Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suy nghĩ loằng ngoằng làm cái đầu cậu muốn nổ tung. Mấy ngày gần đây, cái đầu của cậu bắt đầu dở chứng. Đặt ly rượu lên trên chiếc bàn, cầm lấy bàn tay của thư kí Kim mà vuốt về nó.
- Miso, em có mệt không. Tiếp khách cả buổi như vậy có mệt không
- Em ổn mà, Heeyeon lưng đau như vậy đứng được chứ. Tầm nửa tiếng nữa sẽ bắt đâu, các khách mời sẽ dần dần được đưa vào bên trong khán phòng - Miso cầm quyển sổ trên tay, đọc và xem lại lịch trình của ngày hôm nay.
- Ừm - Hướng đôi mắt của mình nhìn về phía Junghwa. Thật sự làm cậu thấy rất lạ, dù nhiều lần hôn thư kí Kim nhưng chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt đến vậy. Chỉ qua một cái nắm tay mà còn hơn hẳn nụ hôn của Miso. Câu hỏi duy nhất trong đầu cậu đó chính là "Cô ta là ai? Cô ta và cậu có liên quan gì đến nhau. Tại sao chưa từng gặp mặt bao giờ nhưng lại để lại dấu ấn sâu đến vậy"

Rút điện thoại nhắn tin cho Minho. Ngón tay thon dài bấm thoăn thoắt trên màn hình cảm ứng của điện thoại

From Ahn Tổng

Cậu điều tra cho tôi tất cả về EXID, từng người một. Kĩ nhất là về cô gái tên Park Junghwa. Tất cả kể cả lúc họ còn làm thực tập sinh tạm thời ở cuộc tuyển chọn ở công ty Banana Culture. Không được để cho Miso biết

Nhắn xong, Minho đứng từ xa nhận được tin nhắn. Nhìn cậu gật đầu như hiểu ý, Hani chỉ gật nhẹ đầu đáp lại rồi quay đi.
.
.
.
.
.
Junghwa cầm hết ly này đến ly khác uống, mặt cô bắt đầu ửng hồng về hơi men. Hyelin giật ly rượu trên tay cô không cho Junghwa uống nữa. Biết là Junghwa khó chịu nhưng cũng không thể để cô lấy rượu giải sầu.
- Thôi đi, cậu muốn nhà báo nhìn thấy mình say xỉn sao? Đừng uống nữa, về nhà rồi uống sau.
- Không....không....Hani không nhớ mình là ai. Thậm trí còn có người mới nữa, Đúng là đồ tồi thất hứa với mình - Junghwa tựa cả người mình lên Hyelin, giọng có chút nhão vì rượu - Mình buồn lắm Hyelin à.
- Ừ ừ, được rồi. Mình sẽ kiếm cho cậu một người khác còn hơn gấp trăm lần cậu ta, còn bây giờ vào khán phòng đi, Ahn tổng sẽ giới thiệu sản phẩm mới. - Hyelin kéo tay Junghwa lôi cô đi rồi quay qua nói với mọi người - Vào trong khán phòng thôi.

Khách mời đã bắt đầu đi chuyển đến khán phòng, các hàng ghế bắt đầu kín. Đặt Junghwa ngồi xuống, hàng ghế của họ ở khá là gần với bục sân khấu, khi tất cả đều ổn định chỗ ngồi đèn được tắt đi và Hani bắt đầu rời khỏi chiếc xe lăn mà đứng dậy, tuy có chút nhói nhưng vẫn còn trong tầm chịu đựng được. Bước lên trên bục sân khấu có một ánh đèn được chiếu về phía cậu.
- Xin chào mọi người, tôi là Tổng giám đốc công ty Ahn Thị là Ahn Heeyeon. Hôm nay rất cảm ơn mọi người khi đã nhận lời mời đến với buổi triển lãm ngày hôm nay. Sản phẩm mới này là sản phân được hợp tác từ Choi thị và Ahn thị chúng tôi. Mọi người cùng hướng lên màn hình - Cậu đưa tay hướng về phía chiếc mang hình lớn. Mọi người trong khán phòng bắt đầu vỗ tay. Cậu ấn nút điều khiển để mang hình chiếu lên thiết kế và mẫu mã. - Sản phẩm mới có tên là HJ3987, được thiết kế với dạng 2 trong 1. Tức là một chiếc laptop có thể biến đổi thành một chiếc tablet. Sở hữu cấu hình cao, RAM là 16GB còn bộ nhớ bên trong lên đến 1TB, thiết bị mang một vẻ ngoài được thiết kế cầu kì và tinh xảo. Mang lại sự sang trọng đặc trưng theo đúng phong cách của Ahn thị. Để làm được sản phẩm này là cả một sự cố gắng của toàn thể nhân viên của công ty 2 bên. Có ai muốn đặt câu hỏi không ạ - Hani chỉnh lại áo vest của mình rồi nhìn bao quát tất cả mọi người trong khán phòng. Có một phóng viên giơ tay, Hani chỉ tay về phía cậu ta và có một nhân viên đi đến đưa mic cho cậu ta.
- Thưa Ahn tổng, chiếc Laptop mới này của Ahn thị nếu mà có nhiều chức năng như vậy thì có thể sẽ rất nặng và cồng kềnh.

Hani cười nhẹ, xua tay rồi ấn chiếc điều khiển chuyển tiếp
- Tôi biết là sẽ có câu hỏi về nó. Nhưng nó đã được thiết kế rất gọn nhẹ và không cồng kềnh như mọi người nghĩ. Viền màn hình mỏng, còn được sử dụng chất liệu vải Gore để tản nhiệt để tăng cao tuổi thọ của máy. Còn câu hỏi nào nữa không ạ, tôi sẽ giải đáp cho mọi người.
- Vậy còn về vấn đề bảo mật - Chủ tịch của Lee Thị bắt đầu lên tiếng, Lee thị là công ty đối thủ lớn nhất của Ahn thị
- Vâng, Lee chủ tịch. Tất cả vấn đề về bảo mật được đưa lên hàng đầu. Tất cả đều được khắc phục những lỗi lầm bảo mật từ những dòng laptop trước. Thời lượng Pin của máy là 24h tiếng sau mỗi lần sạc đầy. Có thể nói đây là chiếc laptop tân tiến nhất hiện nay, khi phát hành thì đảm bảo sẽ vươn xa ra ngoài tầm quốc tế. Các sản phẩm trước đã đem lại rất nhiều thành tựu, còn sản phẩm này thì chắc chắn sẽ có thể mang lại nhiều hơn thế.

Junghwa ngồi ở dưới ghế mơ màng nhìn cậu đứng giới thiệu về sản phẩm mới của công ty. Cô đứng dậy bước đi từng bước loạng choạng, bởi vì uống nhiều nên đã say. Junghwa bước từng bước lên trên bục sân khấu nơi Hani đang đứng. Cậu ngạc nhiên nhìn cô, rồi nói
- Junghwa-ssi có chuyện gì sao? - Junghwa không nói không rằng, đi lại gần Hani mà kéo cậu lại gần. Môi cô ngấu nghiên lấy đôi môi của cậu giống như đã từ lâu rồi không được hôn lên đôi môi quen thuộc đó, không hiểu điều gì thôi thúc mình mà Hani không kìm được mình mà đáp lại. Cả 2 như chìm đắm vào trong thế giới riêng của mình, giống như chỉ có 2 người và xung quanh không có ai. Ánh đèn flash từ các phóng viên bắt đầu sáng lên bắt trọn khoảnh khắc của Ahn tổng và Junghwa. Bị ánh đèn chói loá làm phiền, Junghwa dứt khỏi đôi môi cậu làm Hani như bị đánh gãy nguồn cảm xúc. Cô cười nghiêng ngả rồi chỉ tay vào Hani nói
- Hani thực sự là đồ tồi, bỏ em đi suốt 6 năm trời mà không nói một cậu gì cả....đã vậy còn không một chút tin tức. Cái ngày mặc bố Hani đến bắt Hani đi. Thì Hani đã đã nói cái gì mà tôi sẽ tìm lại em, hay tôi sẽ gặp lại em, không phải chính Hani nói như vậy sao? - Junghwa lắc đầu, nước mắt cô bắt đầu rơi. Nếu không có hơi men thì chắc cô sẽ không có can đảm nói những điều như vậy - Hani đã hứa là sẽ ở bên em mà. Tại sao lại bỏ mặc em mà đi với người mới, Hani cùng cô ta nắm tay thân mật trước mặt tôi để tôi thành con ngốc sao? Cái gì mà cùng thành một nhóm EXID với 5 người cùng trên một sân khấu chứ? Đồ tồi, Hani là đồ ngốc sao? Hani bỏ đi theo danh vọng, đi theo tiền tài thì chắc hạnh phúc lắm rồi. Đã như vậy rồi còn để tôi đem lòng yêu cậu. TẠI SAO?? - Hani đứng đực người ra đó. Từng câu từng chữ thoát ra từ miệng cô như từng con dao đâm vào sâu trong trái tim cậu. Hani tóm chặt lấy ngực trái của mình, cơn đau đầu ập đến vội vã. Mồ hôi túa ra, hơi thở cậu bắt đầu dồn dập. Junghwa đánh vào người cậu, tay cô nắm chặt đánh vào người cậu, dù vậy nhưng nó thực sự không hề đau, chỉ có sâu trong thâm tâm họ là đau.
- Tôi không hiểu cô đang nói gì? - cậu cố nói bằng giọng bình tường nhất mà mặc dù trong lòng không khỏi nhộn nhạo
- Đồ tồi, tôi hận cậu....tôi ghét cậu - Hyojin chạy lên trên bục sân khấu kéo Junghwa đi xuống dưới để tránh thoát khỏi đám nhà báo vẫn đứng đó nháy máy hay quay phim chụp ảnh. Đầu cậu bắt đầu vang vảng những lời nói.

"Thật sự xin lỗi em! Em đánh tôi, mắng tôi cũng được nhưng vạn lần xin em đừng ghét bỏ tôi"

Một tay cậu ôm lấy ngực, một tay ôm chặt lấy đầu của mình. Chịu đựng cơn đau dữ dội, tất cả mọi thứ tối sầm. Hani ngất xỉu nằm rạp xuống dưới sàn gỗ, Miso chạy một mạch lên lấy người Hani mà gọi
- Ahn tổng, tỉnh lại đi. Heeyeon à, có nghe thấy em nói gì không? Em nói chị có nghe thấy không? - Cô ta ôm chặt lấy người cậu, nhìn nhân viên mà hét lên - Còn không mau gọi cấp cứu!!! Heeyeon à, chị phải gắng lên. Không được đâu, chị phải cố lên.

Junghwa được Hyojin cõng, bảo an phải cố gắng hết sức mới có thể giải vây cho họ thoát khỏi đám nhà báo với phóng viên. Đặt Junghwa ngồi vào bên trong rồi họ cũng ngồi vào trong xe. Thấy xe cấp cứu đỗ trước cửa phòng Triển lãm, thấy người được đưa lên băng ca là Hani. Họ không khỏi lo lắng mà nhìn theo chiếc xe cấp cứu đó, tuy ngoài mặt nói ghét Hani nhưng sâu bên trong Hyojin cũng sụp đổ rất nhiều khi nghe cậu bỏ cả nhóm mà đi. Hyojin phải tự an ủi bản thân mình và làm chỗ dựa vững chắc cho 3 con người còn lại. Hyojin vỗ vai anh quản lí
- Anh mau đi theo chiếc xe cấp cứu kia cho em, nhanh lên.
- Các em đi theo làm gì chứ? - Anh quản lí ngơ ngác hỏi
- Thì anh cứ đi theo đi mà. Em sẽ giải thích cho anh sau. Nhanh lên đi anh.
- Ừm đợi chút.

Chiếc xe của hỏi cũng lăn bánh, đuổi theo chiếc xe cấp cứu chạy đằng trước. Junghwa ngồi trong xe mà nước mắt vẫn không ngừng rơi. Có lẽ cô đã chờ đợi và chịu đựng quá lâu rồi, thật sự là vết thương lòng của cô ngày một lớn, ngày càng rỉ máu. Nỗi đau này ai hiểu được, chỉ một mình cô biết. Từng ngày từng giờ nhìn lại những bức ảnh khi cả 2 còn bên nhau mà không khỏi đau lòng. Thật sự là quá đau rồi, một vết thương quá sâu, quá lớn.

__________________
Đau vẫn đau :(
Ngược vẫn ngược :(

Thank for reading

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net