Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hani nằm trên băng ca đưa vào trong phòng cấp cứu. Lúc này cả 4 con người kia cũng chạy theo mà đứng ở trước cửa phòng cấp cứu. Thư kí Kim nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn Junghwa. Cô ta lao đến chỗ Junghwa, tay nắm lấy tóc cô mà mắng mà hét. Đẩy mạnh cô đập người vào tường
- Rút cuộc cô là cái thứ gì chứ? Tại sao khi bắt đầu gặp cô lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy. Đồ sao chổi đen đủi nhà cô còn có liêm sỉ để đến đây nhìn Heeyeon nữa sao. - Junghwa vẫn mặc kệ cô ta muốn đánh muốn chửi gì thì làm. Hyojin lôi tay Miso ra khỏi người Junghwa, đứng chăn trước mặt cô, gằn giọng nói
- Cô có tư cách để chạm vào người của cô ấy sao? Cô làm gì thì làm nhưng nhất quyết đừng động vào người của bạn tôi. - Từng lời từng chữ của Hyojin làm Miso có chút sợ mà lui lại. Minho đành đứng ra giải quyết bầu căng thẳng này.
- Được rồi, thư kí Kim cô ngồi xuống đi đừng kích động. - Cậu ta đẩy thư kí Kim ngồi xuống, rồi quay qua phía Hyojin và mọi người - Tôi thay mặt cô ấy xin lỗi mọi người, Junghwa-ssi không sao chứ? - Cậu ta nhìn trên mặt Junghwa có chỗ bị sưng đỏ có chỗ bị xước nhẹ, đầu tóc bị rối bù nhưng vẫn một mực im lặng nhìn thẳng xuống dưới. - Để tôi đi mua một chút bông băng, chờ tôi một chút - Nói rồi Minho chạy đi, Hyojin thở dài nhìn đứa bạn mình mà không khỏi thương xót. Một khi đã dính vào tình yêu thì nó như lạc vào một cái mê cung không có đường đi ra. Vuốt lại mái tóc cho Junghwa để bớt bù xù. Ghé vào tai nói nhẹ
- Không sao đâu, cậu ta sẽ ổn thôi. Đó không phải lỗi của cậu, rồi cậu ta sẽ khỏe lại bình thường thôi.

Solji cũng đứng cạnh, ngả người Junghwa gục vào người mình, ôm cô an ủi. Vuốt nhẹ tấm lưng mà vỗ về, Junghwa cũng như tìm được chỗ dựa mà thỏa lòng mình rơi nước mắt. Nước đầy quá cũng sẽ tràn ly, cũng như sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn. Kìm nén quá lâu thì cũng phải đến lúc mà bộc bạch, tiếng khóc của Junghwa tuy chỉ là những tiếng thút thít nhỏ nhưng chiếc áo khoác dạ của Solji cũng ướt nhẹp một mảng lớn. Trước cửa phòng cấp cứu, ai cũng mang trong mình một gánh nặng. Tất cả đều hướng vào con người bên trong cánh cửa kia, đều vì một người.

Sau khi Minho quay lại đưa bông băng cho Solji thì cánh cửa phòng cấp cứu cũng bật mở, bác sĩ mặc chiếc áo blue bước ra ngoài. Junghwa cũng thấy vậy mà đứng bật dậy, bọn họ đều vây quanh bác sĩ mà nôn nóng hỏi tình hình.
- Được rồi, mọi người bình tĩnh - Bác sĩ giơ tay ra hiệu bảo mọi người bình tĩnh - Tình hình bệnh nhân hiện nay cũng có phần ổn định rồi. Nhưng khi chụp CT kiểm tra thì bên trong não bệnh nhân như có một màng điện bao bọc, nó kìm nén tất cả mọi thứ như trí nhớ của bệnh nhân. Hiện nay cái màng bọc đó bắt đầu có dấu hiệu bị phá vỡ dẫn đến thỉnh thoảng mang lại những cơn đau đầu, đây là lần đầu tiên tôi gặp một ca như vậy. Hơn nữa một phần làm bệnh nhân bất tỉnh là do áp lực công việc và sức khỏe của bệnh nhân dạo gần đây rất kém do suy nhược cơ thể. Hiện tại cần phải để bệnh nhân ở lại bệnh viện để xem xét và theo dõi, tôi cần một người đi làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân. Còn bây giờ thì chuyển cô ấy vào phòng hồi sức rồi có thể thăm.
- Vâng, tôi sẽ đi làm thủ tục - Minho nói với người bác sĩ rồi cùng đi với ông ta
.
.
.
.
.
Junghwa ngập ngừng đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn vào con người bên trong với khuôn mặt nhợt nhạt, làn da hồng hào ngày trước được thay bằng một màu xanh xao ốm yếu. Cánh tay gầy gò được cắm cây kim truyền dịch để giúp đỡ cơ thể. Toan bước vào trong, Miso nhanh chân đứng chặn lại trước mặt cô, trừng mắt lên nhìn
- Đi về đi, Ahn tổng sẽ không muốn gặp mặt cô đâu Junghwa-ssi. Đừng ở đây mà tốn thời nữa, chẳng phải ca sĩ như cô rất bận rộn sao?
- Xin cô.....- Giọng Junghwa run lên, nước mắt từ đâu lại rơi xuống gò má cô, cứ như vậy mà rơi. - Làm ơn, tôi xin cô cho tôi vào gặp Hani. Chỉ một lần rồi tôi sẽ đi ngay mà, đừng bắt tôi phải ở ngoài này, làm ơn. - Junghwa quỳ gục xuống sàn nhà lạnh lẽo, Miso cũng không ngờ khi Junghwa quỳ xuống. Điều này làm cô thấy nghi ngờ khi Junghwa vì Hani mặt chịu đựng đến vậy, càng làm cô cần phải điều tra rõ lại bọn họ trong quá khứ.

Hyojin nhìn đứa bạn mình quỳ dưới sàn chịu tủi nhục, bỏ hết thể diện vì con người đang nằm trên giường bệnh kia. Khó chịu mà nói lớn
- ĐỨNG LÊN!!!!! TÔI NÓI LÀ CẬU ĐỨNG LÊN NGAY. - Ánh mắt của Hyojin long lên sòng sọc, sỉ nhục người thân của cậu ư? Còn mơ đi - Cậu khóc lóc tôi không quan tâm nhưng nhất quyết không được hạ mình 1 cách dễ dàng như vậy. - Hyojin tiến tới kéo tay Junghwa đứng dậy, cô vẫn nhất quyết chống trả không muốn đứng lên
- Làm ơn, đừng bắt mình đi. Mình muốn gặp Hani, suốt bao lâu qua không phải cậu ấy cố tình mà là do cái gì đấy ngăn chặn lại trí nhớ của Hani thôi. Nhất quyết Hani sẽ không quên mình đâu mà - Junghwa một mực quỳ rạp, đẩy tay Hyojin khỏi người mình.
- Dừng lại đi, tôi cho các người 15' để vào trong. Xin các người đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa. Cô ấy chịu đựng mệt mỏi đủ rồi - Miso nhìn Junghwa khóc lóc thảm thiết có chút mủn lòng, có gì đó giữa cô và Junghwa rất giống nhau. Đó chính là cùng yêu một người.
- Cảm ơn cô - Junghwa đứng dậy chạy lại gần Hani, nắm chặt lấy bàn tay cô mà đưa nó áp lên 1 bên má của mình. Cảm nhận hơi ấm, cảm nhận mùi hương quen thuộc. Tất cả đều còn lại nhưng chỉ tiếc rằng cậu không hề nhớ ra cô là ai. - Em...em là Junghwa này. Hani chắc bây giờ cũng không còn nhớ em nữa nhưng em sẽ đợi, em sẽ đợi cho đến khi nào Hani nhớ ra em, đến lúc đó mình sẽ cùng nhau đi chơi. Em sẽ nấu cho Hani nhiều món, cùng Hani đi mua sắm rồi cùng làm những điều chúng ta đã từng làm. Và cuối cùng là chúng mình cùng đứng trên cùng 1 sân khấu nhé, cùng biểu diễn như ta đã từng. Cùng chứng minh cho bọn họ thấy fancam Hani của em bây giờ còn đẹp hơn lúc đó. Cùng nhau Hani nhé! - Tuy miệng thì cười nhưng nước mắt không ngừng rơi, cô rướn nhẹ lên đáp xuống một nụ hôn lên môi cậu. Miso đứng đó dù trong lòng khó chịu đến đâu cũng nhẫn nhịn chịu đựng. Cứ để cho Junghwa ở trước mặt làm những hành động thân mật với Hani, người mà trên danh nghĩa là người yêu của cô. Junghwa vuốt nhẹ gò má Hani rồi lấy tay lau đi nước mắt trên mặt
- Em đi đây - Nói xong cô tiến đến trước mặt Miso, khẽ cúi người rồi ngẩng lên nói - Chăm sóc tốt cho cô ấy, tôi đi trước. Đi thôi - Junghwa khoác vai 3 con người kia rồi cùng đi ra ngoài. "Em sẽ chờ Hani, Hani phải đến tìm em sớm nhất có thể"
.
.
.
.
.
Hani POV

Sau khi tôi ngã xuống ở buổi triển lãm thì sau đó là một màu đen tuyền bao quanh. Cô đơn lạnh lẽo như đã từng, tôi cố gắng tiếp tục chạy để có thể thoát khỏi không gian chết tiệt này. Tôi cứ chạy cho đến khi bản thân mệt lả rồi ngồi xuống, chợt như tôi thấy có bóng người ở trong này. Một cô gái tóc màu khói với một cô gái nữa nhưng cô gái này lại mang màu tóc tím pastel. Nhìn kĩ lại thì đó chính là Park Junghwa và cô gái tóc tím đó là tôi. Tại sao lại xuất hiện những thân ảnh của tôi và Junghwa ở đây, tất cả mọi thứ. Từ lúc bắt đầu cho đến lúc bị đem đi, Tôi đứng nhìn trước thân ảnh bị ngồi trên ghế điện khi người khởi động chiếc ghế đó là bố tôi làm tôi có chút run sợ với người tôi hằng ngày gọi là bố. Thật sự thì giữa tôi và Junghwa có gì?

Mỗi khi nhớ đến cô ấy là đầu tôi lại đau. Tôi đã từng gặp họ ở đâu sao? Tôi từng ở chung một chỗ với họ sao? Tôi là ai? Là Heeyeon hay Hani.

End POV

______________

Bừng tỉnh bật dậy thoát khỏi mớ suy nghĩ đó, mồ hôi trên trán chảy thành dòng, nhìn lại xung quang thì mới biết chính mình đang ở bệnh viện. Hiện tại ở đây không có một ai, nhìn lên chai nước truyền thì cũng đã sắp hết, cậu tự hỏi bản thân mình bị vứt bỏ một mình ở đây sao? Nhưng cảm giác thì như đã ở bên cạnh một ai đó rất quen thuộc. Bàn tay còn vương hơi ấm, đôi môi còn mùi hương thơm nhẹ đến lạ thường. Lấy tay quệt nhẹ lên môi thì thấy có dính chút son môi của ai đó. Cậu biết chắc đây không phải là của Miso bởi cô hay dùng các màu đậm hơn như thế này. "Không lẽ là Junghwa?"

Lắc đầu để dừng lại khỏi suy nghĩ đó, dù biết là nghi ngờ nhưng vẫn cần xem xét lại kĩ. Vừa hay lúc đó Miso mở cửa phòng đi vào
- Chị tỉnh lại rồi sao? Có thấy mệt không, sao chị không nằm xuống nghỉ mà còn ngồi dậy làm gì. - Vừa mới gặp mặt mà Miso đã hỏi dồn dập rất nhiều câu nhưng cậu chỉ đáp lại một câu
- Ừm, có chút mệt.
- Xin lỗi, em vừa ra ngoài mua ít cháo cho chị. Heeyeon à, chị ăn một chút nhé? - Miso giơ cặp lồng cháo lên mà lúc lắc
- Cũng được.

Miso thấy dường như cậu lại bắt đầu có những hành động giống như trước kia, lạnh nhạt, vô cảm. Luôn luôn cách biệt với người khác, luôn đơn thân độc mã. Miso vội gạt bỏ suy nghĩ đó và thay vào đó thành suy nghĩ chắc là do cậu mệt nên mới vậy. Nhìn Miso đổ cháo mà Hani có chút suy nghĩ "thật sự nếu nói về yêu thì liệu cậu có thật sự yêu Miso hay chỉ là chị em, thật khó phân biệt"

_______________
Hôm nay hơi muộn 1 chút nên xin lỗi nha

Thank for reading

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net