Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu ôm chặt cô trong lòng, tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má
- Đừng khóc nữa nhé!
- Ừm - Cô gật nhẹ đầu

"Phịch"

Cánh cửa phòng chợt bật mở ra, Hyelin và Solji bước vào. Túi thức ăn trên tay Hyelin rơi xuống
- Coi...coi như tớ chưa nhìn thấy gì. - Hyelin nhìn Solji - Solji à....cậu tát tớ cho tớ tỉnh đi.
- Thôi đi Hyelin, là thật đấy - Solji nhìn Hyelin ôm bụng cười

Hani và Junghwa vội rời nhau ra, cả 2 người ngượng đỏ cả mặt, Hani khẽ liếc nhìn Junghwa rồi lên tiếng để tránh ở trong tình cảnh này
- Các...cậu vào thì....cũng nên gõ cửa chứ! - Hani ngấp ngứ nói
- Được rồi, bọn tớ sai - Solji đến cạnh Hani - Tớ cần nói chuyện với cậu một chút.
- Ư...ừm!!
.
.
.
.
.
Ngoài hành lang

- Cậu với Junghwa mới bắt đầu đúng chứ? - Solji quay qua hỏi cậu
- Cách đây vài phút thôi! Sao cậu lại hỏi tớ vậy. Có gì sao? - Hani nhìn Solji với ánh mắt khó hiểu
- Chắc cậu cũng đã biết việc Ba của Junghwa liên quan đến cái chết của bố mẹ cậu. - Solji thở dài
- Sao cậu lại biết việc đó chứ Solji. Tại sao cậu lại biết. - Cậu cau mày nhìn Solji, cậu nhớ là chưa bao giờ nói cho Solji về quá khứ của mình
- Đã đến lúc cậu cũng phải biết rồi Hani. - Solji ngưng lại một chút
- Biết gì chứ, cậu bắt đầu khó hiểu rồi đấy Solji.
- Thật ra, Cha mẹ cậu vẫn còn sống! Sau ngày đó bố mẹ cậu vẫn còn sống. Họ vẫn chưa chết, tôi là người của cha mẹ cậu được cử theo để quan sát và theo dõi cậu. Cha mẹ cậu đang đợi ngày tôi mang được con gái lớn của họ trở về. Xin lỗi vì tôi không nói cho cậu sớm.
- Cái gì chứ? - Cậu gì chặt cổ áo của Solji - Sao cậu gặp tôi và không nói cho tôi sớm là họ còn sống. Còn em trai tôi, nó đâu. Nó đâu!
- Cậu phải bình tĩnh lại đã - Solji gỡ tay cậu ra khỏi cổ áo mình - Taehwan vẫn chưa tìm rõ tung tích, mới chỉ dừng ở mức biết là cậu ấy làm thực tập sinh ở một công ty giải trí thôi. Hiện đang ở Seoul, nhưng cậu hay nhớ rằng chuyện này giữa chúng ta là bí mật, cha của Junghwa đã bắt đầu cho người đi tìm kiếm cậu và Taehwan. Vậy nên hãy cẩn trọng một chút khi ở bên cô ấy.
- Cái gì chứ? Cậu cũng bằng tuổi tôi thôi mà, tại sao lại có thể được đi làm vệ sĩ chứ, cậu còn quá trẻ đấy Solji. 
- Này Hani, cậu phải gọi tôi là Unnie đấy, tôi hơn cậu 6 tuổi đấy. Cha mẹ cậu đã thay đổi lí lịch để tôi có thể tiện quan sát cậu đấy, đừng có hỗn hào nữa. - Solji vỗ vào vai Cậu
- Nhưng...nhưng mà tôi không rời bỏ được Junghwa, tôi biết chị hiểu điều đó.
- Tôi không nói cậu phải cách xa Junghwa mà phải cẩn thận. Được chứ! Sắp tới hãy sắp xếp một ngày nghỉ để tôi đưa cậu về gặp ông Ahn và bà Ahn

- YAH!!! Solji, cậu định để tôi làm một mình sao. Giúp tôi đi chứ. - Hyelin đứng ở trong bếp gọi vọng ra ngoài
- Tôi vào đây!! - Solji nói vọng lại - Hani nhớ đấy.
- Ừm!

Cậu bước vào trong, nằm phịch lên trên giường khẽ thở dài. Junghwa ngồi bên cạnh quay sang hỏi
- Hani đau sao?
- Không, chỉ là tôi hơi buồn ngủ chút thôi - cậu nhích tới gối đầu lên đùi cô - Cho tôi ngồi nhờ em một chút.

Chẳng mấy chốc cậu thiếp đi, cô khẽ vuốt những lọn tóc của cậu. Được một lúc, Junghwa bắt đầu nghịch ngợm. Hết chạm vào má rồi lại đến môi.
- Em nghịch đủ chưa vậy - Cậu hé mở đôi mắt ra nhìn cô
- Chưa bao giờ là đủ. Hani dậy đi, chân em tê rồi - Cô véo má cậu
- Junghwa à! Em có ở với papa em không? - Hani ngước lên - Em có thể không nói cũng không sao, tôi xin lỗi!
Junghwa cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu, rồi lắc đầu
- Em không ở với papa từ khi 6 tuổi cho đến bây giờ, bây giờ em cũng không còn một chút tin tức nào cả. Sao Hani lại hỏi vậy!
- Không có gì, chỉ là.... - Lời nói của Solji có chút nghĩ ngơi, không phải là cậu nghi ngờ Junghwa mà cậu sợ nó sẽ dính líu đến cô, sợ Junghwa không được an toàn
- Là sao, sao Hani không nói nữa. Hani đừng giấu em mà.
- Không có gì đâu, chỉ là tôi nghĩ lung tung thôi. Mọi người cũng sắp mua đồ về rồi, chúng ta cũng chuẩn bị và giúp cho Hyelin với Solji thôi.

Junghwa ấn cậu nằm xuống giường, đi lấy cho cậu một cốc sữa mang vào.
- Hani ngồi yên đó đi, đừng đi lại nhiều. Vết bầm đấy vẫn còn tệ lắm

Khi bữa tối được nấu xong, mọi người cùng ngồi quây quần trên bàn ăn. Đã rất lâu rồi cậu mới có một bữa ăn đúng nghĩa, hôm nay cậu ăn rất ngon miệng. Trong bữa ăn cậu luôn để ý đến Junghwa bên cạnh, luôn gắp thức ăn cho cô. Young Jin ngồi đối diện không mấy vui, cậu ta ăn không được mấy nhưng đa số là uống soju là nhiều. Jackson ngồi cạnh huých nhẹ vào người Young Jin
- Uống ít thôi, tuy là mai được nghỉ nhưng đừng uống nhiều. Ăn đi đừng uống nữa.

Còn Hyojin thì đi chuốc rượu cho Hyelin và Hani. Hyelin bắt đầu có dấu hiệu lờ đờ, còn Hani thì mặt đỏ bừng vì rượu. Junghwa ở bên cạnh thấy cậu cầm chén rượu tiếp tục uống. Cô nhéo vào mạng sườn bên trái, vết bầm của cậu rồi liếc mắt lườm cậu
- Bỏ xuống đi, Hani uống đến mức đỏ hết mặt rồi. Đừng uống nữa
- V...vâng - Cậu nhăn mặt vì đau, đặt chén rượu xuống vì sợ - Tôi không uống nữa.

Khi đồng hồ bắt đầu điểm 9h30 thì mọi người bắt đầu dọn dẹp bữa ăn. Hyelin bị Hyojin chuốc say nên đi đứng không vững nên Jackson phải đưa về, Young Jin và Hyojin cũng bắt đầu lờ đờ nên Solji phải gọi taxi đưa cả 2 về. Bây giờ chỉ còn mỗi Hani cùng Junghwa, khi bát đũa đã được rửa xong thì cũng là lúc Junghwa chuẩn bị đi về. Hani ngồi trên ghế sofa gật gù đợi cô, vì hôm nay có uống nhiều rượu nên cậu có chút say. Junghwa lại gần đỡ Hani để giúp cậu nằm lên trên giường, Cậu thuận thế ôm lấy cô, xoay người Junghwa lại để cô ngã vào sofa rồi ngấu nghiến lấy đôi môi của cô, cậu liên tiếp rải những nụ hôn dọc xuống dưới cổ Junghwa và để lại một dấu nhỏ như để cho cô biết rằng cô là của cậu.

Bàn tay dường như không yên phận, luồn ra đằng sau và kéo chiếc khoá váy của cô xuống, Junghwa có chút sợ, liệu nó có quá nhanh không
- Hani...làm gì vậy chứ, Hani à....liệu có sớm quá không!

Đôi môi của cậu tiếp tục hôn lên xương quai xanh của cô, và tay bắt đầu cởi chiếc váy xuống. Cậu bế thốc cô lên và đặt cô xuống chiếc giường ở phòng trong. Đè chặt cô xuống, cậu bắt đầu hôn nhẹ lên đôi môi của cô
- Hôm nay đến đây thôi!

Cậu nằm xuống bên cạnh cô, ôm Junghwa vào trong lòng mình. Junghwa trợn tròn mắt, cô thấy có chút sợ vì nó quá nhanh, nhưng Hani cũng là người biết chừng mực và biết điểm dừng, nhưng mùi cây tuyết tùng từ cậu làm cô dịu lòng, cô rúc chặt vào người cậu để có thể tham lam được thưởng thức nó.

_______________

Sáng ngày hôm sau, nhưng tia nắng lên lỏi qua khe cửa sổ và chiếu vào mặt cô, Junghwa khẽ cựa mình, cô rất nhạy cảm với ánh sáng. Dù cường độ yếu nhưng cô cảm thấy rất khó chịu. Lấy tay dụi mắt rồi nhìn sang con người bên cạnh.

Cậu vẫn còn ngủ rất say, chắc tại tôi qua uống có chút nhiều, hơi thở nhẹ đều đặn. Junghwa lấy tay vuốt nhẹ gò má cậu mà khẽ cười mỉm. Một vài lọn tóc của cậu chọc vào má cô khiến cô có chút nhột, cô bất giác nở một nụ cười pha lẫn hạnh phúc. Giờ đây cô có thể hét lên và chắc chắn rằng đây không phải là giấc mơ mà là sự thực. Junghwa không nhịn được mà bắt đầu cười khúc khích, cô quàng tay ôm chặt lấy cậu. "Em yêu Hani"

Nằm trên giường được một lúc, cô khẽ rời ra khỏi vòng tay cậu và đi xuống giường. Mở cửa tủ quần áo của cậu xem có cái gì để mặc không, bới cả cái tủ lên cô đành lấy tạm chiếc áo sơ mi trắng oversize của cậu mặc tạm cùng với chiếc quần Soóc.
- Gu thời trang của Hani thật tệ hại. - Cô lắc đầu ngán ngẩm
.
.
.
.

Nằm được một lúc thì Hani cảm thấy bên cạnh mình có chút trống trải, ngoài kia còn vang vảng mùi thơm của thức ăn, cậu mở mắt ngồi dậy tại bụng có chút đói. Đầu cậu có chút đau tại uống nhiều. Nhìn quanh phòng thì không thấy Junghwa đâu, đứng dậy và đi ra ngoài. Cậu đứng ở cửa thì thấy một đang người nhỏ bé đứng tất bật nấu thức ăn. Cậu khẽ nhếch mép cười

"chẳng phải đó là quần áo của mình sao, đáng yêu thật"

Junghwa đang nấu ăn thì có một vòng tay từ đằng sau ôm chặt lấy mình. Cậu để cằm mình lên vai cô, giọng ngái ngủ nói
- Em dậy rồi sao? Em đang nấu gì vậy, tôi đói. Cho tôi ăn đi - cậu rúc vào cổ cô rồi hôn nhẹ nó
- Được rồi, đừng nghịch nữa. Hani vào đánh răng đi rửa mặt đi, em có nấu chút canh giải rượu cho Hani tại tối qua Hani uống nhiều
- Nhưng tôi không muốn buông, em đánh răng cho tôi đi - Cậu nhõng nhẽo
- Hani không đánh răng thì đừng đòi hôn em nữa

Hani nghe vậy đành phụng phịu buông ra và đi vệ sinh cá nhân. Bước ra ngoài cậu đi đến bàn ăn ngồi xuống. Junghwa nhìn cậu mà không khỏi bật cười
- Hani à, gu thời trang của Hani tệ lắm đó. Để có thể tìm được bộ quần áo này em đã phải lục tung tủ lên đấy
- Tôi thấy quần áo của mình ổn mà. - cậu nhún vai nhìn cô

Cô gật gù chấp nhận, dọn bát đĩa ra xong thì Junghwa bắt đầu bỏ đồ ăn ra đĩa. Hani ăn rất ngon miệng, cậu rất vui vì có được một bữa ăn đúng nghĩa với người mình yêu.

"Cảm ơn em Junghwa à! Cảm ơn em vì đã quan tâm tôi. Cảm ơn em vì đã cho tôi cảm giác được yêu thương".

________________

Lại xong một chương nữa rồi, mn hãy tiếp tục ủng hộ mình nha. Cảm ơn!!

Tôi biết là hnay tôi làm H hụt nma tôi sẽ đền lại sau. Yên tâm nha 😆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net