Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Junghwa khẽ cửa mình tỉnh giấc. Từ hạ bộ chuyền đến một cơn đau nhói làm cô có chút nhíu mày. Hani nằm bên cạnh vẫn còn ngủ ngon, hơi thở đều đặn. Junghwa để ý rằng tay cậu còn đặt ở vòng eo của cô. Đây là lần đầu tiên cô được nhìn Hani sát đến như vậy, chiếc mũi cao cùng với đôi môi căng mọng. Thật sự vẻ đẹp của Hani đã làm cô bị cuốn hút, khẽ vuốt nhẹ má cậu rồi bất giác mỉm cười. Không chỉ dừng ở đó, ở gần Hani như vậy làm cô có chút thích thú nên không nhịn được mà trêu chọc cậu. Tiến lại gần hôn nhẹ lên môi cậu, mút nhẹ lấy nó.

Cảm nhận được sự ấm nóng quen thuộc, cùng với vị ngọt ưa thích làm cậu bừng tỉnh và đáp lại. Khẽ cắn nhẹ vào môi cô làm cô rên nhẹ lên, dây dưa một hồi rồi đành phải luyến tiếc dứt nhau ra. Junghwa nhéo lấy mũi cậu
- Hani tỉnh giấc từ lúc nào vậy, em làm Hani tỉnh ngủ sao?
-  Thật sự là tôi rất thích em gọi tôi dậy kiểu như vậy, rất thích!

Sau khi làm vệ sinh cá nhân thì Hani thấy một vệt máu đỏ tươi ở trên nệm. Thầm nghĩ chắc đó là của Junghwa, nhẹ nhàng mang đi thay thành chiếc ga mới. Mặc xong quần áo thì thấy Junghwa đang đứng nấu bữa sáng cho cả hai. Nhìn tấm lưng nhỏ bé bận rộn của cô làm cậu không khỏi bật cười. Đi đến đằng sau lưng cô nhẹ cắn lên vành tai của Junghwa làm cô giật mình mà suýt làm rơi chiếc muôi trên tay.
- Hani đúng là đồ vô lại, tối qua như vậy vẫn còn chưa đủ sao? - Jungwha khẽ vùng vằng quay lại nhìn cậu
- Nhưng đồ vô lại này yêu em. - Cậu ghé vào tai của Junghwa khẽ nói, hơi thở của cậu làm cô có chút rùng mình - Chẳng phải tối qua em rất thích sao, em rất đẹp đó
- Sắc lang, em vẫn chưa hỏi tội Hani tại sao tối qua uống đến mức say mèm đâu.

Kí ức của tối qua chợt ùa về làm cậu tắt phụt nụ cười trên môi. Phải rồi, tối nay cậu sẽ đi gặp bố mẹ. Gục đầu xuống để không cho Junghwa nhìn thấy rằng mình đang buồn. Junghwa bất chợt khó hiểu vì không khí đang vui thì trở nên ảm đạm, thấy cậu gục đầu xuống. Hai tay cô ôm lấy mặt cậu, Nhón chân lên hôn nhẹ lên trán cậu
- Hani buồn sao, em làm Hani buồn sao. Em xin lỗi

Cậu ôm chặt lấy cô, tựa cằm lên vai cô để có được một chỗ dựa vững chắc. Junghwa vỗ nhẹ lưng cậu an ủi
- Hani nói cho em được không, sao vậy?

Junghwa kéo cậu ngồi xuống chiếc ghế sofa, đôi mắt kiên định nhìn cậu. Tay vẫn không buông khỏi tay cậu. Hani ngẩng đầu lên nhìn cô thở dài
- Junghwa à, bố mẹ tôi họ vẫn chưa chết. Họ vẫn còn sống
- Đó không phải là điều nên mừng sao? Sao Hani lại buồn chứ! - Junghwa khó hiểu nhìn cậu, cô bất chợt nhíu mày
- Phải, tôi rất vui vì họ vẫn bình an. Nhưng điều tôi lo là mối quan hệ giữa tôi và em. Tôi sợ họ biết em là con gái của Chủ tịch công ty Park thị. Tôi không muốn họ làm khó em, tôi rất muốn được ở bên cạnh em. Không muốn mất em. - Giọng cậu có chút khàn, cổ họng nghẹn ứ. - Tối nay tôi sẽ đi gặp họ, nhưng tôi rất lo khi chúng ta rơi vào tình trạng xấu nhất. Dù khó khăn cực khổ thì em có muốn cùng Hani vượt qua nó không?
- Đừng lo, em luôn ở cạnh và ủng hộ Hani mà. Hani fighting!!! - Cô đặt một nụ hôn lên má cậu - Dù gì thì tối nay cũng là ngày gặp lại bố mẹ. Vậy nên mình phải đi chọn cho Hani một bộ chỉnh thề được chứ!
- Ừm, cảm ơn em
.
.
.
.
.
Cô và cậu đi vào một cửa hàng quần áo gần nhà Junghwa. Junghwa nói rằng cửa hàng này rất nhiều quần áo đẹp, cô rất ưng đồ ở đây. Lần trước đi mua thì cô cũng đã tìm được vài bộ hợp với cậu. Mở cửa bước vào trong thì một người đàn ông đi đến mở nụ cười nói chuyện với Junghwa
- Hôm nay em lại đến mua đồ nữa sao - Anh ta có một mái tóc dài đến ngang vai, mặc một bộ quần áo có chút loè loẹt
- Chào anh Heechul oppa, những lần này người cần mua đồ không phải là em. Mà là cậu ấy - Junghwa cười nói đáp rồi chỉ vào người Hani
- Ồ, đây là bạn của em sao Junghwa. Với dáng người của cô ấy sẽ không khó để lựa đồ đâu.
- À....cô ấy là...

- Junghwa là bạn gái của tôi. - Junghwa chưa kịp trả lời thì Hani đã ngắt lời cô.

Heechul cười to, đi đến bên cạnh cậu khoác tay lên vai Hani nói
- Em giỏi thật đấy, không phải ai cũng tán đổ được Junghwa đâu.

Junghwa bước đến bên cạnh Heechul đánh lên vai anh. Bĩu môi nói
- Anh thôi ngay đi.
- Được rồi, được rồi. Đi lấy quần áo cho bạn trai của em nào Junghwa.

Junghwa đỏ mặt, khoác tay cậu kéo đi. Sau một hồi chọn lựa thì Heechul mang tới một giá treo đầy toàn những bộ anh đã chọn. Đẩy tới trước mặt hai người rồi nói
- Mấy đứa xem thử xem bộ nào đẹp thì lấy mặc thử đi. Anh không tin là anh không có mắt thẩm mĩ.

Đẩy Hani vào trong cùng với 2 bộ Jungwha lấy ra từ giá treo. Hani ngoan ngoãn bước vào trong, Jungwha đứng ở ngoài đi vòng quanh để xem lựa được gì thêm cho cậu. Sau khi thử đi thử lại thì cuối cùng cũng chọn được cho cậu 2 bộ quần áo ưng ý. Đứng trước quầy thanh toán, Hani rút vì của mình ra định thanh toán thì Junghwa đã kịp ngăn lại
- Từ trước đến giờ em vẫn chưa mua được cho Hani một thứ gì, lần này hãy để em trả cho Hani đi
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì cả, nghe lời em đi.

Thấy Junghwa liên quyết đến vậy nên cậu đành ậm ừ gật đầu. Sau khi mua đồ xong thì cũng đã qua trưa, cậu đưa cô đi ăn rồi đưa cô trở về nhà rồi cũng trở về kí túc xá để chuẩn bị cho tối nay. Thực sự là cậu rất bồn chồn, cậu không biết tình cảm gia đình thực sự nó như thế nào. Cậu có chút lo lắng, mở tủ lạnh ra để lấy chai nước thì thấy một hộp nhựa có đồ ăn trên trong. Ở trên có dán một tờ giấy nhớ

"Em đã làm bánh red velvet mà Hani thích ăn, đừng ăn nhiều đồ ăn làm ở ngoài quá nhé. Hani phải giữ sức khỏe cho mình thật tốt đấy"

Cầm ra ngoài đặt xuống bàn rồi cầm dĩa xắt một miếng nhỏ rồi ăn.
- Ngon thật! - Cậu nhếch môi cười rồi tiếp tục ăn
.
.
.
.
.
Sửa soạn quần áo xong thì cũng là lúc Solji lái xe đến đón cậu. Cậu mặc một bộ vest màu đen, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng. Tay áo vest được sắn lên mang lại một vẻ đẹp phóng khoáng, chững chạc. Khác hẳn với con người cẩu thả hằng ngày. Bước xuống dưới nhà rồi ngồi lên chiếc xe mà Solji tới. Ngồi trên xe, Solji rất ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên cô thấy cậu ăn mặc chỉnh tề đến vậy. Giờ đây cậu toát ra phong thái của một nữ vương lạnh lùng, không giống con người bất trị với ngu thời trang thảm hại. Cô quay sang bắt chuyện với cậu
- Hôm nay cậu ăn mặc đẹp lắm, Bố mẹ cậu nhìn thấy chắc hẳn sẽ rất vui vì họ thấy được con gái mình vẫn sống tốt

Hani nhếch môi cười cay đắng, không trả lời Solji. Tựa tay lên cánh cửa nhìn ra ngoài thở dài, mắt cậu chứa đầy những nỗi buồn và nỗi khó nói xen kẽ nhau. Không gian trở nên tĩnh lặng, không ai nói chuyện với ai mà chỉ chú tâm vào việc của mình.

Đi đến căn nhà biệt thự, cậu có chút ngạc nhiên. "Đây là nhà của bố mẹ sao, hoá ra họ sống rất tốt." Chiếc cổng tự động được mở ra, chiếc xe đen bóng loáng tiến vào trong rồi sí thẳng vào trong garage. Bước xuống xe thì có hai người ăn mặc trang trọng tiến tới
- Chào mừng về nhà thưa cô chủ, ông bà chủ đã chờ đợi 2 người rất lâu. Xin mời đi theo tôi

Bên ngoài nhìn vào thì là một căn biệt thự to lớn xa hoa, thì bên trong cũng không kém phần nguy nga và kì vĩ của nó. Phòng khách được này trí theo phong cách cổ điển, trên trần nhà là một chùm đèn to và được thiết kế tinh xảo, tuy có phần sang trọng nhưng nó lại để cho ta thấy được một sự ấm cúng. Một người đàn ông chạc tuổi đi đến, vì có tuổi tác mà tóc ông có điểm sương. Đứng dậy từ chiếc ghế sofa mà chạy đến chỗ cậu, ôm chặt lấy cậu vào lòng làm cậu rất bất ngờ mà đứng chết chân tại chỗ
- Con gái,....có phải là con không - Nước mắt ông bắt đầu ứa ra nhìn cậu - Con có phải tiểu Heeyeon mà ta luôn tìm kiếm không?
- Con....con - Vì có chút bất ngờ mà cậu vẫn chưa kịp hoàn hồn. Tay ông vẫn giữ chặt lên trên người cậu
- Bà nó ơi, Heeyeon về rồi. Tiểu Hee nhà ta về rồi. - Ông gọi vọng vào trong, một người phụ nữ bước ra từ phòng bếp. Vẫn khuôn mặt đó, vẫn ngày nào còn dỗ cậu ngủ khi còn nhỏ mà bây giờ lại có thêm vài nếp nhăn báo hiệu của tuổi tác. Cả hai người đều ôm chặt lấy cậu, Solji thấy vậy liền đi đến giải vây cho cậu, bởi cô biết là Hani có chút chưa quen.
- Ông bà chủ, tôi biết là mọi người rất lo cho Hani nhưng hãy từ từ bởi chúng ta còn có rất nhiều thời gian để nói chuyện mà
- À phải rồi, vì hôm nay là ngày Tiểu Hee trở về nên ta đã đặc Việt nấu rất nhiều món cho con. Vì Tiểu Hee xa nhà đã lâu nên hôm nay con hay ăn nhiều một chút, con ốm quá - Mẹ cậu cầm lấy tay cậu mà nhẹ nhàng vuốt ve nó.
- V...vâng!

Trong bữa ăn, ông và Ahn đã gắp cho Hani rất nhiều món. Những cũng lâu không ăn cơm mẹ nấu mà lần này lại được thưởng thức nên cậu ăn có chút nhiều
- Tiểu Hee, hiện tại con vẫn sống tốt chứ - bố cậu mở lời
- À...vâng, con rất ổn. Nhờ cha viện trưởng chăm lo và chứ cấp học phí mà con có thể học được trường mà con mong muốn. Hiện tại con đang học tại SOPA.
- Tiểu Hee nhà ta rất thích hát mà, hiện tại lại còn đỗ được vào SOPA. - Bà Ahn cười vui nhìn cậu, thuận tay gắp thêm thức ăn vào trong bát của cậu - Con ăn nhiều một chút, con gầy lắm. Bây giờ về đây ta sẽ chăm lo cho con tốt hơn, chúng ta đã bắt con phải chịu khổ nhiều rồi.
- Dạ không phải đâu, cũng là bất đắc dĩ thôi. Mọi người vẫn chưa có tin tức gì của Taehwan sao?
- Ta vẫn đang cho người điều tra và đi tìm kiếm rồi, ta sẽ để gia đình chúng ta có thể tụ họp đầy đủ. Tiểu Hee đừng lo. - Bố cậu vỗ nhẹ vai trấn an

Cậu cười nhìn ông, hoá ra gia đình là vậy. Có sự quan tâm, có được hơi ấm, có được tình yêu, hơn nữa là có được cái gọi là cơm nhà. Cậu khẽ cười rồi gắp thức ăn.

Sau bữa ăn, mọi người cùng ra phòng khách ngồi trò chuyện, bà Ahn cầm lấy hai tay cậu nói
- Lại đây nào, ta muốn xem tiểu Hee bây giờ đã trở nên xinh đẹp như thế nào. Không còn là một đứa trẻ nữa mà trở thành một người phụ nữ xinh đẹp rồi.
- Umma đừng trêu con mà. - Cậu ngại ngùng
- Được rồi, ta không trêu con nữa. Ta vẫn luôn thắc mắc tại sao con lại lấy Tên là Ahn Hani mà không phải là Ahn Heeyeon vậy
- Thật ra là từ khi nghĩ rằng bố mẹ mất thì lúc đó con còn quá nhỏ không biết làm gì ngoài chạy trốn. Con đã rất chán ghét bản thân mình, nhưng đến khi ở nhà dì Eun bin thì con và Taehwan phải trải qua quãng thời gian rất khó chịu. Chính bởi vì con vẫn là Heeyeon kém cỏi mà đã không để ý mà lạc Taehwan. Con là một đứa con tồi và là một người chị tồi. Đến khi vào cô nhi viện thì cha viện trưởng đã thay đổi tên cho con và nó trở thành Ahn Hani.
-  Con à, ta đã để con phải chịu ủy khuất rồi, chúng ta xin lỗi con Tiểu Hee à.

Cậu ôm chặt lấy người mẹ mình, cậu rất thương họ. Có lẽ trong quãng thời gian đó thì họ cũng không vui vẻ hơn cậu là bao. Lấy tay lau hết nước mắt trên mặt của mẹ rồi cười nói
- Chẳng phải tiểu Hee của 2 người vẫn ở đây sao, con vẫn ổn mà. Đừng lo
- Nhưng nếu ta muốn con trở lại thành Ahn Heeyeon thì con có đồng ý không. Bởi ta vẫn muốn con là Heeyeon, một đứa con gái nhỏ mà ta muốn bao bọc

Cậu dựa đầu vào vai của bà, cười nhẹ nói
- Nếu như mọi người muốn thì con sẽ làm tiểu Hee của 2 người. Con sẽ thành Ahn Heeyeon.

__________________
Wow, công nhận là tôi chăm. Thật đấy, ngày nào cũng có chap mới. Hãy đọc và ủng hộ nữa nha 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net