Chương 48: sống hay chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hani POV

Trong phòng tập, tiếng nhạc vẫn vang lên. Từng động tác ăn khớp với nhau, điện thoại của Tôi bắt đầu reo lên. Tôi ngừng lại, cầm điện thoại lên thì đó là số điện thoại của bố tôi. Bảo Hyojin tắt nhạc, đưa điện thoại lên tai nghe

- Bố gọi con có việc gì sao?

- Con về nhà ngay cho ta! - Giọng bố tôi có chút khó chịu pha lẫn vào, tôi nhíu mày rồi nói

- Con đang bận rất nhiều việc, không thể về nhà ngay lúc này. Khi nào về được nhà thì con sẽ về

- Không được, ít nhất con phải nói rõ cho ta về tin đồn hẹn hò chết tiệt gì đó cho ta, con đừng nói với ta là vì nó mà con chia tay Miso. - Cái gì chứ? Tôi yêu ai hay làm gì là quyền do tôi quyết định chứ! Bố tôi đã chen chân vào việc này quá sâu rồi, tôi đã đủ lớn và đủ trưởng thành. Tôi sẽ không để quá khứ tiếp diễn lại một lần nữa. Tôi sẽ không để mất Junghwa, mặc dù kí ức vẫn chưa trở về với tôi. Nhưng tôi sẽ tìm cách để nó quay lại.

- Bố à! - Tôi lớn giọng - Con đã luôn nói rằng con không có tình cảm với Miso, nếu kéo dài thì chỉ có một mình cô ấy là chịu tổn thương thôi. Con đã đủ tuổi để biết bản thân mình phải làm gì và không nên làm gì, vậy nên bố đừng nói gì nữa cả

- Đồ nghịch tử, nếu con không về thì sẽ không biết ta sẽ làm gì với con nhỏ đấy đâu. Về ngay!

Tôi tức đến điên người mất, tôi tắt máy rồi nhắn tin cho Minho

From Ahn tổng

Cậu chuẩn bị xe đến đón tôi ở Banana Culture rồi đưa tôi về nhà xong cùng tôi về Định thự, gọi thêm vài người nữa để bảo vệ cho Junghwa.

Tôi đặt điện thoại xuống, khó chịu đến chết mất. Bố tôi luôn muốn làm theo ý của mình từ trước đến nay, không bao giờ coi trọng tôi cả. Tại sao Taehwan có thể thoải mái chạy theo ước mơ, còn tôi thì bị giam hãm và bị bắt đi theo con đường mà bố tôi vạch ra. Đã bao giờ là bố tôi nghe theo tôi chứ! Chưa lúc nào cả

Junghwa đến lại gần tôi, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng, một tay của cô ấy đặt lên má tôi.

- Sao vậy?

Tôi chỉ khẽ lắc đầu, tôi không thể mở miệng nói ra được bởi bên trong tôi nó nghẹn ứ rồi. Cô ấy vẫn tiếp tục hỏi tôi làm sao vậy, không ngờ là nó khó chịu đến vậy. Tôi vẫn luôn ghen tỵ với Taehwan bởi nó được sống rất tự do, còn tôi thì như một kẻ chết cuồng vì công việc. Sống mũi tôi có chút cay, khó chịu quá!

Bất giác nước mắt tôi rơi xuống, ghét thật! Tôi lại để bản thân mình yếu đuối rồi. Tôi lau vội nước mắt mình nhưng chúng vẫn thi nhau rơi xuống, Tôi thật sự không muốn để Junghwa thấy tôi yếu đuối đến vậy, không được. Tôi cố quay đi để tránh cô ấy nhưng cô ấy vẫn cố gắng đứng trước mặt tôi, ôm tôi vào lòng an ủi. Cảm nhận được hơi ấm của Junghwa làm tôi có chút yên lòng, mượn bờ vai của Junghwa có thể khóc cho thỏa nỗi lòng, tay cô ấy vỗ nhẹ lên lưng tôi mà vỗ về

- Hani của em đã chịu khổ nhiều rồi, đừng kìm nén một mình nữa. Chia sẻ với em đi được không?

Tôi chỉ có thể ôm chặt lấy cô ấy mà che đi tiếng nấc của bản thân, hôm nay tôi sẽ cho phép mình yếu đuối một chút. Junghwa cầm lấy 2 bên vai của tôi, khẽ đẩy nhẹ tôi dời khỏi cái ôm, đôi mắt tôi ướt đẫm vì nước mắt. Cô ấy lấy 2 tay mình lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi, cô ấy nở một nụ cười nhẹ

- Thôi nào, Ahn tổng của em khóc thật không đẹp chút nào. Nín đi, đừng khóc nữa nha.

Tôi khẽ gật gù, cầm chiếc điện thoại trên bàn xuống xem rồi đứng dậy. Tôi lấy tay áo lau hết những giọt nước mắt trên má, nhìn xuống Junghwa rồi nói.

- Hôm nay tôi sẽ đi nói chuyện với bố, tôi biết rằng trong quá khứ bố đã bắt tôi phải xa em nhưng lần này tôi sẽ đứng lên chống trả, tôi sẽ không còn là một đứa trẻ con thiếu suy nghĩ nữa. Nếu sau này có khó khăn thì em có muốn ở bên cạnh tôi không, tuy không thể cho em được thứ tốt nhất nhưng tôi sẽ không để em phải chịu thiệt.

- Em không sợ, em sẽ ở cùng Hani.

- Được, tôi đi đây

- Nhớ bảo trọng

Tôi gật đầu rồi đi xuống dưới xe của Minho rồi đi, Minho thấy tôi mặc bộ này cũng trố mắt lên nhìn. Cậu ta thấy lạ lắm sao?

- Sao lại nhìn tôi như vậy

- À...à....Ahn tổng mặc như vậy rất đẹp, chỉ là mọi lần nhìn thấy Ahn tổng mặc vest quen mắt rồi nên hôm nay thấy cô mặc váy với mặc áo croptop tôi thấy rất đẹp.

Tôi khẽ mỉm cười rồi bảo Minho tập trung vào lái xe đi tiếp. Sau khi về nhà thay lại quần áo, chỉnh trang lại đầu tóc thì tôi cũng lấy xe của mình đi đến nhà bố mẹ. Tôi nói với Minho mang theo thêm mấy người rồi đi xe riêng và bố mẹ tôi không biết rằng Minho sẽ đi cùng tôi. Trong tai tôi có để một con Chip nhỏ để Minho tiện theo dõi tình hình, nếu có bất chắc thì có thể ứng cứu kịp thời.

Tôi đỗ xe vào trong hoa viên, trước đài phun nước ngay trước cửa đi vào nhà. Tôi mở cửa xe đi vào bên trong, vẫn như mọi khi. Bố tôi vẫn luôn ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế Sofa. Tôi đi đến trước mặt bố rồi nói

- Bố!

- Con mau chia tay con bé kia đi, ta sẽ không chấp nhận ai ngoài Miso

- Không, con cũng sẽ giống bố thôi. Sẽ không ai ngoài Junghwa, con và Miso chỉ có thể dừng ở mức chị em. Sẽ không thay đổi

- Suốt bao lâu nay con vẫn cứng đầu như vậy, tại sao con không thể được như Taehwan. Thằng bé quá ngoan ngoãn, luôn nghe theo ta

Nói đến đây, máu điên trong tôi bắt đầu nổi lên. Tôi sẽ không nhịn được mà cãi nhau với bố tôi mất, lúc nào cũng là Taehwan. Tôi quá mệt mỏi với điều này rồi.

- Bố à! Bố có bao giờ nghĩ cho con không. Hay thậm trí là có lần lo cho con không, hay con chỉ là con cờ trong tay bố. Con cũng rất thương Taehwan. Nhưng bố à, con đã chịu đựng quá nhiều rồi. Trong lúc con quần quật làm việc, lúc nào cũng đi làm từ sáng sớm đến tối muộn, có khi làm thâu đêm ở công ty chỉ để mang về cho bố một bản hợp đồng tốt, còn Taehwan thì sao? Thằng bé được tự do bay nhảy, được tự do làm điều nó muốn. Nó được làm công việc mà nó hằng ước mơ, tại sao con lại phải gánh vác tất cả. Mọi thứ đều đổ lên đôi vai của con, con đã gồng gánh quá nhiều thứ rồi. Suốt bao lâu nay con luôn nghe theo bố, nên lần này con sẽ nghe theo lí trí của bản thân con.

- Đồ bất hiếu, con dám cãi nhau tay đôi với ta sao?

Tôi lãnh trọn một cái tát từ bố tôi. Rất đau, rất rát. Điều tôi muốn chỉ là sự lắng nghe, chỉ là sự tự do, tôi bị kìm hãm quá lâu. Tôi như là một tù nhân của chính người mà tôi gọi là bố suốt bao lâu nay. Ngoài vẻ bề ngoài là người có tiền nhưng bên trong thì chống rỗng.

- Cứ đánh, cứ mắng, cứ chửi theo ý của bố muốn. Con đã muốn hỏi điều này từ rất lâu rồi, con đã biết rất nhiều về quá khứ của chính mình. Con bị thất lạc từ lúc còn nhỏ, và được cha mẹ tìm lại khi con 17 tuổi. Khi đó con và Junghwa đã yêu nhau, người mà ra tay ngăn cấm chính là bố. Chính bố đã bắt con đi, chính bố đã là người dùng chiếc ghế điện mà tẩy não con. Cuối cùng để con trở thành 1 con rối, không hơn không kém. Con yêu Junghwa thì có gì sai chứ, hận thù là do những người từ thế hệ trước, người gây ra ngày đó là do bố cô ấy chứ không phải Junghwa, lúc đó một đứa trẻ 5 tuổi thì có thể nghĩ ra được mưu đồ mà hại chết gia đình ta sao? Nực cười

Tôi nhếch khoé miệng lên tạo thành một nụ cười nhếch mép. Tôi bật cười chua chát, bố tôi nghe thấy tôi nói vậy mà đứng hình, ông ấy chắc hẳn rất ngạc nhiên tại sao tôi lại biết được nhiều điều từ trước đến vậy

- Bố ngạc nhiên lắm sao? Suốt 6 năm qua con phải ở cạnh một người mà đã làm điều ghê tởm đến vậy, một người tôi gọi là bố. Ông có bao giờ hiểu được cảm giác đó của tôi không, ông thấy rằng ông liệu có đáng làm bố của tôi nữa không?

- Con...con..

- Tôi không muốn tiếp quản tập đoàn này nữa, ông hãy tự mình gánh vác lấy, tự mình làm hết đi, tôi sẽ chỉ lấy những gì mà chính tôi đã làm ra. Tôi sẽ dọn đi, từ nay về sau chúng ta sẽ không còn quan hệ nữa.

Tôi quay đi, bước thẳng ra ngoài. 2 tay tôi đút vào trong túi quần bước đi thật nhanh, tôi nghe thấy tiếng của ông ấy nói

- Con nghĩ con muốn đến là đến, muốn đi là đi sao?

Tôi đứng khựng lại, nhìn xung quanh. Vệ sĩ của ông ấy đã chạy đến lại đây rất đông, tôi nói vào chiếc mic được gắn ở cổ tay áo

- Minho, cậu mau vào đây cứu trợ nhanh.

Bố tôi bắt đầu ra hiệu cho đám người vệ sĩ, cũng may tôi đang mặc quần áo gọn gàng và đi giày thể thao. Tôi cố chạy thật nhanh đến chỗ chiếc xe của mình, vì chúng quá đông nên tôi phải đánh trả lại. 2 tên vệ sĩ to lớn chết tiệt tóm chặt được tôi làm tôi khó lòng thoát được.

May thay, Minho với người của cậu ấy đến kịp và giải vây cho tôi. Tên vệ sĩ chết tiệt đó bẻ tay tôi đau đến chết mất.

- Ahn tổng, cô không sao chứ?

- Tôi không sao, bây giờ cố gắng tìm đường rút lui. Chúng ta đánh không lại đâu

- Chúng tôi sẽ mở đường cho cô đi trước rồi chúng tôi sẽ theo sau.

- Không được, có đi cùng đi. Cậu tuy là cấp dưới của tôi nhưng tôi coi cậu như đứa em trai của mình vậy. Tôi không để cậu mạo hiểm như vậy được.

- Thế thì Noona, đánh đến đâu tính đến đó. Rồi tìm đường chạy thoát.

- Được!

Vệ sĩ tuy đông nhưng toàn là lũ cậy to lớn mà chẳng có võ gì cả. Chẳng mấy chốc bị đánh cho nằm rạp. Tôi chạy ra chiếc Veneno của mình, thấy Minho cùng mấy người khác cũng đã lên chiếc xe Cadillac rồi tôi cũng nổ máy phóng đi, tôi nhìn lên chiếc gương chiếu hậu, thấy mấy chiếc xe SUV của thuộc hạ bố tôi đuổi theo. Đúng là dai như đỉa mà, tôi cố gắng bẻ lái cắt đuôi nhưng cũng không được, thấy xe của Minho cũng đã mất tích nên có chút bất an.

Chẳng mấy chốc thì cũng đã đi ra đến ngoại thành, chết tiệt thật mà, nhìn xuống bình năng lượng thì cũng không đủ để làm một cú intro. Đã lâu rồi tôi không đi nạp lại bình năng lượng, đúng thật là. Tôi đập tay vào vô lăng thở dài

"Đoàng"

Tôi nghe thấy tiếng súng, cảm thấy một cơ đau nhói truyền từ bả vai. Chiếc áo sơ mi đen của tôi ướt đẫm vì máu, chết tiệt. Chắc hẳn bố tôi nóng lòng lấy mạng của tôi vì bỏ bê Ahn thị rồi. Đúng là ông ta coi trọng tiền tài và tập đoàn đó hơn là đứa con máu mủ. Tuy là đứa con máu mủ nhưng tôi chỉ là con tốt thí. Máu chảy ướt đẫm xuống chiếc ghế tôi đang ngồi, bả vai phải của tôi càng lúc càng đau buốt, tôi cố giữ bản thân thật tỉnh táo để cắt được đuôi bọn chúng. Trước mặt là một cái vực thẳm, tôi phanh khựng chiếc xe lại. 3 chiếc SUV đứng quây chiếc xe của tôi lại. Điện thoại của tôi vang lên, đó là của ông ta, tôi đưa lên tai nghe

- Sao?

- Ra khỏi xe ngay cho ta.

- Nếu tôi không ra....

- Ta sẽ cho người đến lôi con ra ngoài đấy, đừng bắt ta mạnh tay với con. Viên đạn đó mới chỉ là viên đạn cảnh cáo thôi.

Tôi cười khẩy, mở chiếc điện thoại lên gọi cho Junghwa, tôi sợ có thể đây sẽ là lần cuối tôi được nói chuyện với cô ấy, tôi đợi sau tiếng tút dài thì cũng có tiếng của cô ấy.

- Hani à, mọi chuyện sao rồi?

- Tôi sẽ giải quyết được xong ngay thôi mà - Tôi có chút mệt vì mất máu, giọng nói có chút ngắt quãng - Tối hôm nay em nấu cơm cho tôi ăn được không?

- Được, em sẽ nấu. Nhưng sao giọng Hani lại lạ vậy? Có gì không ổn sao? Hani đang giấu gì em à.

- Không có gì đâu. Tôi sẽ sớm gặp lại em thôi, đợi tôi nhé.

- Đừng nói vây, lúc nào em cũng sẽ ở cạnh Hani thôi. Sẽ không phải đợi nữa

- Ừm

Tôi tắt máy, những giọt nước mắt rơi lã chã. Tôi lau đi rồi mở cửa xe đi ra ngoài, tay trái tôi ôm chặt lấy bả vai phải đang chảy máu không ngừng của tôi. Cố gắng lê từng bước đi, ông ta cũng mở cửa xe đi ra ngoài nhìn tôi, trên tay ông ta cũng cầm một khẩu súng lục. Chắc là muốn tiễn tôi sao? Đến gần tôi cầm cán súng đập mạnh vào đầu tôi làm tôi có chút choáng váng, tôi cảm thấy có một dòng máu ấm chảy dọc xuống dưới cằm mình. Tôi hơi khuỵ xuống dưới đất

- Con gái, con về nhà cùng ta đi. Ta không muốn phải làm đau con nữa đâu

- Tôi nói rồi, tôi sẽ không về. Tôi không còn là Ahn Heeyeon nữa, là Hani. Tôi sẽ sống cho chính bản thân tôi

- Con chắc chứ?

- Không bao giờ Hani tôi nói 2 lời cả

- Được thôi - Ông ta cầm khẩu súng lục trên tay, lên đạn rồi chĩa thẳng vào tôi. - Con gái, chắc là con sẽ không được sống một cách tự do như con muốn nữa đâu.

- Tôi có làm ma cũng không tha cho ông.

_________________

Đoán xem là Hani sống hay chết nào, hôm nay mình làm dài hơn các chương khác một chút để bù đắp cho mọi người vì mấy hôm trước quên đăng chương mới. Hãy đọc và ủng hộ tôi nha

Thank for reading

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net