chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hi, chào các bạn chúng ta tiếp tục câu chuyện
         
            -------------------------------------

2 người đang nói chuyện, đột nhiên Miwa xông vào, nói cho 2 người biết Kageyama đã bị gì. Nghe đến thế, 2 người bọn họ hốt hoảng chạy tới chỗ của Kageyama và họ bắt gặp cảnh tượng mà nó khiến cho 2 người không thể nào bình tĩnh được, đó chính là....... Kageyama đang nằm bất động trên sàn

" ôi trời ơi!!!!! Tobio con bị làm sao thế này!!!!! " - Yukiko

" chúng ta mau đưa thằng bé đến nhà của bố, bố sẽ biết làm thế nào!!!! " - Ringo

" được!!! Con cố lên, chúng ta sẽ đến nhà ông, ông sẽ giúp được con!!! " - Yukiko

Hiện tại thì cả gia đình nhà Kageyama đang rất lo lắng cho cậu cháu trai bé bỏng của mình, mọi người trog gia tộc đều rất yêu thương Kageyama, bởi vì cậu rất dễ thương, đã vậy còn rất lễ phép, ai cũng mong có 1 đứa con/ người cháu như vậy nên tất nhiên ai cũng thương cậu rồi. Bây giờ cậu mà bị gì thì họ sẽ rất đau khổ.

Ai lo thì lo chứ người đang sợ nhất đó chính là ba mẹ và cô chị của cậu. Họ cưng cậu như trứng, hứng như hoa, cáu gì cũng chiều cậu hết, nhưng không vì vậy mà cậu sinh tật hư hỏng. Nhưng vì cái lời nguyền chê tả tiệt này đã khiến cho đứa con trai/ đứa em của mình thành ra nông nỗi này.

_ Cạch _

" thằng bé sao rồi bố??!!! " - Ringo

" thằng bé có sao không????!!!! " - Yukiko

" các con cứ bình tĩnh, thằng bé không sao, chỉ là do lời nguyền đang dần thức tỉnh nên mới khiến thằng bé ngất xỉu " - ông Tatsuo

" lời nguyền đang thức tỉnh? là sao vậy bố? " - Ringo

" con tưởng tới 18 tuổi thì lời nguyền đó mới thức tỉnh chứ??!! " - Ringo

" cái này có thể coi là trường hợp đặc biệt nhất từ trước tới giờ mà ta từng thấy, thằng bé có 1 cái gì đấy rất đặc biệt, đa số những người bị dính lời nguyền này đều phải 18 tuổi thì lời nguyền mới bộc phát, còn thằng bé chỉ mới 5 tuổi, mà lời nguyền đã mạnh đến như vậy rồi, thằng bé đúng là 1 thiên tài!!! " - ông Tatsuo nói

" vậy còn bao lâu nữa lời nguyên sẽ hoàn toàn được bộc phát vậy bố, nó có hại gì đến thằng bé không ạ??!! " - Yukiko

" ta nghĩ chắc tầm cỡ 3 năm nữa thì lời nguyền đó sẽ được giải phóng hoàn toàn, tới lúc đó, các con hãy đưa thằng bé đến chỗ ta, ta sẽ giúp thằng bé kiểm soát lời nguyền đó, nhưng từ giờ, các con cứ quan sát thằng bé cẩn thận, đừng để thằng bé hoảng sợ, nếu hoảng sợ, lời nguyền càng tăng thời gian bộc phát, và có thể sẽ thu hút rất nhiều vông hồn xung quanh, tới lúc đó rất nguy hiểm đối với thằng bé " - ông Tatsuo

" tụi con biết rồi, tụi con vào thăm thằng bé đây " - Yukiko

" em vào thăm thằng bé đi, anh đi lấy thức ắn cho thằng bé, nó chưa có ăn gì từ lúc ngất tới giờ rồi " - Ringo

" được, anh đi đi " - Yukiko

_ Cạch _

" Tobio à!! Mẹ vào thăm con nè~ " - Yukiko

" có cả chị nữa nè :3 " - Miwa

" ah... Mẹ và Nee-chan!!! " - Kageyama

" Tobio-chan à!! Em có sợ không? Nếu có cứ nói cho chị biết nha, chị sẽ vảo vệ em " - Miwa hừng hực khí thế nói với Kageyama

Cho dù có phải trải qua bao nhiêu gian khổ đi nữa thì cô vẫn sẽ bảo vệ đứa em trai bé nhỏ này của mình.

" ưm... Em không sợ, chỉ là hơi lo khi lúc nào cũng nhìn thấy mấy cái màu đen đen đó thôi " - cậu cười cười nhìn cô chị đang hừng hực khí thế với nhóm lửa sau lưng.

" ôi con tôi!!! " - Yukiko. Bà nhìn thấy đứa con của mình thì không khỏi đau lòng, bà muốn con mình được vui chơi như những đứa trẻ, được kết bạn, không phải để thằng bé buồn, vậy mà thằng bé lại dính phải cái lời nguyền quái quỷ này, nó khiến cậu lúc nào cũng trong tâm trạng lo sợ, chỉ luôn đứng 1 góc trong sân trường, không dám kết bạn, chỉ biết lủi thủi chơi 1 mình. Nhìn bóng lưng bé nhỏ ấy mà bà không thể kiềm được nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net