Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi dọn dẹp xong Junghwa ngồi xuống bên cạnh cậu, lấy tay nghịch ngợm mái tóc của cậu, tuy biết cô nghịch nhưng cậu vẫn để yên
- Em thấy Hani nhuộm rất nhiều màu tóc, không phải rất hại sao? Lần đầu em thấy có người dám nhuộm màu này, màu tím pastel này rất ít người có thể nhuộm được. Chắc Hani là trong số đó.
- Thật ra thì với tôi, màu tóc nó như là một thứ để tôi có thể rãi bày cảm xúc của mình vậy. Màu đỏ là để tôi thúc đẩy bản thân mình cố gắng để làm được điều mình muốn là có thể đỗ vào SOPA. Còn màu nâu đậm là để biểu trưng cho quãng thời gian tôi buồn và bức bách. Còn màu tím pastel này là do một lần tôi đi cắt tóc, màu này như e nói là rất ít người nhuộm được. Đúng là như vậy, nó rất giống tôi. Tôi khó có thể hoà nhập được với người khác trừ khi họ hiểu được tôi - Cậu nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô rồi nhẹ nhàng hôn nó, Junghwa cảm nhận được khi môi của Hani chạm vào. Nó rất ấm và mềm mại.

"Ting"

Chợt điện thoại của Hani loé sáng thông báo tin nhắn được gửi đến, cậu vươn người ra với lấy chiếc điện thoại ở trên bàn rồi mở nó lên

From Arin:

Unnie, em là Arin đây. Em muốn gặp Unnie để cảm ơn chuyện lần trước chị giúp em, nếu như được thì tối nay chị có muốn đi ăn với em không. Em sẽ mời Hani unnie, nếu đồng ý thì unnie gọi lại cho em nhé ❤️

Junghwa ngồi cạnh không khỏi điên người, "Trái tim tức là ý gì chứ, tên này có quan hệ gì với cô ta chứ, gọi nhau ngọt sớt". Hani cảm thấy có chút lạnh sống lưng, quay lại nhìn Junghwa
- Không....không phải như em nghĩ đâu Junghwa à, tôi với em ấy chỉ là chị em - Cậu nắm lấy 2 tay Junghwa
- Chị em gì chứ, lần trước chị giúp gì cô ta - Junghwa rút tay ra véo tai cậu - Khai mau, đừng bắt em cáu với Hani
- Đừng...đừng véo, đau lắm. Chỉ là hôm trước có gặp em ấy ở trên đường, bị đám du côn dở trò đồi bại nên tôi mới giúp thôi. Vết thương trên mặt tôi hôm trước là do xô xát với chúng đó - cậu giữ lấy tay Junghwa đang véo tai mình - bỏ ra đi, tôi đau!
- Hani bị mất trí sao? Lo nghĩ cho người khác nhưng lại không lo nghĩ cho mình. Hani bị thương thì em vui lắm sao, em không nói việc Hani làm là sai nhưng em không muốn thấy Hani bị thương. - Nước mắt của cô bắt đầu rơi xuống làm cậu không khỏi xót xa - Hani cùng là nữ nhân mà, không phải nam nhân mà có thể đánh nhau với chúng được, Đồ ngốc! - Cô đánh lên người Hani

Hani bật cười, lau nước mắt cho cô. Đỡ lấy cằm cô rồi trao cho cô nụ hôn, lúc đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ. Còn bay giờ, cậu bắt đầu đưa cái lưỡi tinh nghịch của mình vào sâu bên trong khoang miệng cô mà vơ vét mật ngọt bên trong nó, cậu rất thích môi của Jungwha vì nó mang một vị ngọt mà cậu ưa thích. Đến lúc cậu thấy Junghwa có chút khó thở mới buông ra.
- Đúng tôi là đồ ngốc, tôi không phải nam nhân nhưng để yêu em và để bảo vệ em thì tôi không ngại trở thành một nam nhân vì em. - Cậu vuốt nhẹ má cô - Vậy nên đừng lo, còn chuyện tôi với cô ấy chỉ là bạn, còn cùng lắm là chị em, không hơn không kém.
- Ừm! - Cô khẽ gật đầu - Hani à, mình đi mua quần áo đi! Bởi tối nay Hani và em sẽ đi sẽ đi gặp Arin-ssi nên mình cũng cần chinh trang một chút, quần áo của Hani tệ lắm.
- Tôi thấy nó đâu có tệ lắm, đẹp mà! Hôm trước tôi có mua mấy bộ rồi nên em không phải lo đâu, em có cần phải về nhà lấy quần áo không? Tôi sẽ đưa em về lấy quần áo.
- Chắc là có, Bây giờ Hani chở em về đi.
- Đi thôi
.
.
.
.

Sau khi chở Junghwa về, cậu mở điện thoại lên gọi cho Arin. Ngồi xuống chiếc Sofa ở trong phòng cậu đưa điện thoại lên nghe. Sau tiếng tút chờ thì Arin đã mở máy

- Hani unnie! Chị cũng đồng ý đi với em tối nay rồi đúng chứ - Giọng Arin ở đầu dây bên kia rất vui mừng

- Ừm, chị đồng ý đi với em. Nhưng tối nay chị muốn đi cùng với một người nữa, liệu có tiện không Arin

-...

- Arin, sao vậy. Sao em không trả lời

- Dạ...dạ không, Unnie đưa thêm người đi cũng không sao ạ! - Giọng Arin trầm xuống, cô muốn hôm nay sẽ chỉ có một không gian riêng giữa cô và Hani nhưng nào ngờ lại có thêm người

- Ừm, được rồi Unnie cảm ơn em. Tối gặp lại, bye

- Vâng! Tạm biệt unnie
.
.
.

Sau khi cuộc điện thoại với Arin kết thúc, cậu nằm ngả ngốn xuống chiếc ghế sofa, ném điện thoại sang một bên
- Chán chết mất, không có bình hoa ở đây. Tôi nhớ em chết mất, biết vậy thì tôi sẽ đồng ý đi mua quần áo với em. - Cậu lấy tay gõ vào đầu mình - Đồ ngốc!! Bao giờ mới đến tối để gặp em đây. Aiz...!!!

Cậu ngồi bật dậy, mở toang tủ quần áo của mình ra. Lần trước đi mua quần áo với Hyojin nhưng mới chỉ mặc có một bộ hôm trước gặp Junghwa, lôi hết đồng quần áo mới ra rồi mặc thử
- Hôm nay tôi sẽ thật đẹp để đi đón em bình hoa ạ.

Loay hoay mãi vẫn không biết mặc bộ nào. Cậu vò tai bứt tóc mà vẫn không chọn được. Thở dài nhìn chiếc gương trước mặt
- Quần áo thật rắc rối mà. Thôi thì mặc thử vào rồi chọn sau cũng được - nói rồi cậu cầm lấy quần áo đi thay

Sau bao nhiêu lâu vò tai bứt toc thù cuối cùng cậu đã chọn được cho mình một bộ ưng ý. Nhìn mình đứng trước gương, cậu nở mũi tự hào
- Giỏi lắm Hani, mày cũng không đến nỗi mùi thời trang đâu. Phải chụp lại rồi gửi cho Junghwa mới được. - Cậu mở điện thoại rồi gửi ảnh cho cô. Đôi môi nhếch lên tạo thành 1 nụ cười, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại

"Ting"

Màn hình điện thoại của Junghwa sáng lên, cô tiến tới chiếc bàn trang điểm rồi cầm lấy điện thoại rồi mở nó ra.

from Hani:

Đẹp chứ! Tôi cũng có mặt nhìn quần áo lắm mà ^^

Junghwa bật cười, người yêu cô nếu mà biết ăn mặc thì cũng đẹp lắm chứ đâu đến nỗi. Tuy là quần áo ăn mặc trông hơi luộm thuộm chút thôi. Còn nếu mà ăn mặc chỉnh chu thì bao nhiêu con người đổ dưới chân cậu từ lâu rồi

from Junghwa

Hani mặc đẹp như vậy để đi tán người khác sao, Hani hết hết yêu em rồi! T-T

Hani rút cuộc nhịn không được mà gọi cho Junghwa, từ bao giờ mà cậu lại không thể kiềm chế mình như vậy, cậu thực sự nhớ cô.
- Tôi nhớ em Jungwha à, từ lúc đưa em về xong thì chưa lúc nào tôi không nhớ em!

- Chỉ được cái dẻo miệng. Hani trước mặt em có bao giờ mặc đẹp vậy đâu, hay là do hôm nay đi gặp Arin nên mới như vậy - Junghwa trêu chọc cậu

- Tôi mặc đẹp là để có thể xứng với em, tuy tôi luộm thuộm thật. Nhưng đến lúc thì cũng phải cho em biết tôi vì em có thể thay đổi mình. - Cậu ôn nhu nói - Thật sự là tôi rất ít khi để ý đến vẻ bề ngoài của mình, nhưng vì thể diện của em nên tôi sẽ để ý đến nó hơn.

- Hani là đồ ngốc, ai nói Hani không xứng với em. Hani mà mặc đẹp quá thì sẽ có người khác xinh đẹp hơn em đến cướp mất Hani của em đi. Nhưng cũng cảm ơn Hani vì đã thay đổi vì em. Em...em yêu đồ ngốc! - Junghwa nói với giọng ngượng ngùng

- Sao? Em nói gì vậy. Tôi không nghe rõ - Cậu cố tình chọc Jungwha - Nói lại đi được không, tôi muốn nghe

- Đồ ngốc!! - Nói xong Junghwa tắt phụt máy làm cậu ôm bụng cười, nằm xuống giường cậu nhớ đến câu nói đấy làm cậu không thể nhịn được mà nở nụ cười tươi rói
- Em đáng yêu thật đó! Tôi không thể ngừng yêu em được.
.
.
.
.
.

Buổi tối Hani đến đón Junghwa đi đến nhà hàng mà Arin đã đặt. Thấy Hani bước vào trong mà tay lại còn nắm chặt lấy Junghwa bên cạnh, Arin cũng đã thầm đoán được là mối quan hệ giữa cậu và Junghwa không hề bình thường. Chạy đến lại gần Hani, Arin ôm lấy cánh tay trái của cậu với vẻ mặt hớn hở
- Unnie đến rồi! Đến chỗ ngồi thôi

Hành động của Arin là Junghwa không mấy vui, trong lòng có chút khó chịu. Có lẽ cô cần nói chuyện rõ ràng với Hani để tránh tình trạng như vậy. Mặt cô có chút lạnh đi, không còn vui cười như lúc đi nữa. Hani cũng đã đoán được phần nào là Junghwa đang ghen, cậu có chút vui vì nhân dịp này cũng là lúc trêu Junghwa và cho cô ăn một ít "Giấm chua". Cậu cũng quay sang cười và đáp lại Arin mà không hề bỏ tay cô ra khỏi người cậu.
- Đi thôi - Tuy là cười nói như vậy nhưng vẫn nắm tay Junghwa kéo đi

Trong bữa ăn, Junghwa ăn không mấy được ngon miệng, nhìn cậu và Arin trò chuyện vui vẻ mà bỏ lơ cô một mình. Cô đứng dậy
- Em đi vệ sinh một lúc, Hani ăn đi.

Hani nhìn theo dáng người cô khẽ cười, có lẽ Junghwa bị ăn "giấm chua" quá nhiều nên mới khó chịu bỏ đi, Cậu quay qua nói với Arin
- Arin ah, Unnie đi ra đây một chút. Em cứ ăn đi, unnie sẽ quay lại sau - Nói xong cậu đứng lên đi theo Junghwa, bỏ lại Arin ở lại thở dài.

"Sao unnie không nhận ra là em thích unnie chứ Hani"

Arin cầm ly rượu vang lên uống cạn cười cay đắng. Nỗi lòng của một người đến sau thì có ai thấu, chỉ luôn làm kẻ phản diện trong mắt mọi người. Nhưng nếu họ được yêu thương thì sẽ không đến mức phải làm những điều trái lòng mình vì người mình yêu. Arin khẽ cười rót rượu vào Ly, ly rượu mang sắc đỏ giống như sự cám rỗ của tình yêu. Ngọt lúc đầu nhưng cuối cùng lại để lại vị đắng trong lòng.
- Junghwa à, tôi và chị đều yêu một người nhưng người ở bên cạnh người ấy chỉ có thể là một. Tôi sẽ để chị hiểu được cảm giác bị người mình yêu không đáp lại nó sẽ đau đến nhường nào.

_________________

Hani đi theo Junghwa, cô cố bước đi nhanh hơn nhưng vẫn chưa đủ. Cậu bắt lấy cổ tay của Junghwa kéo lại
- Em sao vậy, em như đang né tôi đó - Cậu cố nín cười để trêu cô
- Sao Hani không ở lại đó làm unnie tốt với Arin-ssi, em thấy unnie làm tốt lắm mà. Em ở đó mà như không khí vậy - Junghwa giựt tay khỏi cậu bùng bùng nổi giận bước đi

Hani chạy đến chặn trước mặt cô, giải thích.
- Thật sự là không có gì mà chỉ là bạn thôi - Hani khẽ cười - Em ghen sao Junghwa. Em đúng là như vậy mà!

Junghwa như bị nói chúng tim đen, nên có chút giật mình, nhưng cô vẫn không để lộ
- Ghen gì chứ, cô ta là gì mà em phải ghen chứ, Hani nhầm rồi. - Junghwa nhíu mày
- Nếu em không ghen thì thôi, quay lại gặp Arin thôi. Chị vẫn muốn nói chuyện thêm với Arin, đi nào - Hani vẫn cố tình trêu chọc Junghwa

"em đáng yêu thật đó!"

Junghwa nhìn không được, đánh mạnh vào người Hani, làm cậu bật cười
- Gì chứ? Em nói là không ghen mà!
- Hani là đồ ngốc - Cô vùng vằng bỏ đi, cậu biết đây là lúc không thể trêu đùa được nữa. Ôm lấy Junghwa từ đằng sau khẽ nói
- Tôi chỉ muốn đùa em chút thôi, không ngờ em lại giận đến vậy. Xin lỗi!

Junghwa rời khỏi vòng tay Hani, hai bàn tay cô nắm chặt lại
- Hani không biết em nghĩ gì sao? Nhìn người yêu mình cười nói với người khác Hani thấy em vui lắm à! Đúng là em ghen, em ghen đấy. Em ghét.... - Hani đã kịp bao trọn lấy đôi môi Junghwa bằng môi mình, mút nhẹ cánh hoa làm Junghwa có chút không cưỡng được mà đáp lại. Lưỡi Hani bắt đầu tiến vào trong quấn lấy lưỡi của Junghwa hút hết mật ngọt bên trong. Đến khi Junghwa có chút khó chịu nên cậu bắt đầu buông ra.
- Thật sự xin lỗi em! Em đánh tôi, mắng tôi cũng được nhưng vạn lần xin em đừng ghét bỏ tôi - Hani cụp mắt xuống, tay nắm chặt lấy tay Junghwa.
- Đồ đáng ghét, sao lại lại yêu Hani cơ chứ - Cô ôm chặt lấy người cậu, dựa đầu vào lắng nghe nhịp tim của Cậu. - Sao tim Hani lại đập nhanh vậy chứ.
- Tại vì đó là khi nó ở cạnh em thì nó luôn mãnh liệt như vậy. Vì chỉ có em mới làm nó đập

"Bên cạnh em thì tim tôi mới có thể đập"

"Em giống như nguồn sống của tôi, thiếu em tôi chỉ là cái xác khô"

________________
Mọi người thấy mình chăm chỉ không, ngày nào cũng có chương mới. Tiếp tục đọc và vote cho tôi nha 💋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net