Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trước xe, ông bà Ahn cầm lấy tay cậu. Hiền Hoà cười nói
- Con gái à, hay là con dọn về ở với chúng ta đi. Ta muốn bù đắp cho con, được không tiểu Hee.
- Hai người cho con thêm thời gian để chuẩn bị đồ đạc, con sẽ chuyển về ở cùng hai người nhanh nhất có thể.
- Tiểu Hee à, ta đã bảo thư kí Kim đi làm giấy tờ và đổi tên lại cho con rồi. Ngày mai đến trường thì họ sẽ thay đổi lại cho con. - Ông Ahn xoa đầu cậu cười
- Vâng, hai người vào trong đi. Trời cũng bắt đầu trở lạnh rồi!
- Ừm, vậy đi đi. Ngày mai cũng qua đây ăn cơm với mẹ con và ta nhé Tiểu Hee.

Bước vào trong xe, rút chiếc điện thoại của mình lên thì thấy 2 tin nhắn của Junghwa, tự trách vì đã không để ý

From Junghwa:

Hani hôm nay ăn cơm với bố mẹ vui chứ, khi nào xong thì gọi điện cho em nhé.

From Junghwa:

Hôm nay Hani đến nhà em được không, em nhớ Hani

Cậu áp điện thoại lên tai và gọi điện cho Junghwa, quay qua nói với Solji
- Chị có thể trở tôi đến Chung cư của Junghwa được không? Tôi không muốn về nhà hôm nay
- Được thôi, theo ý cô chủ
- Đừng gọi tôi là cô chủ mà Chị Solji, gọi tôi như bình thường là được. - Cậu xua tay
- Thế nó là Hani hay Heeyeon? - Solji quay sang trêu cậu
- Là... - Chưa kịp trả lời thì Junghwa đã bắt máy - Chị chờ tôi một chút

- Hani hôm nay gặp bố mẹ vui chứ? - Giọng cô vang lên từ đầu dây bên kia

- Rất vui, bây giờ Tôi đang trên đường qua nhà em. Tôi có rất nhiều điều muốn nói cho em nghe - Cậu cười mỉm

- Hani à, Em nhớ Hani - Giọng cô trầm xuống

- Tôi cũng vậy. Bây giờ tôi cúp máy trước, đợi tôi một chút thôi.

- Vâng.

Solji ngồi cạnh cười, Hani nhìn cô bĩu môi nói
- Chị cười gì chứ? Tạm đỗ cho tôi ở đây, tôi muốn mua một chút đồ cho Junghwa. Chị muốn uống gì không, tôi mua cho
- Thật chứ?
- Tôi cũng muốn làm chút gì đó coi như cảm ơn chị, chờ tôi một chút - Mở cửa xe đi ra, cậu khựng lại nhìn cô - Với cả là, chị gọi tôi là Heeyeon đi. - Nói xong cậu bước vào trong cửa hàng.

Solji ngồi trên xe bật cười, thật sự cô rất quý Hani, tuy có chút bất trị nhưng đến lúc quan trọng thì lại là một người rất đáng tin. Ngồi rút điện thoại ra nhắn tin với Hyojin

"Cạch"

Hani ngồi vào trên tay cầm theo một 2 túi bánh và một ly cafe nóng vào một Ly trà nóng. Đưa cho Solji một túi bánh và ly Cafe
- Hôm nay tôi thấy chị đứng ngoài đợi tôi mà ngáp suốt. Uống một chút đi, với cả hôm nay tôi cũng hỏi papa rồi, hôm nay chị phải trực đêm nên cầm ít bánh với cafe đi.
- Cảm ơn.
- Solji.... - Cậu gọi cô
- Sao thế?
- Tôi gọi chị là Solji unnie được không? - cậu nhìn ra ngoài cửa để cho đỡ ngại. Solji xoa đầu cậu, cười lớn
- Tôi tưởng là chuyện gì chứ! Được thôi, thế nào cũng được.

Đi thêm một lúc thì cũng đã đến nơi, bước xuống xe rồi chào tạm biệt Solji. Đi vào trong và bấm thang máy đi lên trên. Đứng trước cửa phòng cô rồi bấm chuông. Tiếng cửa phòng mở  ra, Hani đứng trước cửa phòng cười nhìn Junghwa
- Chào em.

Junghwa ôm chầm lấy cậu, tách ra đánh nhẹ lên người Hani
- Sao lại mặc ít như vậy, hôm nay trời rất lạnh mà.
- Nếu vậy thì mau cho tôi vào nhà đi, tôi lạnh sắp cóng đến nơi rồi.

Junghwa kéo cậu vào trong rồi đóng sập cửa lại, Hani đặt túi bánh và Ly trà lên bàn
- Tôi có mua chút bánh mà em thích này. Ngon lắm đấy
- Em không ăn đâu - Cô bĩu mỗi giận dỗi
- Tôi xin lỗi, tôi hứa là lần sau sẽ mặc ấm hơn - Cậu ôm Junghwa từ đằng sau lưng - Lại đây, tôi đút cho em ăn. - Kéo cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, xắt một miếng nhỏ đưa lên miệng cô. Junghwa vẫn mím chặt môi không chịu ăn. Hani dở giọng nhõng nhẽo - một miếng thôi, há miệng ra đi mà. Tôi cũng muốn ăn, nhưng nếu em không ăn thì tôi cũng sẽ không ăn.
- Được rồi, em ăn - Junghwa miễn cưỡng há miệng ăn bánh. - bố mẹ Hani họ ổn chứ
- Rất giàu có, đứng trước căn biệt thự mà tôi có chút ngạc nhiên. Họ bây giờ đang điều hành một tập đoàn, nhưng họ ẩn danh và chỉ ra chỉ thị cho người khác làm. - Hani uống một ngụm trà - Có lẽ từ mai tôi không phải là Hani nữa rồi
- Tại sao chứ - Mắt Junghwa hiện lên một tia lo lắng
- Không sao đâu. Thật ra tên thật của tôi là Ahn Heeyeon, nhưng khi tôi vào cô nhi viện thì đã đổi nó để thành Ahn Hani. Bây giờ họ muốn tôi lại là Tiểu Hee của họ nên tôi đành ứng thuận. - Hani cười tươi - Em nghe tên Tiểu Hee rất là buồn cười đúng không?

Junghwa lắc đầu, câu nhẹ vào má cậu.
- Tiểu Hee nghe đáng yêu mà, Tiểu Hee à~
- Đừng gọi thế mà, làm tôi giống như đứa trẻ vậy!
- Tiểu Hee của em
- Thôi được tuỳ em. Junghwa à, em đã bật lò sưởi chưa vậy. Sao tôi thấy lạnh vậy? - Hani lấy chiếc áo choàng của Junghwa vừa đưa cho cậu quần tròn lại.
- Từ lúc Hani vào là em bật lò sưởi nấc lớn hơn mà, Hani lại gần đây. - Junghwa áp trán của mình lên trán cậu, khoảng cách của cả hai bây giờ rất sát. Làm cậu có chút đỏ mặt - Hani sốt rồi, em đã bảo là mặc ấm vào rồi mà.

Junghwa thở dài kéo cậu đi vào trong phòng ngủ. Lấy ra một bộ quần áo ngủ của cô đưa cho cậu. Hani thay bộ đó ra đi, vì nếu ngủ mặc như vậy sẽ khó chịu. Thay xong rồi ra đây em cặp lại nhiệt độ cho. Cậu ngoan ngoãn nghe theo, câu mặc quần áo ngủ của Junghwa vào rồi đi ra ngoài
- Trông vậy mà Hani cũng gầy lắm, mặc quần áo của em còn hơi rộng kìa. - Cô thở dài - Em phải tích cực vỗ béo cho Hani mới được.
- Tôi thấy người mình đẹp mà - Cậu vén bụng lên - em nhìn đi, múi này

Junghwa cốc nhẹ vào đầu Hani rồi kéo xuống giường
- Đã ốm rồi lại còn vén áo lên, Hani mà còn làm vậy cho ai khác xem thì đừng trách em.

Cô đặt lên trên trán của Hani một chiếc khăn, đặt một chiếc cặp nhiệt đồ vào trong người cậu. Vén chăn kéo lên
- Tôi xin lỗi - Cậu nhỏ giọng - Không giúp được gì cho em mà lại còn làm phiền
- Đừng nói vậy, em tự nguyện mà - Hôn nhẹ lên má cậu
- Đừng làm vậy, em sẽ bị lây đấy
- Đồ ngốc, nếu không muốn em bị lây thì phải chăm sóc cho mình tốt vào.
- Nằm đây một lúc đi, em đi mua ít thuốc.

Junghwa khoác chiếc áo dạ ra ngoài rồi đi tới hiệu thuốc đối diện trung cư. Đến khi quay lại thì cậu đã thiếp đi. Luồn nhẹ vào trong áo lấy cặp nhiệt độ ra.
- 39 độ sao? Bắt đầu sốt cao lên rồi. - Đỡ nhẹ cậu ngồi dậy, đưa viên thuốc vào miệng cậu rồi đưa cốc nước lên cho cậu nuốt nó xuống.

Cầm chiếc khăn trên trán cậu bỏ xuống rồi thay vào đó là miếng dán hạ sốt.
- Đáng yêu thật - Cô vén nhẹ nhàng vén chăn rồi nằm xuống bên cạnh, kéo chăn lại cho cậu rồi cũng nhắm mắt ngủ
.
.
.
.
.
Sáng ngày hôm sau, Junghwa dậy sớm thay quần áo chuẩn bị đến trường. Cô cố gắng làm mọi thứ một cách nhanh nhất. Chuẩn bị bữa sáng cho cậu xong rồi đi. Bởi cô muốn hôm nay cho cậu nghỉ học bởi người còn hơi sốt.

Đến khi tỉnh dậy thì cũng đã 9h30 sáng. Trên bàn bên cạnh giường có một tờ giấy của Junghwa để lại

"Hani còn sốt nên em sẽ xin nghỉ học cho Hani, bữa sáng em đã làm sẵn r. Cố gắng ở nhà uống thuốc rồi chiều em về"

Thay lại bộ vest tối qua rồi đi ra ngoài bàn ngồi ăn bữa sáng Junghwa làm.
- Chán thật - Cậu tự nói chuyện một mình - Thôi kệ đi đến trường thôi, đằng nào chẳng phải trèo tường, khỏi phải đi lấy đồng phục. Đằng nào cũng đỡ rồi, chắc Junghwa sẽ không mắng đâu

Hani đi xuống dưới tầng và bắt một chiếc taxi đi đến trường. Đến cổng sau của trường thì vẫn mở nên cậu lẻn vào. Bây giờ là giờ nghỉ giữa giờ nên đi đến lớp học sẽ không bị giáo viên bắt gặp. Đi đến trước cửa lớp thì thấy Junghwa đang đứng nói chuyện với Hyelin, Hyojin và Solji. Chạy ra đằng sau ôm chặt lấy cô
- Sao hôm nay lại bỏ tôi ở nhà một mình chứ? Chán chết đi được.
- Đã khỏi ôm đâu mà còn đến trường chứ, đừng bảo em là Hani trèo tường đấy - Junghwa cấu vào tay cậu
- Đau...đừng mà, định trèo nhưng cổng sau mở nên lên vào thôi. - Cậu nhăn mặt - Tôi đỡ rồi mà
- Heeyeon, cậu vẫn mặc bộ hôm qua sao. Tôi tưởng là cậu chị ở một lúc rồi về. Hoá ra là cả đêm - Solji cười mỉm

Hyojin quay qua trợn mắt nhìn Solji
- Em nói với ai vậy Solji? Ai là Heeyeon. - Junghwa cũng có chút ngạc nhiên, quay qua nhìn Solji. Hani đứng một chỗ tự cốc vào đầu mình. Quên không bảo là đừng gọi Heeyeon trước mặt Junghwa
- Hani đi với em - Junghwa kéo tay Hani đi lên sân thượng của trường. Hani chỉ biết im lặng đi theo, không dám nói một lời nào.
.
.
.
.
.
Tại sân thượng

- Hani có thể giải thích cho em được không, em muốn nghe Hani nói. - Junghwa đứng trước mặt cậu nhìn cậu với ánh mắt tức giận
- Thật ra....thì....Solji Unnie.....
- Đợi đã, Solji unnie? - Junghwa ngắt lời cậu - Em cần một lời một lời giải thích ngắn gọn của Hani
- Solji unnie là người của bố mẹ tôi đưa vào đây để theo dõi và bảo vệ tôi. Bố mẹ tôi đã làm giả tuổi của chị ấy. Chị ấy hơn chúng ta 6 tuổi đấy, chị ấy là người nói cho tôi biết bố mẹ còn sống. Xin lỗi vì không nói với em sớm - Hani cúi gằm mặt xuống nói vì sợ cô giận.
- Là em sai, chưa biết rõ việc mà đã vội trách Hani. Nhưng...nhưng - Cô ấp úng
- Sao vậy, nói được không? - Cậu vuốt má Junghwa
- Em cũng muốn gọi Hani là Heeyeon. Được không?

Hani kéo cô lại gần, trao cho cô một nụ hôn nhẹ rồi dứt ra. Vuốt nhẹ tóc cô nói
- Chẳng phải tôi luôn là Tiểu Hee của em sao? Dù tôi là Hani hay Heeyeon hay thậm chí là Tiểu Hee thì tình yêu của tôi dành cho em vẫn không đổi.

__________________
Xin lỗi nha, do hôm nay bận đi diễn nên up muộn, thông cảm nha. Nhưng mà hãy đọc và ủng hộ tiếp nha ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net