữa người với người đều có thể cùng bình tĩnh ngồi xuống uống trà nói chuyện phải trái."

Vũ Yếu Ly: "Lạc quan là tốt, nhưng cũng đừng nghĩ ta sẽ gọi huynh là tiểu sư nương."

Miêu Tòng Thù: "..." Giữa hai chuyện này có gì liên quan sao?

"Ngươi chính là cha nuôi của con ta ở nhân giới?" Thái Huyền Tông tông chủ lúc nói chuyện cố ý đem kiếm khí hoà cùng âm thanh, khiến cho từng câu từng chữ như mang trường kiếm đam thẳng vào Miêu Tòng Thù.

"Trả lời!"

Kiếm ý khốc liệt xé toạc không khí khuấy động cơn gió mạnh tạo thành những lưỡi kiếm sắc bén, mang theo âm thanh xé gió dồn dập lao tới. Vì là kiếm ý của đại năng Độ kiếp kỳ, nến nhóm người Vũ Yếu Ly cũng không kịp phản ứng.

"---------!"

Kiếm ý đã tới trước mặt, Miêu Tòng Thù muốn tránh cũng không tránh được.

Y đã nghĩ đến rất nhiều kiểu chết khác, trước kia thì là 'Cua được người yêu quá hung dữ rồi chết' chính là kiểu chết có xác suất cao nhất, còn bây giời thì 'Cua được người yêu qua hung bạo rồi bị đụ chết.' 

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, y không có bị người yêu hiện tại hung hãn đạo tàn bụ chết ngay trên giường, mà ngược lại còn bị cha người cũ giết chết.

Đúng là nhân sinh vô thường...

Cái rắm!

"Ngũ hành đạo ngọc!"

Trong nháy mắt, Miêu Tòng Thù nhớ tới lúc y rời khỏi Côn Lôn, người yêu hiện tại đang đè trên người y rồi đột nhiên dừng lại, không biết từ đâu lấy ra một khối phá thạch đầu nói là linh khí phòng ngự.

Lúc ấy y còn không tin, nhưng mà ... Đệch!

Có nam nhân nào đang thoải mái tự nhiên dừng lại muốn lên không được mà xuống thì cũng chẳng xong không? 

Trừ khi chính là thận không được!

Nói tóm lại, Miêu Tòng Thù y chính là một nam nhân khỏe mạnh.

Cho nên lú đó y nhìn cũng không thèm nhìn liềm đem khối phá ngọc kia cất đi sau đó còn vô cùng lo lắng kéo đương nhiệm tiếp tục công việc cày quốc.

Hơn nữa còn vì những linh khí phòng ngự khác trong giới tử đã để lung tung lộn xộn rồi, trong lúc khẩn cấp cũng chưa chắc đã nhớ nổi.

Bây giờ y chỉ có thể gọi tên miếng ngọc này.

Nhưng mà trong nháy mắt, miếng ngọc tưởng như vô hình đeo trên cổ Miêu Tòng Thù kia như đột nhiên sống dậy, thạch thể màu đen sáng lên những đường vân lộng lẫy, lẫy ngũ hành làm âm dương.

"Roẹt!" Đem Âm Dương Ngũ Hành đẩy ra ngoài, cũng bảo vệ Miêu Tòng Thù chặt chẽ kín đáo, không chỉ ngăn cản kiếm ý của tông chủ Thái Huyền Tông, thậm chí còn công kích ngược lại rất mãnh liệt.

Tông chủ Thái Huyền Tông lúc đầu không để ý, chủ hừ một tiếng liền tiện ta tiếp nhân đòn công kích kia, không ngờ một chưởng kia lại khiến tổn thương bàn tay cùng gân mạch. Trong lòng hắn kinh ngạc không thôi, nhanh chóng dừng mười phần công lực chặn tất cả đòn công kích, đong thời đam vào kinh mạch hoá giải đạo pháp.

Động đến đạo pháp chí cực huyền diệu kia, tông chủ Thái Huyền Tông còn kinh ngạc hơn.

Cái này ...!

không phải là vật phàm trần.

Cảnh Vãn Thu cả kinh: "Sư Phụ!"

Tông chủ Thái Huyền Tông xua tay: "Ta không sao."

Tông chủ đầy ngạc nhiên cùng nghi ngờ nhìn Miêu Tòng Thù, nghi ngờ y rốt cuộc có phải tán tu vô danh hay không.

Hắn giờ đây đã là đại năng Độ kiếp kì, còn là một kiếm tu, linh khí thượng phẩm bình thường căn bản không thể làm hắn bị thương.

Trừ phi đó không phải là linh khí bình thường, mà là thần khí do thần linh chế tạo ra.

Hơn nữa thần khí kia hình như còn ẩn chưa đạp pháp xuất phát từ Côn Lôn.

Tông chủ Thái Huyền Tông chắp tay bái kiến, hỏi: "Thái Huyền Tông tông chủ, cũng là cha Từ Phụ Tuyết. Hành động vừa rồi chỉ là nhất thời không có ác ý, dám hỏi các hạ là?"

"Cha nuôi Từ Phụ Tuyết."

Miêu Tòng Thù trong lòng rất ngạc nhiên tên đương nhiệm không có lừa y, ngọc ngũ hành này thực sự là một vũ khí phòng thủ cấp thần.

Hình như đã nói, lời nói của nam nhân trên giường hoá ra cũng có thể tin!

Tên người yêu hiện tại quả nhiên khác xa người khác.

Ngọc Ngũ Hành đương nhiên nhận ra được kiếm ý hưng tàn kia cũng chỉ để dò xét, cũng không có ý tổn thương Miêu Tòng Thù, vì thế âm dương ngũ hành thu về bên trong miếng ngọc không còn tấn công nữa.

Tông chủ Thái Huyền Tông: "Dám hỏi các hạ là từ đâu ra?"

Miêu Tòng Thù: "Chỉ là một tán tu không môn không phái mà thôi."

Nghe vậy, tất cả mọi người bên trong chính điện đều đồng loạt nhìn về phía y, rất rõ ràng chẳng ai tin.

Nếu thật sự chỉ là một tán tu, y lấy đâu ra linh khí ngang ngược như vậy?

Huống hồ y hình như không chỉ có một món linh khí.

Vũ Yếu Ly nhớ tới thuyền bạch ngọc, Cảnh Vãn Thu nhớ tới hồ sáng nói chuyện cùng Miêu Tòng Thù, đối phương lúc ấy hình như còn mang theo một món linh khí phòng ngự thượng phẩm.

Cảnh Vãn Thu: "Một tán tu làm sao có thể có nhiều linh khí thượng phẩm như vậy?"

Miêu Tòng Thù: "Đều là quà của người khác..." Y suy nghĩ một chút, quả thực không nhớ ra được rốt cuộc cái nào là do người cũ đưa, không chắc chắc bổ sung: "Hẳn là vậy."

Ít nhất thì đồ người mới đưa, y đều nhớ.

Dù sao bọn họ ở chung chưa tới nửa năm.

Cảnh Vãn Thu vừa nghe liền hiểu lầm, hắn cảm thấy tên Miêu Tòng Thù này quả đúng là lòng tham không đáy, hơn nữa còn hoang - dâm- vô- sỉ.

Một bên lấy danh phận cha nuôi Từ sư đệ dây dưa không minh bạch rõ ràng, thái độ mập mờ. Còn vừa nghe nói y hình như cũng cùng Động Đình Chân Quân dính líu, còn không biết những 'lễ vật' này đến từ đâu.

Y dây dưa cùng Từ sư đệ, hình như cũng dùng tiền bạc cùng linh khí để đoạn tuyệt quan hệ cha con.

Đột nhiên cảm thấy, người này thật quá quắt.

Cảnh Vãn Thu lửa giận sôi trào, hai má đỏ bừng đôi mắt đào như hoa đào đen nhánh, thực ra còn thanh tú xinh đẹp hơn cả nữ tu.

Hắn lạnh nhạt: "Vô sỉ!"

Miêu Tòng Thù: "Nhận lễ vật là vô sỉ sao?" Y thấy Cảnh Vãn Thu mặt đỏ bừng liền ngay lập tức hiểu ra: "Nghĩ đến người khác đưa lễ vật cho Vân cẩm tiên tử đều có mưu đồ ...?"

Nếu không thì sao lại cảm thấy nhận đồ rất vô sỉ?

Rõ ràng nhận quà chính là cảm giác vui sướng nhất! 

Cảnh Vãn Thu tức giận: "Ngươi nói linh tinh gì đấy!? Không cho phép ngươi nói Vân Cẩm tiên tử như vậy! Có tin ta cắt lưỡi ngươi xuống không?"

Miêu Tòng Thù: "..."

Có lời đồn rằng cha ruột Cảnh Vãn Thu chính là trưởng lão của Hợp Hoan Tông, mà Hợp Hoan Tông cũng nửa chính nửa tà, nếu không phải lúc chính tà đại chiến may mắn chọn kịp phe thiếu chút nữa đã sáp nhập vào ma tu.

Tất nhiên, Hợp Hoan Tông hành động có phần tàn nhẫn giống như ma tu.

Giờ nhìn lại, đúng là Cảnh Vãn Thu di truyền tính tàn nhẫn này.

Cảnh Vãn Thu: "Ngươi câm à? Ta hỏi sao không trả lời?"

Miêu Tong Thù chậm rãi nói: ''Ta nói chuyện thì ngươi cắt lưỡi ta, ta không nói thì ngươi lại mắng ta. Thế rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

Cảnh Vãn Thu khó chịu, suy nghĩ một hồi rồi cũng phát hiện Miêu Tòng Thù nói linh tinh.

Nếu hắn dễ nói chuyện, cũng không đến nỗi dọa rút lưỡi y.

"Được rồi." Tông chủ Thái Huyền Tông mở miệng, ngăn Cảnh Vãn Thu tiếp tục nói: "Miêu đạo hữu, dù thế nào thì, ngươi quả thực có nuôi dưỡng Phụ Tuyết con ta.  Ta rất cảm kích, cũng  hy vọng có thể dốc sức báo đáp ngươi. Ngươi có yêu cầu gì cứ nói thẳng, dù ta có rơi vào nước sôi lửa bỏng."

Hắn chỉ nói "ta" chứ không nhắc đến một chữ Thái Huyền Tông nào. Nhận được lời cam kết của một đại lão Độ kiếp kì cũng là một cơ hội khó gặp.

Thật đáng tiếc khi gặp Miêu Tòng Thù, một con cá mặn không có tham vọng trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương.

Đệ tử Vạn Pháp Đạo không biết ân oán giữa Miêu Tòng Thù cùng Từ Phụ Tuyết, nhưng Vũ Yếu Ly lại biết.

Hắn nghe mà lửa giận trong lòng bốc cao ba thước, vén tay áo định lên giúp huynh đệ tốt nói lí lẽ, còn chưa mở miệng đã bị Miêu Tòng Thù ngăn lại.

Miêu Tòng Thù cười cười nói: "Để ta tự xử lí."

Hành động này của Thái Huyền Tông rõ ràng không tốt đẹp gì.

Dù gì Miêu Tòng Thù cũng nuôi lớn Từ Phụ Tuyết trên danh nghĩa, nhưng hành động phủi sạch quan hệ của Từ Phụ Tuyết chính là bất hiếu, việc Thái Huyền Tông qua cầu rút ván chính là bất nghĩa.

Mà bọn họ lại đối đãi với Ôn Cẩm Trình tận tình tận nghĩa.

Miêu Tòng Thù suy đoán, hẳn là Từ Phụ Tuyết đã nói gì ảnh hưởng đến thái độ của Thái Huyền Tông, đến mức từ trên xuống dưới Thái Huyền Tông đều hận thà không có đoạn ân nghĩa kia của y và Từ Phụ Tuyết.

Để cho y và Từ Phụ Tuyết ân oán rõ ràng.

Từ Phụ Tuyết xử lý luôn sạch sẽ gọn gàng, đối xử với kẻ thù trước kia cùng là thủ đoạn tàn khốc, một kích là trúng, ngày hôm nay lại sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn vô tình lên người y.

Miêu Tòng Thù sờ mũi suy nghĩ một chút, nếu đã như vậy thì y sẽ không khách khí nữa.

Vì thế y bày ra một "Danh sách báo đáp" đã sớm nghĩ xong. Đại khái dài khoảng hai trượng, chi chít nhằng nhịt toàn những chữ bé tí.

Đồ liệt kê trong danh sách cũng không phải hiếm gì, chẳng qua là cầm ra từ Thái Huyền Tông, danh tiếng cũng không bị tổn hại.

Cơ bản Miêu Tòng Thù chỉ cần linh khí, thảo dược và ngân lượng, y cũng không cần kiếm pháp nội môn hay tâm pháp nội môn gì gì của Thái Huyền Tông, cũng chẳng yêu cầu trở thành đệ tử nội môn hay khách quý của trưởng lão gì đó.

Nói tóm lại, chính là Thái Huyền tông trả nổi, y cũng hung hăng gặm được miếng thịt béo bở.

Miêu Tòng Thù giơ tay lên: "Chỉ nhỏ vậy thôi."

Đám người Thái Huyền Tông: Con mẹ ngươi!

Đám đệ tử Vạn Pháp Đạo: Không hổ là tiểu sư nương / tiểu sư nương tổ!

Vũ Yếu Ly: Giàu rồi!!

Câu Lật trưởng lão nhỏ giọng thêm dầu vào lửa: "Hơi nhiều nha, sư huynh."

Tông chủ Thái Huyền Tông tức nổ phổi, nhưng dù thế nào hắn cũng phải giúp con trai chặt đứt nhân quả không cần thiết này, bên ngoài không thể làm gì khác hơn coi như không có gì: "Theo ta tới tư khố."

Câu Lật trưởng lão: "Sư huynh thật hào phóng!."

Miêu Tòng Thù liền tìm một chỗ gần rồi ngồi xuống, chờ đám người chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.

Chúng đệ tử Vạn Pháp Đạo vây quanh y bê trà rót nước đưa hoa quả đến miệng không dứt, hệt như những ngôi sao vậy quanh mặt trăng.

.

Tàng Thư Các.

Từ Phụ Tuyết cùng Ôn Cẩm Trình đang nhìn thuỷ kính, hình ảnh trong thuỷ kính chính là đại điện Thanh U Đỉnh.

Đá truyền âm bên cạnh đem cuộc đối thoại của mọi người trong điện từ đầu đến cuối truyền ra, trong Tàng Thư Các yên tĩnh, âm thành càng trở nên vang vọng.

Ôn Cẩm Trình khoé miệng cười, cụp mắt che đi tia hưng phấn, hắn nói: "A Tuyết, xem ra tình cảm của Miêu Tòng Thù đối với huynh cũng chỉ như thế. Hắn đẽ dàng buông tha huynh, lựa chọn một đống tục vật. Hắn nói thích, thâm tình trong mắt hắn... Đều là giả."

Thì ra đều là giả dối.

Có lẽ... Có lẽ Miêu Tòng Thù căn bạn chưa bao giờ yêu Từ Phụ Tuyết!

Từ Phụ Tuyết mặt không cảm xúc, hắn nhẹ giọng nói: "Không, điều này càng chứng tỏ y càng yêu ta."

Nghe vậy, Ôn Cẩm Trình khoé miệng cứng đờ, trở mặt liền biến thành biểu tình ngây thơ ôn hoà tò mò nghi hoặc: "Nhưng hắn tự nguyện chọn lựa linh khí cùng tiền tài cũng không ở lại Thái Huyền Tông cùng huynh nha."

Từ Phụ Tuyết: "Bởi vì ta hy vọng hắn không ở lại Thái Huyền Tông, ta không muốn người khác biết chúng ta có qua lại. Đây là yêu cầu của ta, làm rất dứt khoát, để ta sau này không cần lo lắng." Hắn liếc nhìn Ôn Cẩm Trình bình tĩnh nói: "Hắn sẽ không cản trở việc ngươi đổi linh căn, yên tâm đi."

Ôn Cẩm Trình ậm ừ một tiếng, trở về ánh mắt ôn nhu cảm kích, tay sau lưng nắm chặt thành quyền, ghen tỵ đến mức móng tay làm chảy máu lòng bàn tay.

Từ Phụ Tuyết đóng thuỷ kính lại, nhẹ nhàng nói với hắn: "Ta đưa ngươi về uống thuốc."

Ôn Cẩm Trình: "A Tuyết, cảm ơn huynh."

Từ Phụ Tuyết ôm hắn rời khỏi Tàng Thư Các: "Giữa ta và ngươi không cần nói cảm ơn. Đi thôi, đến lúc đó ngươi có thể tự mình tu luyện. Sinh, lão, bệnh, tử của phàm nhân, ngươi sẽ không phải trải qua."

Bọn họ đi về phía trước, bóng lưng tương xứng, cái bóng trên mặt đất ngày càng dài, rồi cuối cùng mỗi người một ngả.

Cảnh Vãn Thu cầm một túi đồ, biểu tình không tốt nói: "Đò toàn bộ đều ở đây, cầm nhanh rồi cút đi."

Miêu Tòng Thù nhận túi đựng đồ nói: "Tiệc rượu kết thúc, ta liền cút luôn." Nói xong y cùng đám đệ tử Vạn Pháp Đạo rời khỏi.

Cảnh Vãn Thu gọi y lại: "Chờ một chút------ ngươi nhất định phải thề độc. Bắt đầu từ bây giờ, ngươi sẽ không cùng Từ sư đệ liên quan đến nhau nữa, trước vì duyên đã đoạn, sau là vì không có kết quả, gặp mặt như không quen biết, hữu duyên vô phận."

Miêu Tòng Thù nhanh chóng thề, cười một cái rồi xách một túi lớn lễ vật chia tay chạy biến.

Đoàn người ở quảng trường hăm hở vậy quanh Miêu Tòng Thù đi ra từ Thanh U ĐỈnh, vừa mới bước xuống nấc đầu tiên của một trăm bậc thang liền nghe thấy tiếng trống rầm rộ như sấm rền, vang khắp toàn bộ Thanh U Đỉnh, như sóng nước dần dần lan rộng, tiếng trống xa xăm biến hoá khôn lường mãi chưa tan.

Vũ Yếu Ly nói: "Ba lần trống Vô Ưu vang lên, chính là Bồng Lai tiên môn"

Vừa dứt lời, tiếng trống từ hư không ngày càng gần.

Ngẩng đầu nhìn lên, thấy mười mấy người áo trắng trong đám mây ôm đàn hoá thành lưu quang rơi xuống quảng trường của Thanh U Đỉnh, áo ngoài lụa mỏng như lưu vân nâng lên, quanh thân hình như còn có sương mù vây quanh.

Cùng với âm thanh kéo dài như tiếng đàn, mọi người thấy rõ dung mạo xinh đẹp và khí chất thanh tao của mười mấy người áo trắng này,không hẹn mà cùng nghĩ trong đầu 'không hổ là Bông Lai tiên môn', chỉ xuất hiện thôi mà cũng mang tiên khí.

Bồng Lai tiên môn huyết mạng đều là tiên nhân, ở tiên sơn lánh đời, phong cách thần bí lúc ẩn lúc hiện, chỉ đứng sau Côn Lôn, vì thế chúng đệ tử Vạn Pháp Đạo thấy đệ tử Bồng Lai đều kích động.

Vũ Yếu Ly nhỏ giọng nói: "Thái Huyền Tông mặt mũi thật lớn, nga cả Bồng Lai tiên môn trăm năm không xuất thế cũng cho đệ tử đến."

Đệ tử Vạn Pháp Đạo rối rít nhỏ giọng phụ hoạ: "Ta nhớ Bồng Lai tiên môn đã trăm năm không gặp người rồi nha." "Tu chân giới cùng Ma Vực đại chiến lần trước, Bồng Lai tiên môn phái ra Dao  Sơn cư sĩ." "Phong Thái năm đó của Dao Sơn cư sĩ, ta đến nay còn nhớ rõ, có thể nói là thiên hạ vô song."

...

"Mà nói, Bồng Lai tiên môn phái nhiều người như thế, có thật là chỉ vì một bữa tiệc rượu?"

Có người vô ý nói ra thắc mắc, những người khác đều im lặng.

Lâu sau, Vũ Yếu Ly nói: "Bất kể nguyên nhân là gì, thời điểm chúng ta nên biết, thì sẽ biết." Sau đó hắn nói sang chuyện khác: "Vị đứng đầu kia chẳng lẽ là Dao Sơn cư sĩ?"

Trong đám đông có người đã nhìn thấy Dao Sơn cư sĩ của Bồng Lai Tiên Môn từ xa, thực sự là tư thái vượt trội, làm người đã thấy đúng là suốt đời khó quên.

Hắn lúc này trả lời chắc nịch: "Đúng là Dao Sơn cư sĩ."

Bồng Lai tiên môn nghe được đám người Vạn Pháp Đạo bàn tán, bọn họ tâm tính lạnh lùng,  ở tu chân giới rất được săn đón, đã sớm quen với việc bị bàn tán, chỉ trỏ.

Cho nên thờ ơ, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho, đi thẳng đến Thanh U điện.

Vũ Yếu Ly: "Chúng ta trở về ngoại môn." Hắn nhìn về phía Miêu Tòng Thù, chợt thấy hảo huynh đệ đang rụt bả vai, đầu nhìn chằm chằm bàn chân như đà điểu đẻ trứng. Không hỏi tò mò hỏi: Miêu huynh, trên mặt đất có gì đáng nhìn sao?"

Chuyện là, y thực sự biết đám tu sĩ áo trắng tung bay kia.

Một người cũng không sót, biết toàn bộ.

Nhất là người đi đầu kia, bọn họ còn từng có một đoạn tình cảm.

Hẳn là ba trăm năm trước, Miêu Tòng Thù ở Đông hải gặp phải bão lớn, cả người cả thuyền đều bị cuốn vào trong bão, chờ khi tỉnh lại đã đến Bồng Lai tiên sơn rồi.

Sau đó y cùng Tiết Thính Triều yêu đương, sau đó được mang về Bồng Lai tiên môn, đã từng sống chung cùng nhau.

Tiết Thính Triều là người nhẹ nhàng như nước, có lòng từ bi rộng lớn của thần tiên, là một chính nhân quân tử.

Đối xử với y rất tốt, mà đối với những người khác cũng như thế.

Bồng Lai tiên môn từ trên xuống dưới mọi người đều không thích Miêu Tòng Thù, bởi vì ylà người phàm trần tục khí quá nặng, lại độc chiếm một mình Tiết Thính Triều, làm hắn động lòng, bọn họ sợ y liên luỵ đến thành công của Tiết Thính Triều.

Miêu Tòng Thù bị toàn bộ Bồng Lai tiên môn bài xích, cô lập, Tiết Thính Triều không có phát hiện, hoặc cũng có thể phát hiện nhưng vẫn tin tưởng tính cách băng thanh ngọc khiết của tông môn mình.

Dù sao Miêu Tòng Thù cũng đã phát hiện manh mối không đúng lắm, phát hiện nếu thực sự còn chờ nữa thì sẽ bị hại chết, y liền thu dọn đồ đạc nhanh chóng bỏ chạy.

Chạy đại khái được nửa năm, không nghe thấy Tiếu Thính Triều tim y liền thở phào.

Cả người khoan khoái, vui sướng chạy về phía tình yêu tiếp theo.

Nhưng lại không trực tiếp nói chia tay, đã gặp người khác, giữa đó còn có qua lại với hai ba người, Miêu Tòng Thù ít nhiều cũng có chút chột dạ.

Miêu Tòng Thù vén mái tóc trước mặt, bước chân không chạm đất: "Đi thôi, ta không chờ nổi nữa về ăn cơm còn kiểm kê tài sản nữa."

Đệ tử Vạn Pháp Đạo nhanh chóng đuổi theo, đoàn người rất nhanh đã đi hết trăm bậc thang dùng trận pháp rời đi, khởi động trận pháp, ánh sáng loé lên rồi đám người biến mất.

Bọn họ không có quy cách như người của Bồng Lai tiên môn, không thể bay trên Thanh U đỉnh, đến hay đi cũng chỉ có thể dùng trận pháp.

Hành lang trước điện Thanh U.

Tiết Thính Triều đột nhiên dừng lại, như có cảm giác liền quay đầu nhìn, chỉ thấy được trong trận pháp rời đi, trong đám đệ tử Vạn Pháp Đạo chợt lấp ló quần áo màu xanh.

"Tiên sinh, có vấn đề gì sao?" Thủ đồ Bồng Lai tiên môn đầy sùng bái cung kính hỏi. 

Tiết Thính Triều thu hồi ánh mắt "Không." Đáp một câu, tựa như tiếng đàn tranh, êm dịu xa xa, đẹp đẽ êm tai.

Bồng Lai tiên môn theo Tiết Thính Triều đi đầu tiến vào điện Thanh U, Thái Huyền Tông Tông chủ thấy hắn liền chào đón, đồng thời ra hiệu cho Cảnh Vãn Thu và một đám đệ tử đi ra.

Trong điện chỉ còn Thái Huyền Tông tông chủ, Câu Lật trưởng lão cùng với Tiết Thính Triều, những người còn lại tất cả đều lui ra ngoài điện.

Một vòng sáng che kín âm thanh hiện lên, Cảnh Vãn Thu đan rướn cổ lên nhìn cũng không đoán được bọn họ rốt cuộc đang bàn luận chuyện gì.

Tại sân Hội đỉnh.

Đệ tử Vạn Pháp đạo mỗi người đều tản đi, trong phòng chỉ còn lại Miêu Tòng Thù và Vũ Yếu Ly.

Vũ Yếu Ly như có điều suy nghĩ: "Huynh có biết Dao Sơn cư sĩ không?"

Miêu Tòng Thù đáng chia 'lẽ vật chia tay' trong túi đựng, trong miệng lẩm bẩm 'ta một nửa, hắn một nửa' đem linh khí, dược liệu, tiền bạc trong đó chia hai nửa.

Xem bộ dáng là muốn cùng ai đó chia sẻ.

Nghe vậy Miêu Tòng Thù chỉ nói: "Coi như quen biết."

Vũ Yếu Ly nheo mắt lại: "Sẽ không phải là người yêu cũ đâu ha?"

"Không phải." Không chia tay sao có thể coi là người cũ chứ?

Vũ Yếu Ly tin "Cuối cùng cũng không quá mức." Quay lại hỏi: "Đây không phải là tiền Thái Huyền Tông cho huynh để giữ miệng đấy chứ, định chia cho ai một nửa thế?"

Miêu Tòng Thù dừng lại, trả lời một cách

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net